Chương 642: Trận tận thế này có thể khởi động lại (hoàn thành)


Linh Quỳnh và Phó Minh Trấm trở về thành phố C thì trời đã tối.

Mọi người đã dọn dẹp ra một lối đi an toàn để ra8 vào thành, bốn phía tường cao do dị năng giả hợp sức xây nên, vừa vặn ngăn chặn zombie.
[Tình yêu ơi, rút thẻ không? Tắm uyên ương không phải là mộng nhé ^]Giọng nói thẹn thùng của Thiểm Thiểm vang lên, đầu độc Linh Quỳnh rút thẻ.
Tắm nơi nào chẳng thích thú như nhau!
Dương Kiện?
Cái tên này...
Nhưng mà Phó Minh Trâm càng thích mang cô đi thang bộ, công cô hoặc là bể cô đi lên.
Linh Quỳnh ăn chút gì, để Phó Minh Trầm xả nước cho cô tắm.

Quá hồi.
Giọng cô gái nhỏ mềm mại giống như đang nhỏ giọng than phiền vậy.
Dương Kiện:
...

Dương Kiện lựa chọn Linh Quỳnh là bởi vì cô ăn mặc sạch sẽ, trông như chưa từng chịu một chút cực khổ nào.
Dưới điều kiện hiện tại, mấy ai có thể mặc như vậy?
Linh Quỳnh ha ha xong không thèm để ý tới nó nữa.
Người của căn cứ phải ra ngoài bắt động vật biển dị, Linh Quỳnh hoàn toàn không lo về điểm cống hiến.
Bố không rút!
Cút!

Không vệ sinh không tốt đầu, mọi người đều phải làm một người văn minh.
Cô gái cười cong cong mi mắt:
Anh Dương, anh thấy đúng không?

Lúc Phó Minh Trầm tìm tới, Linh Quỳnh đang ngồi tại một nơi sạch sẽ ven đường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Dương Kiện dùng các biểu diễn việc
Tắm
,
Lần trước Dương Kiện chạy khỏi căn cứ.
Nhưng anh ta không gặp phải người lây nhiễm như nguyên chủ, tất nhiên là không có chuyện về sau.
Phó Minh Trầm đứng dậy, cầm khăn lông sạch vớt Linh Quỳnh lên, bọc lại.
Linh Quỳnh:
...

Quá đáng!
Bé cưng không biết nói chuyện thật khó hành động!
Phó Minh Trầm nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Anh vào đây, em nói cho anh.
Linh Quỳnh dịch ra một chút, cười ngoan ngoãn, đơn thuần lộ ra một chút quyến rũ.
Dù sao Phó Minh Trấm không thích để bọn họ sử dụng nơi này cho6 lắm.
Mỗi ngày đều ở dưới mí mắt Phó Minh Trâm, bọn họ chịu áp lực rất lớn. Phó Minh Trầm mở cửa xe, bế Linh Quy5̀nh xuống.
Phó Minh Trầm không cần, nhưng Linh Quỳnh cần những thứ này.
Cho nên cách dăm ba bữa anh ta sẽ mang một ít tới cho cô.
Đám đông bốn phía hoảng sợ, rối rít lùi về sau.
Dương Kiện:
Đừng nhúc nhích, đứng yên ở đó, nếu không tôi lập tức giết anh ta!

Linh Quỳnh suy nghĩ hai giây, Dương Kiện khớp với hình ảnh một người.
Không phải đó chính là đầu sỏ hại nguyên chủ sao?
Chờ Mạnh Tẫn rời đi, Phó Minh Trầm công Linh Quỳnh lên lầu.
Bây giờ tòa nhà cao tầng đã có điện, có thể sử dụng thang máy.
Bố chỉ xem kịch vui thôi mà!
Sao lại chuyển sang người cô!
Chỉ có người có thân phận trong trụ sở mới được.
Cộng thêm việc cô chỉ là một cái cô gái nhỏ, dễ khống chế hơn nhiều so với một người đàn ông cao to.
Cô gái nhỏ bị bắt làm con tin, trông có vẻ hơi ngơ ngác, giống như còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra.
Dương Kiện hoàn toàn không coi con ranh da thịt mịn màng này ra gì.
Mặc dù hình như Linh Quỳnh không cần cho lắm.
Nhưng đây cũng là một phần ý tốt.
Dương Kiện cho rằng mình nghe nhầm.
Cô gái này bị mình bắt làm con tin còn có tâm trạng quan tâm bao lâu rồi anh ta chưa tắm?
[...]Có biết xấu hổ không!
Người trước đó chèn ép bé cưng là ai?
Linh Quỳnh đọc hiểu ý anh:
Được rồi.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao bé cưng rất dễ dỗ dành.
Phó Minh Trẩm bế Linh Quỳnh đi ngay.
Phó Minh Trầm tắm rửa cho con non rất nhuần nhuyễn.
Linh Quỳnh nằm trong bồn tắm, hưởng thụ sự phục vụ của Phó Minh Trâm, để anh kỳ cọ tắm rửa, nói chuyện phiếm với anh câu được câu không. Phó Minh Trẩm không biết nói chuyện, cho nên càng giống như là Linh Quỳnh đang lầu bà lầu bầu.

A...


Đừng tới đây!
Không biết Dương Kiện làm thế nào tránh thoát khỏi trói buộc của đội tuần tra, cưỡng ép bắt một người của đội tuần tra.
Trên người anh có luồng khí thể lạnh như băng, người xung quanh đều nhường ra một con đường cho anh theo bản năng. Văn Tu Dương đến sau một bước, lúc này vừa nghe đội tuần tra báo cáo xong.
Anh ta liếc mắt nhìn Dương Kiện vẫn còn đang tiếp tục
Tắm
, lại ngẩng đầu đi tìm bóng lưng Linh Quỳnh và Phó Minh Trâm. Bọn họ đã đi xa, chỉ có một bóng lưng mơ hồ.

Trảnh ra hết cho ông!

Này...
Linh Quỳnh phục hồi tinh thần, yếu ớt lên tiếng.

Đừng lộn xộn, nếu không lập tức lấy mạng cô.
Dương Kiện uy hiếp cô.
Mạnh Tẫn chỉ cái rương phía sau.
Bên trong có một ít vật tư và một ít quần áo.
Dựa theo quy định của căn cứ, chắc chắn Dương Kiện không bị đuổi đi thì chính là...
Linh Quỳnh định rời đi, bên kia lại đột nhiên náo động.
[..] Thiểm Thiểm cảm thấy còn có thể níu kéo: [Tình yêu, sao giống nhau được? Địa điểm khác nhau có sự vui vẻ của riêng nó...]
Ha ha.
Ban đầu là Phó Minh Trấm phụ trách phối mấy thứ nước thuốc kia, nhưng mà Linh Quỳnh ở bên cạnh, học một lượt, đã có thể tự thao tác.
Niềm vui khi nuôi bé cưng chính là mình tự tay nuôi...
Là quỷ sao?
Linh Quỳnh không có chỗ xài điểm cống hiến, cho nên cơ bản đều đập vào ao thẻ, cũng coi như sống một cuộc sống tự nhiên sung sướng.
Dương Kiện dùng vũ khí dí sát vào đầu người bị bắt giữ, ánh mắt hung ác.
Người xung quanh đùn đẩy rất nhanh, Linh Quỳnh không nhúc nhích cho nên lập tức trực tiếp bại lộ ra.

Anh Phả, Tiểu Vũ, hai người về rồi.
Mạnh Tẫn từ trong tòa nhà đi ra:
Chờ hai người nửa ngày.

Linh Quỳnh giẫm xuống đất, bàn tay đặt trong lòng bàn tay Phỏ Minh Trầm giống như công chúa điện hạ tôn quý:
Sao vậy?
Mạnh Tẫn:
Không có gì, chỉ là cho mang ít đồ cho hai người.

Lần trước Dương Kiện làm ra không ít chuyện trong căn cứ, gương mặt này của anh ta rất quen thuộc đối với mọi người. Cho nên anh ta vừa xuất hiện đã bị mọi người vây quanh.
Đội tuần tra của căn cứ nhanh chóng tới đây, xác định thân phận của Dương Kiện, kéo anh ta đi.
Ngày này, Linh Quỳnh đến phòng thí nghiệm cùng Phổ Minh Trâm. Chờ đợi quá nhàm chán, cô đi qua thị trường giao dịch ở bên cạnh đi dạo một chút, muốn xem thử có cái váy nào mới không. Vừa mới đến gần thị trường giao dịch đã nhìn thấy một đám người cùng vây quanh một chỗ.
Làm gì thế?
Linh Quỳnh hỏi người vây xem ở vòng ngoài.
Người xem náo nhiệt tập trung xem, cũng không xem thử người hỏi là ai:
Có người nhặt một người từ bên ngoài về, hình như là Dương Kiện.

Đột nhiên Linh Quỳnh chống thành bồn tắm ngồi dậy, tiếng nước chảy rào rào:
Anh trai, tắm chung không?

Phó Minh Trầm lắc đầu, mặt không cảm xúc từ chối. Linh Quỳnh xụ mặt:
Nhưng mà em muốn tắm chung với anh trai.


Anh trai, tôi không bị thương.

Phó Minh Trầm nhìn cô... Lần sau không cho phép rời khỏi phạm vi tầm mắt tôi.
Dương Kiện sắp lột một lớp da, máu và cát lẫn lộn với nhau, trong máu thịt nhầy nhụa.
Phó Minh Trầm ôm Linh Quỳnh vào lòng, kiểm tra cẩn thận.
Căn cứ rất náo nhiệt, n3hưng mà tòa nhà cao tầng kế bên lại hết sức lạnh tanh.
Trước đó tòa nhà cao tầng là cứ điểm tạm thời, sau đó xây9 dựng thêm, mọi người đã từ nơi này dọn ra ngoài.

Tôi không nhúc nhích.
Linh Quỳnh rất biết điều:
Nhưng mà anh chưa tắm bao lâu rồi?


Cái gì?

Dáng người xinh đẹp và trang phục phụ kiện sạch sẽ của Linh Quỳnh cực kỳ bắt mắt. Dương Kiện cũng nhìn thấy, anh ta đột nhiên buông tha người của đội tuần tra, bắt Linh Quỳnh lại, quay sang cưỡng ép cô.
Linh Quỳnh:
...

Cô đang nói cái quỷ gì đấy?
Linh Quỳnh hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Dương Kiện, cười tủm tỉm nói:
Hay là anh đi tắm trước đi?

Bố mày...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.