Chương 645: Sau khi ta thành khuê nữ của nam chính (3)
-
10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng
- Mặc Linh
- 1441 chữ
- 2022-02-23 03:29:05
Thiếu niên bị Hoàng sư huynh đánh bị che lại trong đám người, không ai chú ý đến chàng, chàng chống mặt đất lạnh lẽo, chậm rãi đứng dậy. <8br>
Lúc Hoàng sư huynh đánh chàng dùng toàn lực, hiện giờ toàn thân đều đau.
Thiếu niên ôm phần bụng, chậm rãi di chuyển ra kh3ỏi đám người.
Lúc này sự chú ý của mọi người đều ở phía trước, không ai chú ý tới chàng.
Đồ múa xa hoa vẽ ra một đường cong ưu nhã trong không khí, chàng nhìn thấy giầy thêu dưới làn váy nữ hài nhi, nhỏ nhắn xinh xắn, hoa văn là một loài hoa lạ.
Váy chuyển động một cái, giấu giày vào trong.
Ai bảo người đi?
Bên dưới còn có rất nhiều người quản những nơi khác nhau.
Danh sách đều là người phía dưới đưa ra, ông ta chỉ gọi những người sau khi đã xác định.
Thiếu niên này không ai báo cáo lên, tất nhiên ông ta không biết...
Thiếu chủ, đây...
Dưới đáy lòng quản sự Tôn suy nghĩ cực nhanh:
Vị này là người mới vừa vào môn, có thể là ta đã vô ý bỏ sót.
Ánh mắt của chàng có chút xoay chuyển, trông thấy Phi Vũ còn dừng lại tài nguyên chỗ.
Phi Vũ lộ ra một nụ cười lễ phép, ra hiệu chàng đi trước,
Dung Tô Ngôn dò xét hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn đội ngũ trước mặt, chịu đựng thân thể mệt mỏi theo sau.
Giọng nói trong veo mềm mại vang lên.
Không phải hỏi thăm, là bình tĩnh thông báo.
Dung Tô Ngôn lui lại nửa bước, ngón tay chỉ vào mi tâm của chàng rời đi.
Vị thiếu chủ kia có địa vị rất cao sao?
Dung Tô Ngôn hỏi.
Quản sự Tôn nhớ tới người nọ là mới tới, đoán chừng còn không hiểu rõ những chuyện tình này.
Cung chủ sủng ái vị thiếu chủ này nhất, người nói xem?
Chủ nhân của bàn tay không thèm để ý, khẽ hừ một tiếng:
Đi thôi.
Dung Tô Ngôn nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đứng thẳng nhẹ nhàng nâng tay, kiệu mềm đã tự mình bay lên.
Kiệu mềm rời đi một khoảng, Dung Tô Ngôn mới hồi phục tinh thần lại.
Công tử, mời.
Hình như Dung Tô Ngôn bị thuyết phục:
Ta đi.
Vậy là được rồi.
Quân sự Tôn thở phào:
Nhanh thay y phục.
Quản sự Tôn dẫn Dung Tô Ngôn xuất hiện.
Thiếu niên thay y phục sạch sẽ, tóc cũng được xử lý, mặc dù trên mặt có chút vết thương, nhưng không ảnh hưởng dung mạo của chàng chút nào.
Còn không thay y phục?
Quản sự Tôn thúc giục:
Thiếu chủ chờ sốt ruột rồi, ta sẽ không có quá ngon để ăn.
Dung Tô Ngôn không muốn đi, chàng hơi hé cánh môi:
Quản sự Tôn...
Nhanh.
Quân sự Tồn không muốn nghe nói nhảm:
Ngươi còn muốn ta giúp người thay à?
Linh Quỳnh không phản bác.
Quản sự Tôn tranh thủ thời gian mang người rời đi.
Dung Tô Ngôn?
Quản sự Tôn cầm một bộ y phục sạch, đưa cho thiếu niên trước mặt:
Thiếu chủ tuyển người làm tùy tùng bên cạnh, đây là vận may của ngươi, tiến vào nội môn, phải tuân thủ quy củ, đừng gây chuyện.
Dung Tô Ngôn hít khí, nghiêm túc nói:
Quản sự Tôn, ta có thể không đi không?
Không đi?
Đầu tiên là quân sự Tôn sững sờ, sau đó khiếp sợ:
Thiếu chủ đích thân chọn ngươi, ngươi nói không đi? Ngươi biết đệ tử ngoại môn, bao nhiêu người muốn vào nội môn không? Cơ hội tốt như vậy, vậy mà ngươi không cần?
Nội môn...
Đệ tử vây xem trong hàng, có tiếng hít khí vang lên.
Làm sao bọn họ không phát hiện trong đệ tử ngoại môn, còn có đồng môn đẹp như vậy? Dung Tô Ngôn vào ngoại môn cũng không đến mấy ngày, ngày thường chỉ gặp vài người quen, những người còn lại đều chưa thấy qua. Dung Tô Ngôn được đưa tới bên cạnh Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh đã ngồi trở lại hiệu mềm, trong kiệu mềm bày bàn trà, nàng đang ăn trái cây trên bàn trà.
Tốc độ nhanh một chút, là chàng 9có thể rời đi nơi này.
Dừng lại!
Giọng nói mềm mại vang lên từ phía sau, đám người mau chóng tách ra một con đường.
Thiếu niên cảm giác được vô số ánh mắt rơi trên người mình, thân thể có chút cứng ngắc, bàn tay ôm phần bụng chậm rãi dùng sức, cúi 5đầu nhìn dưới đất.
Người nâng cằm chàng, nhìn thẳng vào chàng, sau đó quay đầu, trừng mắt hỏi:
Quản sự Tôn, ông cất giấu hắn làm gì?
Quản sự Tôn:
? ?
Ông ta không có! ! Ánh mắt quản sự Tôn rơi vào thiếu niên mặc dù bị thương, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp như cũ, đáy mắt thoáng lên vẻ bất ổn.
Quản sự Tôn là quản sự cả ngoại môn.
Quản sự Tôn nào dám nói không được.
Quả nhiên là tuyển theo tướng mạo...
Thiểu chủ, ta dẫn hắn đi rửa mặt mũi.
Người đẹp như vậy, chỉ có thể là vừa vào năm nay.
Không thì ông ta không thể không có chút ấn tượng nào.
Linh Quỳnh như có điều suy nghĩ, không có ý truy cứu, lại quay đầu dò xét thiếu niên vài lần, nàng thu tay lại, cong môi cười:
Là hắn.
Thiểu chủ, xin chào.
Quân sự Tôn đẩy Dung Tô Ngôn.
Dung Tô Ngôn bị ép đi lên phía trước, trực tiếp tới gần kiệu, một hơi thở thơm ngọt đập vào mặt. Ánh mắt chàng cụp xuống, nhìn lụa mỏng rủ xuống xung quanh hiệu mềm.
Nữ hài nhi trong kiệu mềm vươn tay, đầu ngón tay chỉ vào mi tâm của chàng.
Sau này người đi theo ta.
Bọn họ vẫn đang đi theo một hướng.
Mặc dù Dung Tô Ngôn tới không lâu, nhưng cũng biết đây là phương hướng đến nội môn.
Thế nhưng đi lâu như vậy, thậm chí ngay cả một dãy nhà cũng không nhìn thấy, xung quanh không có người nào, chỉ có rừng rậm nhìn không thấy cuối và đường nhỏ uốn lượn. Hiện tại bọn họ đi trên đường nhỏ.
Tốt?
Đôi mắt Linh Quỳnh sáng lóng lánh nhìn người trước mặt, cực kỳ hài lòng.
Niềm vui thủ duy nhất trong cuộc sống nghèo khó, chính là vẻ đẹp của bé cưng đáng giá.
Bố lại khôi phục rồi!
Giọng nói thanh thúy xen lẫn chút bất mãn. Cực kỳ giống đại tiểu thư cố tình gây chuyện.
Ngẩng đầu.
Thiếu niên cúi thấp đầu không nhúc nhích.
Một giây sau, cằm của chàng bị người ta nắm lấy, ép buộc ngẩng đầu, trong con ngươi cũng chiếu ra một bóng người xinh đẹp.
Quản sự Tôn còn đang nói:
Mặc dù là tùy tùng bên cạnh, nhưng người là tùy tùng bên cạnh thiếu chủ, nếu thiếu chủ thích ngươi, sau này địa vị của người ở nội môn chỉ cao hơn chứ không thấp, người lại còn không muốn đi, trong đầu ngươi chứa đậu hũ sao?
Nếu ông ta trẻ ra hai mươi tuổi, ông ta cũng muốn đi!
Dung Tô Ngôn là người Linh Quỳnh muốn, lúc này quản sự Tôn chỉ có thể khuyên.
Dung Tô Ngôn cau mày, không biết tại sao mình bất ngờ bị chọn, đứng không nhúc nhích.
Thiểu chủ kia... Nhìn qua nuông chiều tùy hứng, không giống người dễ chung sống.
Tại sao nàng phải tuyển mình làm tùy tùng bên cạnh?
Dung Tô Ngôn vừa trải qua đánh đập, thể lực xói mòn rất nhanh, chàng cắn răng đuổi theo.
Phía trước đội ngũ, Phi Vũ đầu buộc hai búi tóc đi theo kiệu mềm, thỉnh thoảng nhìn ra đằng sau.
Thiếu chủ, ngài không thích hắn sao?
Thích của Phi Vũ không có ý gì khác.
Trong kiệu mềm truyền ra giọng nói nhẹ nhàng:
Thích, không thì sao phải chọn hắn.
Vậy làm sao ngài lại tra tấn hắn?
Phi Vũ không hiểu. Bọn họ hoàn toàn có thể dùng Truyền Tống Trận, hoặc là sử dụng Linh Khí phi hành vào nội môn, cần gì đi chậm rãi như thế?
Khoảng cách ngoại môn và nội môn, đi như thể hắn phải rất xa. Linh Quỳnh ghé vào mép liệu mềm, đầu ngón tay vén lụa mỏng, thò đầu ra, nhìn phía sau.
Thiếu niên mặc đồ xanh đệ tử ngoại môn, nhìn qua có chút mỏi mệt, những bộ pháp kiên định, lưng cũng thẳng tắp. Tiểu cô nương cong môi, giọng nói mềm nhẹ:
Ta dẫn đường cho hắn quen thuộc thôi.
Phi Vũ: ? ? ?
Quen đường gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.