Chương 657: Sau khi ta thành khuê nữ của nam chính (15)



Cũng không phải.
Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng:
Ta còn không nỡ đánh ngươi, Ô Hàm lại dám đánh ngươi, nàng ta là cái thá gì chứ.
Linh Quỳnh8 cần quai hàm, hai chữ nổi giận như được viết trên mặt.

Cậy con trai nàng không có người chống lưng nên bắt nạt sao?

Bố đây ch3ết rồi sao?
Linh Quỳnh:
...

Phi Vũ tìm được báu vật gì đây!!!
Nụ cười dần dần biến thái.
Đồng tử Dung Tô Ngôn hơi trừng lớn, nhìn dung nhan phóng đại trước mặt, trong đầu trống rỗng, quên mất muốn nói gì. Hai mắt cô gái nhỏ hơi khép lại, lông mi dài như lông vũ tạo ra một cái bóng dài ở dưới mí mắt, nhẹ nhàng rung động.
Thình thịch...
Dung Tô Ngôn cảm nhận được tim mình đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra ngoài.

Nhưng thiếu chủ không biết xảy ra chuyện gì, có thể là tôi sai mà.

Linh Quỳnh đúng lý hợp tình nói:
Ta đã nhìn9 thấy nàng ta đánh người, không cần biết rõ.

Tim Dung Tô Ngôn đập lệch nửa nhịp, chàng lặng lẽ nắm chặt cánh tay nhưng lại sợ nàng ph6át hiện nên không dám nằm quá mạnh.
Nhung Bạch Ngạn Phỉ cũng chỉ có thể tưởng tượng, Tinh Nguyệt Phong không phải là nơi ai muốn đến thì đến.
Hắn ta vốn không muốn nhìn thấy Dung Tô Ngôn.
Phi Vũ vùi đầu đau khổ tìm kiếm hơn nửa tháng ở Tàng Thư Các, cuối cùng cũng có thu hoạch, ôm một đống sách trở lại Tinh Nguyệt Phong.
Thiểu chủ, đây là những thứ ta có thể tìm được, ta cảm thấy sách này có chút tác dụng.

Ai ngờ rằng hắn ta lại liên lụy tới Quân Vô Ưu,
Nếu để cho Quân Vô Ưu biết rõ ân oán giữa bọn họ, chỉ sợ..
Trong lòng Bạch Ngạn Phỉ nổi nóng, không thể để cho chàng sống sót được, phải nghĩ cách diệt trừ chàng.
Lần đầu tiên có thể nói là ngoài ý muốn.
Lần thứ xem như nàng là
trả thù
.
Nhưng bây giờ thì tính là gì?
Lòng bàn tay êm ái bôi thuốc mỡ lên trên vết thương, sợ dùng quá sức đè vào vết thương khiến nàng đau.
Chàng cũng không dám lề mề như Linh Quỳnh, nhanh chóng bôi thuốc lên.

Thiểu chủ, được...

Trong phòng, Dung Tô Ngôn nắm lấy quần áo, sắc mặt không được tự nhiên:
Thiếu chủ, ta có thể tự m5ình làm.

Vậy vết thương ở trên lưng ngươi, ngươi tự làm kiểu gì? Tay ngươi cũng đâu thể với tới sau lưng ngươi.
Linh Quỳnh ấn bả vai chàng, dùng lực khiến chàng xoay người.
Thiếu chủ, ta...
Dung Tô Ngôn còn chưa nói xong, Linh Quỳnh đã kéo quần áo của chàng xuống, để lộ ra tấm lưng trần.
Linh Quỳnh để chàng nằm úp sấp, nàng ngồi ở một bên, vắt khô khăn, chuẩn bị rửa sạch.

Đau không?

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người trong Vân Cung đều biết rõ sự tồn tại của Dung Tô Ngôn.
Là người của thiếu chủ nên không ai dám bàn luận công khai, nhưng khó tránh khỏi bàn luận ngầm.
Nhưng phần lớn đều là hâm mộ. Có thể đi bên cạnh thiếu chủ có khác gì một bước lên mây?
Hắn ta đã là Đại sư huynh của Không Minh Phong, đến ngay cả cung chủ cũng từng khen thiên phú và thực lực của hắn ta.
Cho nên hắn ta muốn mọi người nhớ tới hắn ta.
Khoảng thời gian này hắn ta đang bận việc khác nên quên mất chuyện này, không đi dò hỏi ngoại môn.
Dường như chàng mất đi quyền khống chế cơ thể mình.
Lúc này không làm được cái gì.
Một lát sau, Linh Quỳnh lùi lại, trên mặt không có gì khác thường, thậm chí còn có chút ngây thơ mờ mịt:
Ngươi nhìn ta làm gì?

Vậy mà lại sắp thơm đến!
Kiếm được máu nha!
Đầu óc Dung Tô Ngôn nổ tung, nhỏ nhẹ hỏi:
Thiểu chủ hôn ta làm gì?

Nàng làm như đúng lý hợp tình, giống như đó không phải là chuyện gì quan trọng:
Muốn hôn thì hôn, không được sao?

Dung Tô Ngôn hít sâu một hơi:
Chúng ta...

Đầu ta đau, người đi ra ngoài đi!
Linh Quỳnh đuổi người.

Nhưng mà...

Cơ thể cảm thấy hơi khác thường, như có từng đoàn tàu lửa đi khắp trên lưng.
Linh Quỳnh rửa xong vết thương, lại thoa thuốc:
Ổn rồi.
Dung Tô Ngôn nghe xong, nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo vào,
Chàng mặc quần áo cẩn thận, không dám nhìn sang người bên cạnh, nhưng lại không khống chế được bản thân mà liếc trộm. Tầm mắt liếc đến vết máu trên cổ Linh Quỳnh, cả người Dung Tô Ngôn đều cứng đờ, cũng quên mất sự xấu hổ lúng túng:
Thiểu chủ, người bị thương?

Những người khác ao ước hâm mộ nhưng trong đáy lòng Bạch Ngạn Phì lại là lửa giận cuồn cuộn.
Tại sao tên phế vật kia lại được Quần Vô Ưu coi trọng chứ.
Hắn ta phát hiện hiện tại Dung Tô Ngôn là sự lựa chọn tốt trong đám đệ tử của Vân Cung, những căn bản cũng không để trong lòng.
Nhưng Linh Quỳnh xem hết quyển này đến quyền khác cũng đều thấy những tư liệu này thực ra chả có tác dụng gì.
Lúc Linh Quỳnh muốn từ bỏ thì nhìn thấy có một quyển sách cực mỏng kẹp ở giữa những quyển sách.
Bìa sách đơn giản với bốn chữ lớn
Song Tu Linh Quyết
. D
Trong lòng Linh Quỳnh như có nai con nhảy tưng tưng, nụ cười biến thái duy trì mãi không ngừng, mãi nàng mới bình tĩnh lại.
Hù!
Tên lừa đảo!
Linh Quỳnh tiện tay lật qua lật lại:
Vất vả rồi.

Không vất vả.
Phi Vũ cảm thấy mình vẫn không cần nghỉ ngơi:
Giúp đỡ thiếu chủ là chức trách của Phi Vũ.

Linh Quỳnh để nàng ấy đi nghỉ ngơi trước, còn nàng lật một trong những quyển sách kia.
Những quyển sách Phi Vũ tìm được ít nhiều cũng ghi chép một số chuyện liên quan tới việc linh căn bị phế.
Linh Quỳnh vứt sách lại, buồn bực ôm đầu. Một lúc sau, cô lại nhìn vào đống sách, con ngươi đảo hai vòng, trong đầu xuất hiện kế sách.
Phi Vũ ở Tàng Thư Các một tháng, trở về mới biết chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Nàng ấy lập tức đi làm cho Dung Tô Ngôn ngọc bài thân phận. Chuyện như vậy không thể xảy ra lần thứ hai.

Nhanh lên!

Dung Tô Ngôn nuốt lời trở về, rời khỏi phòng.
Đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, Dung Tô Ngôn mới thấp giọng nói:
Nhưng đây là phòng ta.


... Bình thường.
Dung Tô Ngôn chỉ cảm thấy xấu hổ, ấp a ấp úng.
Linh Quỳnh đột ngột củi người, cái miệng nhỏ vừa thổi gió, tay vừa rửa sạch vết thương.
Lúc mới đầu Dung Tô Ngôn cảm thấy đau nhưng dần dần, chàng cũng chỉ cảm thấy ngứa ngáy.
Dường như lúc này Linh Quỳnh mới nhớ tới, giơ tay lên sờ một chút, khuôn mặt nhỏ khó coi đi mấy phần:
Mau giúp ta bôi thuốc.
Bôi thuốc cho bố để vết thương khép miệng lại!
Dung Tô Ngôn không từ chối.
Dung Tô Ngôn cụp mắt, tập trung sự chú ý lên vết thương.
Nếu không lúc đó vạ lây đến thiếu chủ, nàng ấy sẽ rất thảm hại.
Nghĩ đến cách trị người của thiếu chủ, Phi Vũ không nhịn được rùng mình.

Thiếu chủ, đây là ngọc bài thân phận của cậu chủ Dung.
Phi Vũ giao đồ cho Linh Quỳnh.

Người đưa cho hắn đi.

Vâng.
Phi Vũ cầm đồ về, liếc nhìn Linh Quỳnh đang trang điểm:
Thiểu chủ, ngài đang làm gì vậy?


Linh Quỳnh che lớp trang điểm của mình lại:
Trẻ con không nên hỏi.



???


Phi Vũ gãi đầu, đi trước để giao ngọc bài thân phận cho Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn gỡ ngọc bài có khắc chữ Vô Ưu ở bên hông xuống:
Vậy phải trả cái này cho thiếu chủ sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.