Chương 667: Bạn trai cũ không muốn tái hợp làm sao b y giờ (2)


Liễu Hinh Ninh, em gái kể nguyên chủ.

Nguyên chủ đã tốt nghiệp đại học, nhưng Liễu Hinh Ninh nhỏ hơn cô, vẫn còn đi học.
Giọng nói Liễu Hinh Ninh vang lên từ ph5ía sau.
Linh Quỳnh mở cửa lớn ra, để người phía sau cầm đồ vào trước, sau đó mới nghiêng người nhìn Liễu Hinh Ninh, giọng điệu nhẹ nhàng:
Đừng gọi bậy, tôi cũng không phải chị cô.


Ninh Ninh...


Tôi không sao, tôi đi vào trước.
Liễu Hinh Ninh cắt ngang anh ta, trên mặt còn nở nụ cười:
Cảm ơn cậu đưa tôi về, trên đường trở về cẩn thận.

Liễu Huệ Hồng còn chưa lên tiếng, nghe trong điện thoại vang lên Tút tút tút.
Liễu Hinh Ninh nhìn cô đứng ở sau lưng minh chẳng biết lúc nào, nhịp tim như sấm, rõ ràng cô ta đã đóng cửa...
Liễu Hinh Ninh:
...

Liễu Hinh Ninh suýt chút nói tục.

Tôi vừa mới trở về trông thấy chị... chị không sao chứ?


Trong tâm trạng cô cả không tệ.
Di Hồ cười nói. Liễu Hinh Ninh càng thấy kỳ lạ.

Ừm...
Trên mặt Liễu Hinh Ninh lộ ra chút ảm đạm cô đơn:
Tôi... Mẹ tôi gả lần hai, có thể là chị gái không thích tôi.

Hiện tại chàng trai đã hiểu được, cô gái vừa rồi hắn là con gái bên nam.
Con người Liễu Hinh Ninh thít chặt, bị nụ cười kia làm sợ hãi, tứ chị cứng ngắc, muốn nói gì đó lại phát hiện yết hầu như bị thứ gì chặn lại.
Linh Quỳnh nhấc chân chuẩn bị đi vào bên trong.

Không, không sao.

Liễu Hinh Ninh nói không sao, nhưng nói đến rất có hiệu quả.

Liễu Hinh Ninh, nói xấu sau lưng người khác, cẩn thận bị cắt lưỡi nha.

Giọng nói trong veo mềm mại vang lên từ phía sau, rõ ràng là giọng nói rất êm tai, nhưng chữ trong câu nói kia, lại để cho trong lòng người ta sinh ra ý lạnh.

Em gái tốt, cô nói, nếu hiện tại tôi đánh cô, bố sẽ trách tôi không?
Cô gái nghiêng đầu, ngây thơ vô tội:
Dù sao tôi bị kích thích, xảy ra chuyện gì cũng hợp lý đúng không?

Cũng không đợi Liễu Hinh Ninh nói chuyện, cô gái lộ ra một nụ cười rực rỡ, tự hỏi tự trả lời:
Bố tôi chắc chắn sẽ không trách tôi.

Liễu Hinh Ninh lấy lại tinh thần, cửa phòng đã sớm không còn ai.
Thân thể cô ta có chút mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi ở bên cạnh giường.
Tư thế khi nãy của cô, cũng không giống như nói đùa. Đầu ngón tay Linh Quỳnh chống cằm, có chút nghiêng đầu:
Ừm, nhưng mà em gái tuyệt đối đừng nói xấu sau lưng người ta, dù sao không phải tâm trạng tôi luôn tốt như vậy, có thể khoan nhượng cho em gái nhỏ nghịch ngợm.

Liễu Hinh Ninh:
...
Cô không cho phép mình gọi cô là chị, hiện tại bản thân cô mở miệng lại gọi em gái, chó tiêu chuẩn kép!
Nụ cười rơi vào trong mắt chàng trai, chính là ra vẻ kiên cường, còn không quên quan tâm anh ta, trong lòng chàng trai càng đau lòng hơn.
Vừa rồi ngạc nhiên với vẻ ngoài của Linh Quỳnh, toàn bộ biến thành ấn tượng xấu.
Cửa lớn chậm rãi khép lại, rặc rặc một tiếng, thân thể Liễu Hinh Ninh lung lay sắp đổ.

Ninh Ninh Cậu không sao chứ?
Chàng trai thấy sắc mặt Liễu Hinh Ninh không đúng, lo lắng hỏi.
Vậy hôm nay chính là cách ăn mặc công chúa quý tộc.

Chú Lâm của con còn đưa thẻ cho nó.
Liễu Huệ Hồng ở bên kia bực bội:
Bình thường mẹ muốn mua gì đều phải nói nhiều lần, nó thì hay rồi, chỉ tùy tiện một câu, chú tâm của con mắt cũng không chớp đã cho.

Chàng trai:
Cô ấy là chị cậu sao? Tại sao lại nói lời như vậy?

Chàng trai vốn đang ngạc nhiên vì sắc đẹp của cô gái, ai biết cô nói như vậy.
Đầu ngón tay của Liễu Hinh Ninh móc vào mép điện thoại, tự nhiên đáy lòng có chút ghen ghét. Cô ta đến căn nhà này, người giúp việc đều gọi cô là cô cả, gọi cô ta lại là cô Hình Ninh.
Liễu Hinh Ninh hít thở sâu một hơi, đè xuống ẩm ức trong lòng:
Mẹ, mẹ nói xem có phải lần trước chị ta bị kích thích đến xảy ra chuyện gì chứ?

Có thể là Liễu Hinh Ninh bị hù dọa, bữa tối cũng không xuống ăn.
Di Hồ đi lên kêu hai lần, Liễu Hinh Ninh cũng không xuống, di Hồ còn muốn đưa lên cho Liễu Hinh Ninh.
Liễu Hinh Ninh vào cửa không nhìn thấy Linh Quỳnh, bảo mẫu đang chuẩn bị bữa tối, thấy Liễu Hinh Ninh về mới nói:
Cô Hinh Ninh đã trở về.

Ừm.
Liễu Hinh Ninh cười dịu dàng:
Mẹ tôi đâu?

Ông chủ và bà chủ đã ra ngoài, hôm nay không trở lại ăn cơm, tối nay chỉ có cô và cô cả.

Liễu Hinh Ninh nghe vậy, vẻ mặt quái lạ, sau đó vừa cười nói:
Di Hồ, để tôi đến giúp đi.

Liễu Hinh Ninh biết Lâm Trì Ngư từng học quyền cước đánh nhau, nếu cô muốn ra tay, khẳng định mình chạy không thoát.

Nhìn cô bị hù kìa.
Linh Quỳnh không đi lên trước, giọng điệu chậm rãi nói:
Chỉ đùa với cô thôi, làm sao lá gan nhỏ như vậy.

Làm sao Lâm Trì Ngư trở nên đáng sợ như vậy?
Đúng... Chính là đáng sợ. Vừa rồi đối mặt cô, cô ta cảm giác mình giống như bị rắn độc theo dõi.
Nhưng cho tới bây gi9ờ Liễu Hinh Ninh không xác định quan hệ chính thức cùng chàng trai nào.
Hiện tại lại là một người... Chưa thấy qua, đoán chừng là6 lốp xe dự phòng Liễu Hinh Ninh mới tìm, đây cũng là nuôi cá trong truyền thuyết
Chị...

Liễu Hinh Ninh mượn cớ, đi lên lầu gọi điện thoại cho Liễu Huệ Hồng.

Mẹ cũng không biết con bé chết tiệt kia xảy ra chuyện gì
Liễu Huệ Hồng ở trong điện thoại không che giấu chút nào:
Kỳ lạ thật, chủ Lâm của con bảo nó đi gặp bác sĩ tâm lý cũng không đi, còn nói mình không có bệnh.

Từ hai ngày trước xảy ra chuyện, cô vẫn tự giam mình ở trong phòng, bị kích thích đến mắc bệnh.
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Liễu Hinh Ninh vô thức lui về sau, la lên theo bản năng:
Chị muốn làm gì?

Cô sẽ không thật sự muốn đánh mình chứ?
Sắc mặt Liễu Hinh Ninh lập tức trắng bệch, giống như Linh Quỳnh không phải nói một câu nói, mà là tát cô ta một phát.
Linh Quỳnh cong môi cười một tiếng, ung dung bước vào cửa lớn.
Liễu Hinh Ninh bị cô nhìn đến đáy lòng run rẩy.
Đó là ánh mắt gì?
T8hành tích không tính kém, đại khái khuôn mặt được cho bảy tám điểm, nhưng bởi vì cô ta biết diễn, cộng thêm tính cách tốt, cho nên ở trườ3ng học không tệ
Nguyên chủ gặp qua nhiều lần Liễu Hinh Ninh được nhiều chàng trai khác nhau đưa đón.
Cô nghe thấy bao nhiêu?
Linh Quỳnh đổi váy liền áo màu sáng ở nhà, ôm cánh tay tựa trên khung cửa, cười như không cười dò xét cô ta.

Con vừa mới nhìn rõ ràng, chị ta mua nhiều đồ lắm, hoàn toàn không giống trước kia...

Nếu như trước kia Lâm Trì Ngư có cách ăn mặc như một côn đồ phản nghịch.
Từ lúc Liễu Hinh Ninh bắt đầu vào nhà này vẫn rất hiểu chuyện.
Bình thường cũng sẽ giúp di Hồ, cho nên di Hồ không từ chối, tùy tiện trò chuyện với Liễu Hinh Ninh.
Linh Quỳnh bưng đồ uống, chầm chập nói:
Di Hồ, em gái không phải con nít, nó không ăn di không cần nuông chiều, nhà chúng ta còn có thể bỏ đói nó à?


Di Hồ nghe ra trong lời Linh Quỳnh nói có hàm ý, không dám đưa lên cho Liễu Hinh Ninh

Di Hồ rất thích Liễu Hinh Ninh, thế nhưng so với cô cả dì ta đã phục vụ nhiều năm, hiển nhiên là cô cả nói chuyện càng có trọng lượng hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.