Chương 674: Bạn trai cũ không muốn tái hợp làm sao b y giờ (9)
-
10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng
- Mặc Linh
- 1380 chữ
- 2022-03-08 03:04:23
Tần Hoài Ứng đã gặp nhân vật chính buổi tiệc lần này nên muốn đi khỏi, Hà Thanh Kỳ thật vất vả mới khuyên nhủ anh.
Anh và Lâm Trì Ngư, rốt 8cuộc có ân oán gì?
Hà Thanh Kỳ nghĩ mãi mà không rõ, đang êm đẹp, làm sao lại xù lông với một cô gái?
Anh nói cô ấy muốn làm gì? Giả bộ như không biết anh, sau đó tiếp cận anh? Đây là muốn theo đuổi anh lần nữa hay sao?
Cô gái này còn quá xinh đẹp... Ngay cả có bệnh. Nhưng phải khai thông cho tốt, ổn định lại, cũng không tính là bệnh gì lớn
Muốn tôi nói... Người đâu?
Tần Hoài Ứng:
Không có ân oán gì.
3
Không có ân oán gì mà anh thế này à?
Hà Thanh Kỳ không tin:
Nhất định là có chuyện.
Hà Thanh Kỳ quấn lấy Tần Hoài Ứng, bảo anh mau nói 9chuyện gì xảy ra.
Linh Quỳnh nói một tiếng với bố Lâm, rời khỏi buổi tiệc trước, chuẩn bị về nhà.
Đến bãi đỗ xe nhìn thấy Tần Hoài Ứng đang chuẩn bị rời đi, cô đảo mắt, lập tức cởi giày cao gót, đá vào bên góc phải, làm mình thê thảm sau đó chạy tới như một làn khói.
Không nói trước có người quen biết Phạm Nguyên, biết anh ta là nam.
Vả lại đây là lễ đính hôn của người khác, lễ đính hôn người ta còn chưa bắt đầu đã chạy lên sân khấu của người ta tỏ tỉnh, là người bình thường đều làm không được.
Sự kiện kia Hà Thanh Kỳ cũng không biết nhiều, chỉ là trong lúc vô tình biết Tần Hoài Ứng bị người ta đã.
Khi anh ta quen biết Tần Hoài Ứng, người này đã nổi danh trong giới nhân vật lớn.
Cô không biết Phạm Nguyên, nhưng mới vừa rồi người này đứng chung với em gái hời của cô, coi như em gái hời không tham gia, đoán chừng cũng bởi vì cô ta nói gì đó, Phạm Nguyên mới muốn tìm cô gây phiền phức.
Mặt Phạm Nguyên âm trầm, mấy chữ được thốt ra trong kẽ răng:
Cô đã làm gì anh ta?
Phạm Nguyên đứng ở trong góc nhỏ, không dám đi qua, sợ có người trông thấy anh ta.
Bị một người đàn ông tỏ tình trước công chúng...
Tần Hoài Ứng nhíu mày, nhìn ra bên ngoài, lúc này ga ra tầng ngầm cực kỳ yên tĩnh, ngay cả bóng ma cũng không có. Tần Hoài Ứng:
Cho nên?
Linh Quỳnh nhéo bắp đùi mình, nặn ra hai giọt nước mắt:
Anh Tần có thể tiến tôi về nhà không?
Cô gái dán lên cửa sổ xe, thân thể có chút phát run, khuôn mặt bối rối và sợ hãi, tựa như là thật sự bị dọa sợ.
Một người yếu đuối thế này, ném ở trong gara âm trầm, là ai cũng sẽ không đành lòng. Hai chữ
Không thể lượn một vòng trên đầu lưỡi của Tần Hoài Ứng, lại bị anh nuốt xuống:
Lên xe.
Hà Thanh Kỳ vừa nghiêng đầu đã không thấy phát hiện Tần Hoài Ứng.
Tần Hoài Ứng dự định trực tiếp rời đi, anh đi ra bên ngoài buổi tiệc, đúng lúc nghe thấy trên sân khấu truyền đến một giọng nói vang dội.
Đầu tiên là Hà Thanh Kỳ mê mang, sau đó nhớ tới gì đó, khiếp sợ:
Là cô ấy à! Người đá anh...
Tần Hoài Ứng trừng anh, Hà Thanh Kỳ nuốt câu nói kể tiếp trở về.
Chàng trai trên sân khấu cầm microphone, giọng nói truyền khắp toàn trường:
Phạm Nguyên, tôi thích anh.
Tên Phạm Nguyên nghe vào đã biết là con trai.
Anh ta đầu thể tưởng tượng ra, vẫn còn có người dám đá anh.
Ngẫm lại rất kích thích...
Tần Hoài Ứng hít thở sâu một hơi, ẩn cửa sổ xe xuống, ánh mắt đảo qua cô gái.
Tóc cô gái rối bời, quần áo cũng có chút nhăn, giống như bị ai đó bắt nạt.
Mắt thấy đã có người nhìn về bên này, Phạm Nguyên không có ý tiếp tục chờ đợi, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này với đám bạn.
Việc của Phạm Nguyên bị truyền ra rất nhanh, trước đó bất kể có phải là nói đùa hay không, việc này hôm nay, đủ để họ bị người ta chửi mắng không hiểu quy tắc.
Linh Quỳnh mỉm cười không nói.
Cô nói sao kỳ lạ, tại sao có thể có người tìm cô tỏ tình.
Tại sao anh lại biết cô ta?
Tần Hoài Ứng không đáp, ngược lại hỏi anh ta.
Bố cô ấy tìm tôi để chữa trị cho cô ấy.
Hà 6Thanh Kỳ ngừng lại:
Nhưng tôi tiếp xúc với cô ấy, biểu hiện đều rất bình thường. Nếu không phải số liệu trên tư liệu viết cô ấy chữa bệnh, tôi cũn5g nghi ngờ có phải ông Lâm cổ ý chỉnh tối hay không.
Hà Thanh Kỳ chỉ thấy mặt ngoài, không tiếp xúc nhiều và phân tích, cho nên không thể xác định vấn đề cụ thể của cô.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói truyền tới từ phía bên cạnh:
Anh Phạm, vẫn nên hiểu quy tắc một chút, đừng tùy tiện tìm người ta gây phiền phức, không thì lần này người lên, không biết là ai đâu.
Bỗng nhiên Phạm Nguyên quay đầu. Chỉ thấy cô gái mặc quần áo xinh đẹp tựa ở bên cạnh, đang mỉm cười nhìn anh ta:
Đúng không, anh Phạm.
Đột nhiên Tần Hoài Ứng bị Linh Quỳnh chạy đến làm giật mình, suýt chút không dẫm phanh kịp.
Anh Tần.
Cô gái lo lắng đập cửa sổ xe.
Tần Hoài Ứng nhíu mày:
Cô làm gì vậy?
Vừa rồi có người đi theo tôi.
Cô gái nhìn đằng sau:
Tôi sợ.
Vậy mà cảm thấy có lý.
À phi!
Anh Phạm...
Người bên kia đến đây, Phạm Nguyên vô thức nhìn sang , chờ quay đầu, cô gái mới vừa rồi còn đứng ở trước mặt anh ta đã không thấy.
Nhanh kéo anh ta xuống.
Phạm Nguyên chỉ cảm thấy trên mặt nóng hổi:
Nhanh đi.
Mấy người tranh thủ thời gian bước lên sân khấu, kéo người ở phía trên xuống.
Chàng trai trên sân khấu vẫn còn tiếp tục nói:
Anh bằng lòng quen tôi không?
Anh Phạm, xảy ra chuyện gì? Anh ta điên rồi?
Làm sao Phạm Nguyên biết chuyện gì xảy ra, bảo anh ta đi lừa có cả nhà họ Lâm đến, ai biết anh ta chạy lên sân khấu làm chuyện này.
Lâm...
Phạm Nguyên nhìn sang sân khấu, trong chớp mắt đã hiểu:
Là cô.
Là cô để người ta đi lên.
Linh Quỳnh mở hai tay ra, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp vô tội:
Tôi không có làm gì. Tôi chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, có thể làm gì một người đàn ông như anh ta?
Phạm Nguyên:
...
... Không phải, anh Tần cảm thấy thích hợp không?
Hà Thanh Kỳ im lặng:
Tôi có đạo đức nghề nghiệp đó?
Hà Thanh Kỳ đảo mắt, cười đến không có ý tốt:
Trừ phi... Anh nói cho tôi biết, giữa anh và cô ấy có chuyện gì.
Tần Hoài Ứng im lặng, tích chữ như vàng phun ra bốn chữ
Lớp mười một, chuyển trường.
Cô gái đưa tay vuốt mặt, tranh thủ thời gian vòng qua xe, ngồi lên tay lái phụ.
Người ngồi vào, Tần Hoài Ứng mới nhìn rõ cô đi chân đất.
Trong tay anh có tư liệu của cô ta à?
Ừm.
Gửi cho tôi.
Trên mặt Tần Hoài Ứng không có bất kỳ biến hóa gì, giống như chỉ nghe thấy một câu thăm hỏi ân cần bình thường.
Nhưng trong lòng những người còn lại không bình tĩnh như vậy, xôn xao một trận.
Giày của cô đâu?
Vừa rồi chạy rơi mất...
Cô gái cúi đầu trả lời, giọng nói buồn buồn.
Tần Hoài Ứng liếc nhìn cô, không nói chuyện, nổ máy xe, giống như trực tiếp không để ý đến cô. Tần Hoài Ứng chuyên chú nhìn về phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Trong chốc lát, Tần Hoài Ứng nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái bên cạnh vang lên:
Anh Tần, tôi có chút lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.