Chương 675: Bạn trai cũ không muốn tái hợp làm sao b y giờ (10)


Một đường không nói chuyện, Tần Hoài Ứng đưa Linh Quỳnh đến cửa lớn ngoài khu biệt thự, không muốn đi vào.


Cảm ơn anh Tân.
8Linh Quỳnh cởi giây an toàn ra, xuống xe.
Di Hồ thở phào:
Cô cả, tôi đi báo cảnh sát.
Đồ trong này đều có giá trị không nhỏ. Linh Quỳnh lắc đầu:
Trước đăng báo cảnh sát, chuyện này là ai cũng không nên lộ ra.
Di Hồ:
Cô cả, lỡ như có trộm vào...


Nhiều đồ như vậy, không thể chỉ mất một món, nói không chừng là trộm trong nhà.
Cặp mắt dì Hồ có chút co rụt lại.
Linh Quỳnh hùng hùng hổ hổ vào cửa, di Hồ thầy cô đi chân đất, khiếp sợ một tiếng, tranh thủ thời gian lấy giày ra.

Cô cả, làm sao cô?

Sau khi Linh Quỳnh tới, lại mua không ít thứ bổ sung, hiện tại phòng quần áo có thể nói là tràn đầy.
Linh Quỳnh đi đến bên bỏ trang sức, kéo ra ngăn kéo kiểm tra đồ vật bên trong.
Tần Hoài Ứng nới lỏng lực, nhưng cũng không buông cô ra.
Cô gái ngẩng đầu, cắn môi dưới:
Trước kia tôi đắc tội anh à?
Sắc mặt Tần Hoài Ứng càng khó coi hơn:
Trước kia cô từng làm gì, cô không nhớ sao?

Càng quan trọng hơn là có nhiều thứ, Linh Quỳnh cảm thấy nhìn rất quen mắt. Thứ ở trên người Liễu Hinh Ninh, có một số là của cô.
Thứ cô mua về, đa số đều để ở trong này, lúc di Hồ quét dọn phải vào ra, cũng không khóa,

Vậy cô quấn lấy tôi làm gì?

Linh Quỳnh giãy dụa, trong giọng nói đầy uất ức:
Anh thật sự làm tôi đau.


Cô cá, sao vậy?


Di trông thấy vòng cổ và vòng tay ở đây của tôi không?
Linh Quỳnh chỉ hộp rỗng.
Không có.
Trong khoảng thời gian này phòng quần áo và trang sức đều đang gia tăng mỗi ngày, di Hồ vốn không nhớ được:
Cô cả, là dạng gì?
Linh Quỳnh mở mấy tấm ảnh cho di Hồ xem.
Không có trông thấy.
Di Hồ suy nghĩ:
Buổi sáng hôm nay tôi quét dọn, hình như vẫn còn. Là... Là không thấy sao?

Nhìn qua Liễu Hinh Ninh là nói về hoa cỏ, cà phê đồ ngọt, nhưng trong hình ảnh sẽ lơ đãng lộ túi xách, đồng hồ, đồ trang sức, quần áo các loại.
Bên dưới có thể nhìn thấy phần lớn bình luận là một số người hâm mộ thổi phồng.
Hôm nay Liễu Huệ Hồng không ở cùng bố Lâm, lúc này cũng không ở nhà, đoán chừng là đi đánh bài với đám chị em tốt. Linh Quỳnh thay quần áo, đi vào phòng quần áo sát vách.
Trong phòng nguyên chủ có một tủ treo quần áo, bỏ đồ bình thường mặc, bên cạnh còn có một phòng quần áo đơn độc, bên trong thứ linh tinh gì cũng có.

Tôi thề, nếu tôi mà nhớ thì đời này sẽ không ai thích tôi.
Linh Quỳnh giơ tay:
Thế này có đủ ác không?

Có thể là Linh Quỳnh thề đủ ác, Tần Hoài Ứng buông Linh Quỳnh ra, mở cửa xe, để cô lên xe. Tần Hoài Ứng đưa cô đến bên ngoài biệt thự
Lâm Trì Ngư, sau này không cho phép xuất hiện ở trước mặt tôi.

Linh Quỳnh mím môi, chậm rãi xuống xe.
Tần Hoài Ứng lập tức quay đầu rời đi, như sợ Linh Quỳnh sẽ làm gì anh.
Chỉ riêng chân đạp lên cũng vô cùng đau và thoải mái. Tần Hoài Ứng6 nhìn cô gái vừa đi vừa nghỉ, nghiêng người uốn éo đi lên phía trước, bóng dáng cô độc mỏng manh viết đầy ấm ức.
Tần Hoài Ứn5g xuống xe, đi mấy bước qua ôm người.

Gặp phải chó.
Linh Quỳnh tức giận.
Di Hồ là một người thành thật:
Ôi, tại sao có thể có chó? Có làm cô bị thương không? Có phải thú cưng nhà ai nuôi bị xổng ra ngoài không?

Hiển nhiên là cái cô không xem được những nội dung này, cho tới bây giờ cô không nhìn thấy.
Linh Quỳnh xem từng cái, rất nhanh phát hiện chỗ không đúng.
Trong lòng Linh Quỳnh viết ba chữ to 'Xong con bể
.
Quả nhiên nguyên chủ và Tần Hoài Ứng quen biết. Mà tình huống này nhìn qua còn không tốt lắm...
Việc này không phải cô bịa ra.
Lúc đó nguyên chủ bị tai nạn giao thông, ở bệnh viện hơn một tháng.
Linh Quỳnh như con cá heo đúng nguyên chỗ, cuối cùng nguyên chủ đã làm gì! !
Cho cô một cái hố lớn như vậy ở đây.
Đầu ngón tay Tần Hoài Ứng gõ tay lái, không nói gì, ra hiệu cô đi nhanh lên.
<3br>Linh Quỳnh hít khí, đóng cửa xe, chậm rãi đi vào cửa lớn khu biệt thự.
Con đường bên ngoài khu biệt thự trải đá cuội, đá 9cuội trắng mịn phối hợp với hoa bên cạnh, vô cùng đẹp đẽ.

Có lẽ vậy.

Di Hồ gọi điện thoại cho tòa nhà, để bọn họ tranh thủ thời gian tìm xem, nếu lỡ như là chó dại nhiễm bệnh, vậy coi như nguy hiểm.
Tần Hoài Ứng nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu mới nói:
Cô thật không nhớ sao?

Linh Quỳnh gật đầu:
Anh có thể đi tra, hai năm trước tôi ở bệnh viện một thời gian rất dài.

Độ khó nuôi bé cứng lên cao!
Mẹ kiếp nhà nó!

Di Hồ.

Di Hồ vừa nói chuyện xong với bên tòa nhà, nghe thấy Linh Quỳnh gọi mình, nhanh chóng đi tới.
Linh Quỳnh để di Hồ giả bộ làm gì cũng không biết, di Hồ lật ra vòng bạn bè của Liễu Hinh Ninh.
Vòng bạn bè không thiết lập chỉ xem được vài ngày, nhưng nội dung bên trong không nhiều, đều là nội dung không liên quan và chia sẻ. Linh Quỳnh tìm thấy mấy người bạn trong số đó, rất nhanh sàng lọc ra một vài người bạn bằng mặt không bằng lòng với Liễu Hinh Ninh.
Linh Quỳnh lấy một tài khoản có thể thấy toàn bộ vòng bạn bè của Liễu Hinh Ninh.
Mỗi ngày Liễu Hinh Ninh đều đãng, vẫn rất có tính văn nghệ.

Anh... anh Tần?
Tần Hoài Ứng không đáp lời cô, ôm người trở về bên cạnh xe, Linh Quỳnh giẫm lên mặt đất đứng vững, phía sau lưng chống vào xe, cổ tay bị Tần Hoài Ứng nắm.
Anh Tần, anh làm tôi đau.
Tần Hoài Ứng đặt cổ tay cô lên cửa xe, một tay khác chống ở một bên, vây người giữa khuỷu tay và xe, Anh có chút cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo:
Lâm Trì Ngư, cuối cùng cô muốn làm gì?

Linh Quỳnh run rẩy:
Tôi... Tôi không muốn làm gì.
Tôi chỉ muốn làm anh thôi.
Linh Quỳnh dùng sức rút cổ tay, vấn đề nhỏ, bố có thể lừa gạt! Linh Quỳnh rất xác định nguyên chủ đại học đến bây giờ, Tần Hoài Ứng tuyệt đối chưa từng xuất cuộc trong hiện sống, cho nên anh ở lúc trước đại học.
Linh Quỳnh có cổ:
Tôi... Hai năm trước tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Có một số việc tôi đã quên đi. Tôi thật sự không nhớ rõ anh... Nếu trước kia tôi đắc tội anh, tôi xin lỗi anh.

Tai nạn giao thông mất trí nhớ trong phim truyền hình, không phải thường thấy nhất à.
Linh Quỳnh cảm thấy sức lực Tần Hoài Ứng ấn cổ tay mình nhỏ hơn rất nhiều:
Cô thật sự không nhớ?


Ừm.

Sắc mặt dì Hồ thay đổi:
Cô cả, tôi không có lấy...

Di Hồ, tôi tin tưởng di.
Linh Quỳnh trấn an dì Hồ.
Linh Quỳnh:
...
Lâm Trì Ngư không đi thì không đi, liên quan gì đến Linh Quỳnh tôi chứ!
Linh Quỳnh nghiêng đầu:
Anh rất ghét tôi sao?
Tần Hoài Ứng ra hiệu cô xuống xe.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.