Chương 677: Bạn trai cũ không muốn tái hợp làm sao b y giờ (12)


Linh Quỳnh ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, tóc và quần áo đều ướt sũng, nhanh chóng làm ướt một vùng của tấm thảm8.

Linh Quỳnh nhéo bắp đùi mình, cố gắng duy trì dáng vẻ của một nhóc đáng thương.

Tôi đến đây làm chút chuyện, không phải cố ý xuất hiện trước mặt anh...
Sau đó cơ thể Linh Quỳnh co lại:
Anh Tân, anh nhẹ một chút, tôi đau.


..
Tần Hoài Ứng liếc nhìn cô, giọng điệu lạnh như băng:
Vậy cô tự làm nhé?

Tần Hoài Ứng chưa kịp phản ứng lại:
Hả?


Quân.
Linh Quỳnh phồng má, mềm giọng giận dỗi:
Ướt, không thoải mái.
Tần Hoài Ứng:
...

Nhưng đã đưa người về rồi, bây giờ anh cũng không thể ném người ta đi.
Tần Hoài Ứng thu tầ6m mắt lại, đi tới đưa quần áo, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ:
Đi thay đi.
Linh Quỳnh
ừ một tiếng, nhận lấy quần áo, m5ắt nhìn về bốn phía.
Cô gái nhỏ gật đầu, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Tần Hoài Ứng mặc áo khoác, quay đầu lại đối đầu với tầm mắt của cô:
Có việc gì sao?


Tần Hoài Ứng...

Linh Quỳnh cúi đầu nhìn:
Bị va chạm.

Mẹ nó!
Đợi đến lúc bố chuyển mình làm chủ, anh sẽ biết kết quả khi đắc tội với bố!
Hù!
Người ta là cô gái nhỏ mà vẫn còn tự nhiên bình tĩnh, Tần Hoài Ứng lại càng không thể nghĩ nhiều.

Tự cô mua đi.
Bây giờ có thể đặt hàng đến.
Lúc này Tần Hoài Ứng mới nhìn thấy trên đầu gối Linh Quỳnh có máu, vết máu trộn lẫn nước mưa, chảy dọc theo đôi chân của cô gái nhỏ.
Anh duỗi tay nắm chặt cánh tay Linh Quỳnh:
Làm sao vậy?

Nghe xem! Đây là người nói sao?

Anh Tần, tôi... Tôi đi như thế nào?
Bên ngoài mưa thì không nói, bây giờ cô còn đang bị thương.
Linh Quỳnh:
...

Nhìn xem anh lợi hại chưa, còn gọi xe cơ, có bản lĩnh thì anh lái xe luôn đi!
Vết thương giống như do bị ma sát trên mặt đất mà ra, không bị thương tổn đến xương, ngược lại cũng không nghiêm trọng. Tần Hoài Ứng không muốn biết tại sao cô ở đây, băng bó vết thương cẩn thận cho cô rồi trực tiếp đuổi người:
Cô có thể đi rồi.

Linh Quỳnh khiếp sợ.
Linh Quỳnh ôm gối ôm bên cạnh vào trong ngực, đầu nhỏ lắc nhẹ.
Tần Hoài Ứng dời tầm mắt xuống, tiếp tục rửa sạch vết thương nhưng sức lực lại nhẹ đi không ít.
Tần Hoài Ứng thấy vẻ mặt của Linh Quỳnh vẫn như thường, nhìn không ra sự không mất tự nhiên, cô im lặng chớp mắt.
Tại sao cô nói chuyện này mà không thẹn thùng chút nào chứ!
Cô gái nhỏ mặc áo sơ mi rộng rãi, vạt áo miễn cưỡng che được bắp đùi, nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ này không thích hợp. Linh Quỳnh vươn một ngón tay ra:
Anh Tần, tôi có thể ở đây một buổi không? Ngày mai tôi sẽ đi, tôi xin cam đoan sẽ không gây phiền toái cho anh.

Tần Hoài Ứng vốn muốn cự tuyệt nhưng lại đối đầu với đôi mắt đen của cô, anh lại nói không ra. Một phút sau, Tần Hoài Ứng ném cho cô một cái khăn bông:
Lau khô tóc đi.

Tần Hoài Ứng cau mày:
Quần.


Quá lớn... Hơn nữa vết thương quá đau.
Cô gái nhỏ nằm vạt áo, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, nếu như không phải lúc này phòng khách yên tĩnh thì đoán chừng Tần Hoài Ứng cũng không nghe rõ.
Tần Hoài Ứng ném quần áo cô vào trong máy giặt, một lát sau lại nhặt đồ bên trong ném ra ngoài.
Lúc Linh Quỳnh dậy đã là hơn tám giờ, Tần Hoài Ứng đã chuẩn bị đi làm.

Anh Tần, tôi là một cô gái nhỏ, lại còn mặc như vậy...
Linh Quỳnh uất ức:
Gặp phải người xấu thì làm sao?

Tần Hoài Ứng nhìn trên người cô.
Linh Quỳnh gật đầu, tỏ ý mình có thể.
Tần Hoài Ứng mở tủ thuốc trong nhà ra, nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lại.
Linh Quỳnh gọi anh lại. Tần Hoài Ứng quay đầu lại, im lặng ra hiệu cho cô nói.
Linh Quỳnh chần chừ, chậm rãi nói:
Bên trong ướt.

Tại sao bé cũng có thể vô tình như thế!
Tần Hoài Ứng đưa cho cô một cái ô:
Tôi gọi xe cho cô.

Sáng hôm sau Tần Hoài Ứng dậy, đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy cô gái nhỏ đang được bọc trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu xù.
Tối hôm qua thật sự chỉ là trùng hợp gặp phải sao?
Tần Hoài Ứng cầm quần áo3 ra, nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt tối sầm.
Anh cũng không hiểu sao mình lại như ma xui quỷ khiến 9mà đưa cô về...
Bố cũng không ngờ tới còn có động tác này! Nhưng bị va chạm thật, không cần giả vờ đáng thương nữa, đây chẳng phải là có lỗi với việc bố đập tiền sao.

Đi thay quần áo trước.
Tần Hoài Ứng buông cô ra:
Có thể tự mình đi không?

Tần Hoài Ứng liếc nhìn áo sơ mi trên người cô, nghĩ đúng là quần anh quá lớn.
Nhà anh lại không có con gái, đương nhiên là không có quần áo khác, chỉ có thể mặc đồ của anh. Dù sao thì cũng có áo che đi, Tần Hoài Ứng bảo cô đi tới.
Linh Quỳnh âm thầm thở ra một hơi.
Tần Hoài Ứng:
ở đây không có phòng dư, cô ngủ sô pha.

...
Mẹ nó! Linh Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu:
Vâng vâng.

Linh Quỳnh ngồi trên ghế sô pha, Tần Hoài Ứng ngồi xổm ở một bên, rửa sạch vết thương cho cô trước.

Tại sao cô lại ở đây?


Điện thoại tôi hỏng rồi.

Tần Hoài Ứng cầm điện thoại của mình, mở khóa rồi đưa cho cô.
Tần Hoài Ứng tức giận đến bật cười, duỗi tay chọn xóa.
Ngón tay đã sắp ẩn lên chữ xóa, trong đầu bông hiện lên dáng vẻ tủi thân của cô gái nhỏ, sau đó anh lại thu tay lại.
Linh Quỳnh chọn xong, đưa cho Tần Hoài Ứng thanh toán, Tần Hoài Ứng nhìn giao diện của trang bán quần lót, vẻ mặt không có chút thay đổi, nhập mật khẩu trả tiền.
Tần Hoài Ứng trở về phòng, mở danh sách nhắn tin trên Wechat thì phát hiện đã có thêm một người.
Cô ôm chăn ngồi dậy, đầu tóc rối loạn, tầm mắt nhìn theo cử động của Tần Hoài Ứng, cực kỳ giống con mèo nhỏ vừa mới tỉnh ngủ.
Ngoan ngoãn dịu dàng khiến cho người ta rất muốn sờ cô. Tần Hoài Ứng cũng không muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:
Trên bàn có bữa sáng, ăn xong thì cô tự rời đi.

Giọng nói của cô gái nhỏ còn mang theo chút khàn, mềm nhũn, rơi vào tai anh giống như cô đang ghé sát tai anh thì thầm khiến tim anh cũng run rẩy theo.
Vẻ mặt Tần Hoài Ứng vẫn như thường, đợi cô nói tiếp.
Tần Hoài Ứng thu lại tầm mắt đi vào trong nhà vệ sinh, vừa đi vào đã nhìn thấy váy được vứt trong giỏ đựng quần áo bẩn, ở phía bên trên là quần áo lót.
Tần Hoài Ứng:
...

Tần Hoài Ứng đi vào phòng cầm chăn sạch ra ngoài, trải sẵn cho Linh Quỳnh, sau đó chuẩn bị về phòng mình.

Anh Tần.

Cô gái nhỏ mặc áo sơ mi rộng, chân đi dép lớn hơn mấy số, chậm chạp đi ra ngoài.
Cô không mặc quần, áo sơ mi vừa vặn che đến bắp đùi, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Tần Hoài Ứng chỉ hướng nhà vệ sinh.
Linh Quỳnh đứng dậy, cơ thể hơi lung lay, suýt chút nữa đã ngã lại trên sô pha.
Nhưng đối phương không có ý muốn nói tiếp, chỉ cười với anh, xán lạn lấp lánh.

Tần Hoài Ứng cau mày:
Lúc đi nhớ đóng kín cửa.

Vâng ạ.


Bình thường, Tần Hoài Ứng sẽ không về nhà vào buổi trưa nhưng không biết hôm nay thế nào mà anh lại về nhà một chuyến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.