Chương 283: Người đàn ông đi ra từ phòng ông ấy
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1692 chữ
- 2020-05-09 12:49:13
Số từ: 1683
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Hải Thành...thay đổi nhiều không con?
Lương Bác Văn nói không quan tâm lắm:
Mẹ con và Lương Vân những năm gần đây vẫn tốt chứ?
Ba, con biết ba cũng rất nhớ Hải Thành, nếu đã như vậy, sáng mai chúng ta đi cùng với thiếu gia về Hải Thành đi!
Lương Nặc ôm lấy cánh tay ông ta, có chút nũng nịu năn nỉ.
Ba không muốn ngồi máy bay, cách có tí thế ba ngồi tàu là được rồi.
Lương Bác Văn lại nói như vậy.
Ba, Ba thực sự không có điều gì không thích thiếu gia chứ?
Nói đi đâu vậy? Ba một ông lão già thế này rồi không muốn ngồi máy bay cũng là cái tội à? Mười năm trước ba đã không thích ngồi máy bay rồi, bây giờ cũng như vậy.
Lương Bác Văn khẽ mỉm cười, bộ dạng không hề có chút hận thù hay hiềm khích gì.
Lương Nặc gật đầu:
Vậy thì được ạ! Lát nữa con đi đặt hai vé tàu hoải, ngày mai chúng ta về Hải Thành.
Con không đi cùng Bắc Minh Dục à?
Chúng ta đã mất mất khoảng thời gian mười năm cha con bên nhau, bây giờ đương nhiên là phải đi về cung ba rồi!
Lương Nặc nói:
Dù sao thì thiếu gia cũng chỉ là người độc miệng thôi, chứ anh ấy không giận con thật đâu.
.........
Sau khi Bắc Minh Dục thu dọn đồ đạc hành lí rời khỏi khách sạn mình ở liền cố ý bảo thư ký Tôn lượn một vòng quanh khách sạn Tư Duyệt, từ bảy giờ tới tám rưỡi, nhưng không hề thấy bóng dáng Lương Nặc xuất hiện.
Thư ký Tôn hồ nghi:
Thiếu gia, thiếu phu nhân có biết máy bay lúc mười một giờ không?
Tôi nói với cô ấy rồi!
Vậy sao vẫn không thấy bóng dáng đâu? Chắc không phải là....muốn ở lại cùng với Lương tiên sinh ở Thanh Thành vài hôm chứ?
lời thư ký Tôn vừa dứt, Bắc Minh Dục đột nhiên kéo cửa kính xe lên:
Anh nhiều lời thế làm gì hả? Lái xe!
Thư ký Tôn lắc lắc đầu hối hận, chắc chắn là bị anh ta nói trúng rồi.
Liên tiếp hai ngày trời, Lương Nặc gọi điện cho Bắc Minh Dục đều bị tắt máy đi, Bắc Minh Dục cũng không hề chủ động gửi cho cô một tin nhắn điện thoại hay tin nhắn qua weixin weibo, hai người không hề có sự liên kết kết nối nào.
Lương Nặc thở dài không thành tiếng, cô biết anh thực sự tức giận rồi.
Thế nhưng sau khi cùng với Lương Bác Văn trở về Hải Thành, Lương Bác Văn yêu cầu Lương Nặc đừng nói với Lương phu nhân và Lương Vân vội, để ông ta ở Hải Thành một thời gian cho quen với môi trường bây giờ.
Đồng thời, tốt nhất là che giấu đi sự thực ông ta là tội phạm giết người.
Ông cũng sợ những ánh nhìn khác lạ của mọi người.
Lương Nặc vừa thương vừa xót, cô cùng với Lương Bác Văn đi dạo tới rất nhiều địa điểm, từ khu vực phố cũ bắt đầu cho tới khu phố mới, hầu như đường lớn đường bé đều lượn qua một vòng.
Cô cũng chẳng có thời gian đi tìm Bắc Minh Dục giải thích.
Ba, sau này bốn người nhà chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không rời xa.
Đi mệt rồi Lương Nặc liền ngồi gục đầu vào gối ông nói.
Lương Bác Văn từng là trụ cột cũng như niềm tin tưởng đối với cô, ngày hôm nay giấc mơ đã thành sự thật, cả nhà được vui vẻ bên nhau, Lương Nặc cảm thấy thượng đế thật tốt với cô.
Được!
Lại ở bên ngoài vài ngày, Kỷ Sênh gọi điện cho cô nói rằng thời hạn nghỉ phép hết rồi, bảo cô nhanh chóng trở về trường đi học.
Lương Bác Văn tới hôm nay cũng nói:
Ngày mai về Lương gia đi....có cần chuẩn bị cho mẹ con bà ấy chút gì không nhỉ? Bao nhiêu năm không gặp rồi, ba đột nhiên xuất hiện thế này có dọa tới hai mẹ con họ không?
Lúc sắp về nhà Lương Bác Văn lại bắt đầu lo lắng bất an rồi.
Sự xuất hiện của ba chính là món quà lớn nhất!
Sáng ngày hôm sau lại đúng là thứ sáu, Lương Nặc tới trường, lúc đó mới phát hiện Kỷ Sênh gần đây cũng đang xin nghỉ.
Liễu Tiêu Hàn kéo cô vào một bên:
Nghe nói gần đây cậu lại chạy đi Thanh Thành rồi? Lại qua tuần trăng mật à?
Qua cái gì mà tuần trăng mật chứ? Ba tớ trở về rồi!
Cái gì?
Liễu Tiêu Hàn há hốc mồm mãi mới ngậm lại được:
Bác Lương chẳng phải...mười năm trước đã không còn....rồi à?
Không phải thế!
Lương Nặc lắc đầu:
Ba tớ chỉ là gặp chút chuyện nên không thể trở về đoàn tụ cùng gia đình thôi.
Liễu Tiêu Hàn gật gù cái đầu, lại giật mình nói:
Nếu bác Lương đã trở về, vậy chiều tớ sẽ đi thăm bác ấy! Mất tích những mười năm mà bây giờ vẫn có thể xuất hiện, đúng là lợi hại thật!
Vậy thì lát nữa cậu cùng tớ tới khách sạn đi, buổi tối ba con tớ chuẩn bị về Lương gia, cậu cũng cùng đi đi!
Cũng được!
Liễu Tiêu Hàn đang suy nghĩ đắn đo xem mua quà gì thì hơn, sau cùng Lương Nặc có nhắc tới tình trạng sức khỏe của Lương Bác Văn không được tốt, hai người đã cùng nhau đi siêu thị mua một ít thực phẩm bổ dưỡng.
Khi về tới khách sạn, Lương Nặc lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đúng lúc mở cửa ra thì từ trong phòng đi ra một người đàn ông, khi mở cửa Lương Nặc lại không để ý, chút nữa thì va cả vào ông ta, Liễu Tiêu Hàn nhanh tay lôi cô ra một bên.
Người đàn ông tầm khoảng gần bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ được đặt thiết kế riêng từ Ý về, chiếc quần dài màu đen che kín đôi chân ông ta, chỉ vừa nhìn là biết thân phận ông ta không phải là người bình thường.
Ông ta khẽ nheo mày nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Ông là ai?
Lương Nặc bắt gặp ánh nhìn của ông ta, tim đập thình thịch:
Sao ông lại đi ra từ bên trong? Ba tôi đâu?
Lương Nặc?
ông ta gọi tên cô chính xác không hề ngập ngừng.
Ông...?
Tiểu Nặc!
tiếng Lương Bác Văn đột nhiên truyền đến, cắt ngang lời nói tiếp đó của Lương Nặc:
Vị tiên sinh này đi nhầm phòng, không có gì đâu.
Lương Nặc vẫn không thôi đề phòng cảnh giác:
Sao ông lại biết tên của tôi?
Trước đây ảnh của cô làm mưa làm gió ở Hải Thành, lẽ nào tôi không nên biết?
Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi lại nói ra những lời lẽ với giọng coi thường và khinh bỉ như vậy – điều này giống như một con dao đâm vào trái tim Lương Nặc, cô cảm thấy như cơ thể mình đang bị lột trần ra, mọi người tùy ý khinh bỉ coi thường.
Liễu Tiêu Hàn lúc này tiến lên phía trước, đưa một ngón tay ấn vào ngực ông ta:
Ông nói cái gì thế hả? Có dám nói lại một lần nữa không?
Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự khinh bỉ, đột nhiên, đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay Liễu Tiêu Hàn, đập vào tường.
Tôi ghét nhất người khác chỉ vào tôi!
Ngữ khí độc ác nham hiểm, nghe như tới từ địa ngục.
Á...á...á..
Liễu Tiêu Hàn thấy đau quá kêu lên, rồi liên mồm mắng:
Làm lúc tôi không phòng bị gì thế thì có bản lĩnh gì chứ? Có bản lĩnh thì bỏ tôi ta...đúng là cái đồ lưu manh.
Một cơn ớn lạnh được phát ra từ người đàn ông, ông ta đột nhiên dùng lực mạnh hơn.
Lương Nặc nhìn thấy mồ hôi trên trán Liễu Tiêu Hàn càng lúc càng rõ ràng hơn.
Tiêu Hàn! Bỏ cô ấy ra...nếu không...tôi..gọi bảo an lên đấy.
Đợi đã!
Lương Bác Văn đi ra từ trong phòng, giọng nói hơi run gợi ý:
Đây là bạn của con gái tôi, không hề có ác ý gì đâu, phiền anh...giơ cao đánh khẽ tha cho nó một lần...
Tiểu Nặc...mau xin lỗi vị tiên sinh này đi.
Xin lỗi cái gì chứ? Hức hức...bà đây....á á á...
Sắc mặt Lương Nặc thay đổi, nhìn người đàn ông vẻ bớt tức giận:
Xin lỗi, là do tôi và bạn tôi đường đột quá, xin ông hãy bỏ Tiêu Hàn ra, có gì không hài lòng thì hãy nhằm vào tôi đây!
Người đàn ông nhanh chóng bỏ tay Tiêu Hàn ra, lấy tay lau chỗ áo bị Liễu Tiêu Hàn chạm vào sau đó bước đi thẳng.
LIễu Tiêu Hàn đột nhiên thở hắt ra tức giận, miệng còn cố mắng:
Đồ đàn ông già đáng chết, lần sau mà còn gặp lại nhất định sẽ không bỏ qua cho ông...bác à! Người này từ đây chui vào đây đấy ạ?
Lương Bác Văn quay ra nhìn Lương Nặc, sau đó lắc đầu nói:
Chỉ đơn thuần là đi nhầm phòng thôi, đây là tầng ba, ông ta ở tầng bốn, có điều lúc ông ta vừa bước vào, ba đã nói lời không khách sáo lắm làm ông ta tức giận, xin lỗi, liên lụy tới các con rồi....cháu là bạn của Tiểu Nặc à?
Vâng ạ! Cháu là Liễu Tiêu Hàn, cháu chào bác Lương!
Tiêu Hàn, cậu không sao chứ? Cánh tay đau không?
Không sao, coi như bị chó cắn một nhát thôi.