Chương 293: Cơn đau bất ngờ
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1742 chữ
- 2020-05-09 12:49:15
Số từ: 1734
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Phụ nữ khi mang thai đều thích hỏi câu hỏi thế này nhỉ?
Bắc Minh Dục cười như không cười xoa xoa đầu cô, khẽ huýt sáo nói:
Kể cả nó không phải nam cũng chẳng phải nữ thì cũng không thể vứt nó ra biển được đúng không? Dù gì cũng là anh vất vả mới có được!
Lời nói này chắc chắn là có chút tự trách bản thân.
Lương Nặc đột nhiên đập tay vào anh nói:
Cái gì mà không phải nam cũng chẳng phải nữ...em bé nhất định sẽ là một đứa bé bình thường, hơn nữa sẽ vô cùng đáng yêu và ngoan ngoãn.
Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng cô vừa nói vừa mơ màng tưởng tượng mà anh phải bật cười.
Đột nhiên anh lại muốn nhìn thấy cô mặc váy cưới trong bộ dạng bụng to khệnh khạng.
Có muốn gả cho anh thêm lần nữa không?
Hơi thở Lương Nặc có phần hơi gấp:
Thiếu gia, anh...anh...
Bằng lòng không?
Đương nhiên là em bằng lòng rồi!
Lương Nặc nói rồi ôm chặt lấy eo anh, nói giọng nũng nịu:
Khi em vừa được gả vào Bắc Minh gia, lúc đó em đã rất đau lòng vì hôn lễ của bản thân chẳng được tổ chức gì, nhưng sau này anh đã nói anh sẽ bù đắp lại cho em tất cả, em thừa nhận là em chỉ nói mồm là không quan tâm hay không cần nhưng thực ra trong lòng em thì vẫn rất hi vọng....
Đồ ngốc!
Anh không được hối hận đâu đấy!
Lương Nặc nhướn mày nhìn anh, nhìn như một đứa trẻ đang mong chờ một lời hứa:
Thực ra...em mong muốn được tổ chức hôn lễ lâu lắm rồi, từ khi trở về từ nhà bà ngoại em vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, hơn nữa ba em cũng trở về rồi, tới lúc đó ba sẽ dắt tay em đi trên thảm đỏ vào lễ đường....
Vậy nếu như không phải vừa rồi anh nói thì em sẽ không nhắc tới chuyện này à?
Cái đó...con gái thì phải thế chứ!
Thế thế cái đầu em ấy, vừa nãy sao không nói là em còn phải suy nghĩ xem xét đã?
Lương Nặc:
........
cô cãi không thắng được anh, vuốt lại mái tóc, cô giống như con mèo con dụi đầu mình vào lòng anh, nói giọng kiên định:
Nói thế nào thì nói anh cũng không được nuốt lời đâu đấy, anh đã từng nói là sẽ cưới em thêm một lần nữa....
Đột nhiên trong giây phút đó, sắc mặt cô trắng bệch ra.
Tim cô như bị cái gì đó đè vào, lục phủ ngũ tạng như đang lộn tùng phèo lên, trong chốc lát, da cô như đau như có trăm ngàn mũi tên đang đâm vào.
Cô đau tới nỗi không ngẩng được lên, chỉ có thể ôm chặt lấy ngực mình gục vào lòng anh.
Trong giây phút đó dường như cô đã được nếm mùi của cái chết.
Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên cũng sợ hãi, vội vàng ôm lấy cô:
Em làm sao vậy hả?
Lương Nặc rất muốn nói nhưng lời như bị chặn lại ở cổ họng, cô chỉ biết bất lực nhăn mặt lắc đầu, rồi một lát lại gật đầu, đến hơi thở cũng phát ra rất khó khăn, mồ hôi hạt lấm tấm đầy trên trán.
Để anh gọi bác sĩ!
Bắc Minh Dục nhanh chóng ấn chuông gọi bác sĩ:
Nhanh xem xem cô ấy bị thế nào, ban nãy vẫn ngồi nói chuyện không sao cả! Đột nhiên lại lên cơn đau....
Phòng cấp cứu.
Sau một lúc chờ đợi trong lo lắng, bác sĩ đẩy cửa đi ra, gõ chiếc khẩu trang trên miệng xuống và nói:
Chúng tôi sau khi kiểm tra thì thấy sức khỏe thiếu phu nhân rất bình thường, không có bất kì điều gì đáng lo ngại cả.
Bắc Minh Dục nheo mày đẩy cửa đi thẳng vào trong phòng bệnh.
Lương Nặc toàn thân bất lực nằm trên giường.
Anh dám nói lại lần nữa không? Cô ấy thế này mà bảo là rất bình thường à?
Bắc Minh Dục phẫn nộ chỉ tay vào giường bệnh chỉ trích vị bác sĩ.
Bác sĩ mấp máy môi nói không ra lời.
Thiếu gia....
tiếng nói thều thào truyền ra từ phòng bệnh, Lương Nặc nhìn anh với ánh mắt yếu ớt:
Anh đừng nóng, em...em không sao!
Em thấy đau vùng tin à?
Bắc Minh Dục đỡ cô lên, nói với giọng thương xót:
Cái bệnh viện này thiết bị lạc hậu quá rồi, anh lập tức liên hệ với chuyên gia khác, lát nữa đưa em đi.
Không cần đâu!
Lương Nặc cười gượng gạo:
Lúc nãy thì khá là đau nhưng bây giờ đỡ nhiều rồi, bác sĩ cũng đã nói không sao rồi, anh đừng lo lắng quá!
Lẽ nào em quên mất là trong bụng em còn có em bé của hai chúng ta?
Lương Nặc như nhớ ra điều gì, cô gật đầu:
Được, vậy thì em sẽ cùng anh đi khám bác sĩ khác.
Thực ra, bây giờ cô cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc, thế nhưng...em bé vẫn đang ở trong bụng cô, cô không thể không kiểm tra lại mà đi ngủ được.
.......................
Rạng sáng lúc ba giờ.
Tại cửa bệnh viện số một của Hải Thành, một hàng xe đen đỗ bên ngoài.
Trên hành lang phía ngoài phòng cấp cứu, Bắc Minh Dục và thư ký Tôn đã đợi nửa tiếng đồng hồ, Bắc Minh Dục không ngừng đưa tay lên xem giờ.
Thư ký Tôn đứng cách đó không xa, nhìn bộ dạng của anh có thể đoán biết được anh lo lắng như thế nào.
Từng giây từng phút trôi qua thật chậm.
Cuối cùng thì bác sĩ cũng đẩy cánh cửa đi ra.
Kết quả kiểm tra thế nào? Cô ấy rốt cuộc sao rồi?
Bắc Minh Dục vội vàng chạy lại gần bác sĩ hỏi sốt sắng.
Vị bác sĩ thở dài khó hiểu:
Xin lỗi Bắc Minh thiếu gia, dựa theo kết quả kiểm tra thì sức khỏe của thiếu phu nhân rất bình thương, nhưng dựa theo những gì cô ấy biểu hiện ra ngoài thì tình trạng có vẻ nghiêm trọng....
Lại là câu nói rất bình thường.
Bắc Minh Dục tức giận đạp phăng thùng rác ngoài hành lang:
Một lũ vô dụng!
Thư ký Tôn lúng túng hỏi thu hút sự chú ý của bác sĩ:
Bác sĩ, xin hỏi, tình trạng như thế này từ trước tới nay đã từng xuất hiện chưa?
Tôi làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi nhưng chưa bao giờ gặp phải hiện tượng thế này, thế nên mới cảm thấy thật khó hiểu, kết quả kiểm tra sức khỏe và những biểu hiện lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Sắc mặt vị bác sĩ rất khó coi, một lúc sau mới giãn ra:
Đây...liệu có phải là ám hiệu cho thấy về bệnh tâm lí của bệnh nhân?
Tâm lí học đúng là có hiện tượng như vậy.
Không thể nào!
Bắc Minh Dục tức giận túm lấy cổ áo bác sĩ, nói lạnh lùng:
Cô ấy mang thai rồi, tương lại chúng tôi sẽ kết hôn, anh nói cô ấy sẽ có bệnh tâm lí gì chứ? Không trị được bệnh lại còn ăn nói linh tinh, đồ thầy lang!
Thiếu gia, anh bình tĩnh một chút.
Thư ký Tôn khuyên bảo.
Bắc Minh Dục tức giận đẩy hất bác sĩ ra một bên, rồi vừa đi thẳng vào phòng bệnh, vừa nói với thư ký Tôn:
Liên hệ với các chuyên gia về tất cả các lĩnh vực trên thế giới, tập hợp lại thành một đoàn bác sĩ trị liệu, tôi muốn biết nguyên nhân bệnh của cô ấy trong thời gian sớm nhất.
Căn bệnh này, đến bất ngờ quá!
Làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Lương Nặc qua hai lần kiểm tra sức khỏe bây giờ cô đã không còn chút sức lực nào nữa, dường như đã chìm vào giấc ngủ mơ màng, anh ra khỏi phòng bệnh của Lương Nặc cũng đã chọn một phòng bệnh gần phòng cô để nghỉ ngơi.
Nhìn Lương Nặc yếu ớt như vậy anh cảm thấy như đang có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt lấy cổ anh làm anh cảm thấy rất khó thở.
Một lúc lâu sau Lương Nặc cũng từ từ mở mắt ra.
Nhìn vào đôi mắt với đầy vẻ quan tâm lo lắng của Bắc Minh Dục, cô nói vất vả:
Thiếu gia, em bị làm sao vậy? em thấy mệt quá....
Không sao!
Bắc Minh Dục cố gắng để cô không thấy được sự lo lắng trên mặt anh, vụng về đưa tay vuốt má cô, khẽ cười:
Vừa mới mang thai nên dễ cảm thấy mệt, bà bầu nào cũng thế này cả thôi.
Thật ạ?
Lương Nặc cố gắng mở mắt nhìn anh một lúc:
Đưa em về nhà có được không? Em không muốn ở lại trong bệnh viện nữa.
Được!
Lương Nặc từ từ ngồi dậy, nhưng cơn đau lúc tối lại như chạy khắp cơ thể cô...
Bắc Minh Dục ôm và bế cô lên như một công chúa, anh nhẹ nhàng đưa cô ra ngoài.
Chúng ta về nhà.
Vâng.
Lương Nặc gục đầu vào vai anh, cô lại chìm vào giấc ngủ.
.........
Ngày hôm sau, Lương Nặc vừa mới ngủ dậy, tinh thần vẫn rất mơ hồ, Bắc Minh Dục bèn nói:
Em tỉnh rồi à? Anh mời đến vài vị chuyên gia giúp em kiểm tra xem thế nào.
Kiểm tra? Tại sao vẫn phải kiểm tra?
Lương Nặc thấy có chút lo lắng:
Không phải là em mắc phải bệnh gì rất nghiêm trọng chứ? em bé liệu có sao không?
Không sao, chỉ là một kiểm tra sức khỏe bình thường thôi.
Cho dù anh đã nói với vẻ rất bình thường nhưng Lương Nặc vẫn hiểu, anh chỉ là đang cố gắng an ủi bản thân, cơn đau quằn quại ngày hôm qua sao chỉ có thể không báo trước điều gia?