Chương 38: Chú Nói Lời Không Giữ Lời
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1865 chữ
- 2020-05-09 12:47:41
Số từ: 1856
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Lương Bác Sinh đi công tác cuối cùng cũng đã trở về, Lương Nặc sau khi biết được tin này liền lập tức gọi điện thoại cho ông ta.
Khi tập đoàn Bác Thụy gặp khó khăn, Lương Bác Sinh và Lương phu nhân ép cô trở về cầu xin nhà Bắc Minh rót vốn đầu tư cứu tập đoàn cô đã đồng ý nhưng với điều kiện Lương Bác Sinh phải chuyển 50% cổ phần của tập đoàn Bác Thụy sang tên cô.
Tập đoàn Bác Thụy là do cha cô Lương Bác Văn một tay xây dựng, đổ bao mồ hôi xương máu và số cổ phần ông nắm giữ là 58% tổng số cổ phần của tập đoàn, Lương Bác Sinh nắm giữ 20%, số còn lại nằm trong tay các cổ đông.
Lương Bác Văn sớm đã mời luật sư lập di chúc, trong di chúc ghi rõ toàn bộ số cổ phần ông nắm giữ sẽ chia đều cho hai người con gái mỗi người 29%, chỉ cần đợi đủ 18 tuổi – tuổi trưởng thành là có thể thừa kế.
Lương Nặc sau khi đủ tuổi, vốn dĩ cũng muốn mời luật sư tiến hành đem số cổ phần thừa kế chuyển sang tên mình nhưng Lương phu nhân liên tục đưa ra đủ các lý do vậy là vẫn chưa tiến hành được, lần này, nhân cơ hội tập đoàn xảy ra chuyện, Lương Nặc dứt khoát yêu cầu sang tên số cổ phần của cô.
Như vậy, đợi tới khi cô thoát khỏi nhà Bắc Minh thì có thể quang minh chính đại gia nhập tập đoàn Bác Thụy, cô sẽ tham gia trực tiếp vào việc điều hành, phát triển cũng như bảo vệ tập đoàn.
Chỉ là, cô lại quá dễ dàng tin vào chú Hai, lúc thỏa thuận với ông ta về 50% cổ phần chỉ là nói mồm, không có bằng chứng giấy tờ gì.
Sau khi tập đoàn Bắc Minh rót tiền đầu tư, đầu tiên là điện thoại Lương Bác Sinh gọi không được, sau đó ông ta lại giả vờ đi công tác, tất cả chỉ đều nhằm trốn Lương Nặc.
Bây giờ ông ta trở về rồi, Lương Nặc nhất định phải có được số cổ phần mà ông đã hứa.
Thư ký của Lương Bác Sinh nói với Lương Nặc rằng ông rất bận, tạm thời không có thời gian để gặp cô,cô dường như hiểu ra vấn đề, nghe vậy liền cười nhạt, nhưng tập đoàn Bác Thụy là thứ Lương Nặc quan tâm nhất thời điểm này, cô quyết phải gặp được ông ta, cô ngồi đợi ở dưới cổng tập đoàn.
Đợi từ sáng sớm tới chiều, Lương Bác Sinh cuối cùng cũng xuất hiện, hình ảnh uy nghiêm từ trong thang máy bước ra cùng một đoàn người.
Chú Hai.
Lương Nặc vừa cười vừa gọi to rồi chạy lại gần ông ta:
Lâu quá chưa gặp chú Hai.
Lương Bác Sinh lúc đó đang cười nói rất vui vẻ với đối tác làm ăn, nhìn thấy Lương Nặc mặt liền tối sầm lại, nheo mày:
Nặc Nặc, sao cháu lại đến tập đoàn làm gì?
Cháu có chút việc muốn bàn với chú nhưng chị thư ký nói chú rất bận, thế nên cháu chỉ có thể ngồi dưới này đợi, cháu đợi chú từ sáng đấy!
Mắt ông ta chớp chớp, sau đó nói lời tạm biệt với tổng giám đôc Thẩm, rồi lôi tay Lương Nặc ra một góc:
Tập đoàn vừa mới có được tiền đầu tư, cần chú thu xếp xử lý rất nhiều việc, Nặc Nặc, cháu nghe lời chú, cứ về nhà đi, đợi chú sắp xếp xong công việc sẽ đi tìm cháu.
Lương nặc nhanh chóng rút trong túi ra hai tập tài liệu đưa cho ông ta, nói với giọng rất nghiêm túc:
Chú ký tên thôi cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu ạ!
Lương Bác Sinh cầm hai tập tài liệu viết về chuyển nhượng cổ phần, vừa nhìn, nét mặt ông ta đột nhiên biến sắc:
Bây giờ chú còn phải đi gặp đối tác, hơn nữa luật sư cũng không có ở đây, chú ký tên rồi cùng không có tác dụng gì, việc này thôi cứ để sau rồi nói nhé.
Nói xong, ông ta quay người bước đi, Lương Nặc nói với theo:
Chú Hai, Bắc Minh Dục đồng ý với cháu sẽ rót vốn đầu tư, lẽ nào chú không sợ cháu bảo anh ta rút vốn?
Bác Thụy là của một mình ta đấy à?
Lương Bác Sinh quay đầu, cười hết sức lạnh lùng:
Chỉ cần cháu không sợ tập đoàn phá sản thì nhanh chóng đi nói với hắn ta rút vốn đi, ta cũng muốn xem xem, mấy chục năm nữa, cháu lấy mặt mũi nào đi gặp cha cháu?
Chú...
Lương Nặc cắn môi nhìn trừng trừng vào ông ta rồi nói lớn:
Chú nói lời mà không giữ lời!
Chú Hai là đang có ý tốt dạy bảo cháu, bài học đầu tiên này gọi là: đừng có dễ tin người quá.
Nhìn thái độ đắc ý của Lương Bác Sinh mà cô không thể làm gì được, chỉ biết tức giận đứng đó dậm chân giận bản thân, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, lúc thỏa thuận tại sao không viết hợp đồng, giấy trắng mực đen yêu cầu ông ta ký tên vào. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Đồ khốn nạn!
Tập đoàn sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện dưới tay ông ta cùng Lương phu nhân.Thất vọng trở về trường học, khi cô đang nghĩ làm cách nào để giành lấy cổ phần về tay mình thì chuông điện thoại bỗng dưng reo lên, là một số lạ, cô nhấc máy với giọng uể oải.
A lô?
Bị đàn ông bỏ rơi hay sao mà nghe giọng cô chán đời thế hả?
Lương Nặc chả có tâm trí nào mà đùa với anh ta:
Giọng tôi làm sao thì liên quan gì tới anh, anh là ai?
Vừa hôm trước còn chung chiến tuyến với nhau mà hôm nay đã hỏi tôi là ai rồi? Phụ nữ à, đúng là không thể hiểu nổi!
Rốt cuộc thì anh....
Lương Nặc còn chưa dứt lời, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên nói:
Là anh à? Trai.... người đàn ông ở câu lạc bộ cao cấp Giang Nam.
Bắc Minh Dục nheo nheo mày, cô định gọi anh là trai gì không biết?
Tôi cũng có tên, làm ơn gọi tôi là Bắc thiếu gia.
Lương Nặc đi bộ chậm rãi về ký túc xá, vừa thở dài vừa nói:
Oh, Bắc thiếu gia, chào anh, không biết anh gọi điện cho tôi có việc gì?
Điện thoại và túi xách cô không cần nữa à?
Bắc Minh Dục nói.
Lương Nặc mím môi suy nghĩ, không muốn có thêm quan hệ gì với anh ta nữa:
Anh lại muốn lừa tôi làm gì?
Tôi chẳng muốn lừa cô làm gì.
Bắc Minh Dục khẽ cười:
Ngày mai ba rưỡi chiều tôi có việc đi qua trường cô, cô ở cổng trường đợi tôi, tôi đem đồ đến trả cô.
Ba rưỡi chiều?
Lương Nặc nghĩ xem lúc đó có bận gì không, liền gật gật đầu:
Vậy được, có điều lần này anh đừng có mà lừa tôi, bằng không....
Lương Nặc cân nhắc một lát rồi mới tiếp:
Bằng không anh sẽ không yên tới tôi đâu đấy!
......
Bắc Minh Dục nheo mày tò mò nghĩ xem cô định làm gì, khẽ cười rồi gác máy.
Lương Nặc nghe tiếng tít tít liền tắt máy định đi về phòng ký túc, đúng lúc đó, cách cô một đoạn không xa hình ảnh Ngô Mộng Dao mặc chiếc váy hoa vộ vàng đi như chạy đã thu hút sự chú ý của cô.
Mộng Dao...Mộng Dao....
Cô gọi liên tục hai lần mà dường như Mộng Dao không nghe thấy tiếng cô vậy, vẫn tiếp tục đi ra phía cổng sau của trường, Lương Nặc đuổi theo,cô không kịp gặp Mộng Dao mà chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh cô bước vào chiếc xe ô tô Mercedes màu đen, ngồi bên trong là một người đàn ông.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động và thoát khỏi tầm mắt cô, cô chỉ kịp nhìn ngồi ở ghế sau xe là một đôi nam nữ hôn nhau say đắm.
Lương Nặc nheo mày:
Lẽ nào mình nhìn nhầm rồi? Mộng Dao hẹn hò với người đàn ông giàu có đó từ khi nào chứ?
Về tới phòng, theo thói quen, Lương Nặc vứt túi xách vào tủ quần áo. Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đều ở phòng, hai người đang ngồi xem phim, túm tụm vào thỉnh thoảng lại phát ra vài câu cảm thán, khen mấy anh diễn viên đẹp trai nước ngoài cơ bắp cuồn cuộn.
Kỷ Sênh, Mộng Dao hôm nay có về qua phòng không?
Lương Nặc hỏi.
Kỷ Sênh trả lời nhưng chỉ vẫy vẫy tay, không cả nhìn cô:
Có về qua, vừa lúc nãy thôi, nhưng về phòng thay mỗi bộ đồ rồi đi luôn rồi!
Lương Nặc nghe thấy vậy tự nói với bản thân:
Vậy thì không phải nhìn nhầm....
Chuyện gì đang xảy ra?
Ba rưỡi chiều ngày hôm sau Lương Nặc mới nhớ ra là hẹn với tên trai bao ở cổng trường để lấy đồ, cô liền vội vã chạy ra phía cửa nam.
Tài xế lái một chiếc xe Maybach màu đen đỗ dưới đường phía cửa nam của ngôi trường đợi Lương Nặc, bốn giờ là giờ mà sinh viên vào học tiết ba, vì vậy có không ít sinh viên ra ra vào vào phía cổng trường.
Chiếc xe màu đen sáng loáng sang trọng thu hút ánh nhìn của rất nhiều sinh viên.
Bắc Minh Dục hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu bạc trông rất giản dị, đợi hơn mười phút rồi mà vẫn không thấy Lương Nặc đâu, anh ta có chút nôn nóng, những ngón tay trên bàn tay trái cứ thi nhau gõ vào tấm cửa thủy tinh phía sau xe, mím môi nhìn về phía cổng trường với hình ảnh sinh viên nườm nượp ra vào để tìm một hình bóng quen thuộc.
Lại hơn mười phút nữa trôi qua, xung quanh càng lúc càng đông sinh viên đi qua, chỉ chỉ trỏ trỏ vào chiếc xe sang trọng.
Anh đang định gọi điện cho cô để giục cô nhanh lên thì chuông điện thoại liền reo lên.
A lô?
Lương Nặc biết mình bị trễ, cô chạy bán sống bán chết như con thỏ non chạy trốn thú săn mồi, thở hổn hển nói:
Tôi ở cửa nam bên dưới tấm biển hiệu của nhà trường, anh đang ở đâu?
Bắc Minh Dục thở dài một cái:
Cô đi về phía tay trái 200 mét.