Chương 406: Rốt cuộc là người tốt hay xấu
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1852 chữ
- 2020-05-09 12:49:50
Số từ: 1847
Nguồn: rosenovel.com
Chú ấy sẽ không về đâu.
Thẩm Tịch Nam đưa tay ra sờ vào mặt Lương Nặc, Lương Nặc co rúm người lùi về phía sau:
Anh ấy nói giải quyết xong công việc sẽ về, anh...anh đừng có làm chuyện linh tinh.
Chẳng bằng để tôi dạy em dâu thế nào được gọi chính xác là làm chuyện linh tinh nhé?
Thẩm Tịch Nam nhếch mép cười đểu giả, hắn nghiêng cốc rượu trên tay cho đổ hết ra, thứ chất lỏng lành lạnh đó trượt dần từ trên tóc cô rồi tới mặt, cô giật mình:
Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?
Cảnh sắc đêm nay thật đẹp, người làm thì ngủ say hết cả rồi, chú ba thì cũng lại không về, chẳng bằng để tôi ngủ cùng em?
Cút đi!
Lương Nặc phẫn nộ:
Nếu anh mà không đi xuống thì tôi sẽ không khách khí với anh đâu.
Toàn thân đầy mùi rượu, sáng mai cũng lắm thì bị người khác nói là rượu vào không kiểm soát được bản thân, sẽ không việc gì đâu!
Thẩm Tịch Nam cười không khác gì một kẻ di côn, ánh mắt giống như một con hồ li.
Lương Nặc tức giận hơi thở cô không ổn định làm cho lồng ngực phập phồng, cô từ từ lùi về phía đầu giường ngồi dậy, một tay luồn xuống dưới gối, cô nói:
Anh hãy tự trọng một chút, những tiết mục nặng mùi như thế tôi không quan tâm đâu!
Thẩm Tịch Nam không nói gì nữa, hắn vứt cốc rượu trên tay đi sau đó từ từ tiến lại sát gần Lương Nặc.
.................
Cùng thời khắc đó.
Bắc Minh Dục một đống công việc chưa giải quyết xong vì vậy không thể rời đi được mà chỉ có thể tăng ca làm việc điên loạn.
Đương nhiên, Thẩm Cách cũng ở lại cùng anh, có điều hắn vừa nhấm hạt hướng dương, tay vừa ôm gái đẹp.
Đại thiếu gia, chúng ta chơi vui vẻ như thế này, để tam thiếu gia một mình làm việc ở đó có được không?
một trong số các cô gái đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Cách đưa tay ra dùng lực bóp tay thật mạnh vào bầu ngực cô ta sau đó nói với giọng khinh bỉ:
Hắn ta thì làm gì được coi là tam thiếu gia gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một hung thủ giết hại chính cha mình, cứ để cho hắn ta nhìn chúng ta vui vẻ....
Lại một cô gái khác nói:
ha ha, nói ra thì cũng đúng là đáng thương thật, nghe nói đại thiếu gia vừa mới sáng ra đã giao cho anh ta đi đòi đống nợ của bọn dai như đỉa đúng không?
Đám người đó nổi tiếng là độc ác nhẫn tâm, hình như còn động tay động chân nữa thì phải?
Vậy cuối cùng nợ có đòi được không vậy? hình như tập đoàn đã định xóa nợ chúng vì các sự lì lợm rồi mà?
Đương nhiên là phải đòi được chứ, địa thiếu gia đã nói rồi, nếu không thu được nợ thì tam thiếu gia cũng không cần quay về nữa....ha ha, đại thiếu gia, anh nói xem có đúng như vậy không?
Em xinh đẹp như thế này, em nói cái gì cũng đúng tuốt!
Bắc Minh Dục ngồi phía đối diện giải quyết các sự việc của tập đoàn, mặc kệ bọn họ nói thế nào thì nói anh cũng coi như không nghe thấy không nhìn thấy.
Anh phải cố nhịn để chờ cơ hội, tới lúc đó mới có thể một mẻ lưới bóp chết Thẩm Cách, làm cho anh ta mãi mãi không ngóc đầu lên được.
Kẻ nào mà đắc ý nhất kẻ đó sẽ có kết cục thảm hại nhất!
Đột nhiên, tim anh nhói lên khó chịu.
Anh tròn xoe hai mắt giật mình:
Lương Nặc!
Anh vứt giấy bút trên tay xuống, cầm lấy chiếc áo khoác vắt lên cánh tay, chạy nhanh ra ngoài, Thẩm Cách thấy vậy liền ngăn lại:
Chú đi đâu? Đêm nay nếu không làm hết chỗ việc kia thì đừng có nghĩ tới chuyện rời đi.
Bắc Minh Dục hất tay anh ta ra:
Tránh ra.
..............
Tại Thẩm viên.
Thẩm Tịch Nam hoàn toàn không hề quan tâm tới mối quan hệ anh chồng em dâu, thật sự muốn làm bừa.
Giây phút hắn ta cúi người xuống, Lương Nặc lập tức nhanh chóng và kịch liệt rút con dao găm sớm đã chuẩn bị ở dưới gối ra, nhằm thẳng vào hắn ta dọa!
Mới đầu Thẩm Tịch Nam lập tức quay người né đi, con dao trên tay cô lơ lửng trong không trung.
Sau đó hắn ta nheo nheo mày, lại cúi người xuống từng chút từng chút một tiến gần tới Lương Nặc, mỉm cười nói:
Tam thiếu gia không dạy em phải phòng thân thế nào à? ai lại đi cầm một con dao đồ chơi thế kia? Lẽ nào em không biết bây giờ còn có loại vũ khí gọi là súng cầm tay à?
Đây....dây là con dao thật đây! Anh có đi ra ngoài hay không?
Tay Lương Nặc cầm chắc lấy con dao, ánh mắt kiên định.
Ồ?
Thẩm Tịch Nam cười đểu giả:
thời tiết và cảnh vật đẹp thế này, muốn tôi ra ngoài thật à?
Một giây sau, hắn ta đột nhiên ghé gần hơn nữa vào người Lương Nặc, cô cắn răng trong xoe mắt, trong cơn hoảng loạn, cô hướn con dao đâm thẳng vào giữa ngực anh ta.
A....
Tiếng kêu đau đớn vang lên, Lương Nặc lại lạnh lùng rút con dao ra khỏi ngực anh ta, nhìn anh ta với con mắt cảnh giác:
Anh thử tiến lại gần xe, tôi sẽ đâm thẳng vào tim anh đấy!
Thẩm Tịch Nam nhìn máu không ngừng chảy ra, hắn có chút ngạc nhiên.
Ha....dùng sức cũng không phải nhẹ đâu!
Con thỏ khi bị ức hiếp thì cũng sẽ cắn người, anh mau cút ra ngoài đi!
Lương Nặc nhìn máu trên ngực anh ta đang nhỏ giọt xuống giường, càng nhìn cô càng thấy ghê tởm, cô giơ chân lên đạp anh ta xuống.
Thẩm Tịch Nam bị đạp ra khỏi giường nhưng rất nhanh sau đó đã ngồi dậy, nhưng vẫn không chịu rời đi, mà bắt đầu cởi quần áo ra mặc kệ không quan tâm tới thái độ của Lương Nặc.
Anh lại muốn làm gì?
Ngực tôi là do cô đâm vào , đương nhiên là cô phải bôi thuốc vào thì tôi mới đi.
Thẩm Tịch Nam nhìn Lương Nặc với ánh mắt lạnh lùng, Lương Nặc vẫn không thôi cảnh giác, hắn ta lại nói:
Cô làm cho tôi thành ra thế này cô tưởng tôi còn sức mà làm gì cô à?
Đồ không biết xấu hổ.
Áo hắn đã được cởi ra, Lương Nặc lúc này ý thức được bản thân cô thực sự không ra tay nổi nữa.
Máu chảy ra nhoe nhoét cả một vùng ngực, lưỡi dao đâm thẳng vào chính giữa ngực anh ta.
Lương Nặc chớp chớp mắt, nhớ ra Bắc Minh Dục còn mua cho cô các loại thuốc để phòng có chuyện gì, đúng lúc này thì lại được dùng đến. Cô bước xuống khỏi giường, cầm một chai rượu Máo Thái và một ít băng gạc tới.
Thẩm Tịch Nam ngược lại không ngờ rằng Lương Nặc sẽ giúp hắn ta bôi thuốc.
Sau hai giây, hắn ta nhìn thấy Lương Nặc đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên ngực mình, cô nói giọng có vẻ như đang xin lỗi:
Hình như vết thương có vẻ hơi sâu....nhưng ai bảo anh muốn bắt nạt tôi? Không biết anh muốn làm vậy thật hay chỉ là giả vờ, nhưng thế này cũng là đáng đời, chúng ta coi như công bằng.
Nói xong, cô cầm chai rượu Máo Thái đổ một ít vào vết thương của hắn ta, xót tới mức anh ta nghiến răng nhắm mắt lại, tiếp sau đó cô lấy một ít thuốc bôi lên vết thương.
Thẩm Tịch Nam cười hắt ra hai tiếng rồi lại cố ý nghiến răng cố kìm nén cơn đau.
Lương Nặc mặc kệ sự đau đớn của hắn ta, sau đó đem một mớ hỗn độn các loại thuốc quét lên rồi dán miếng gạc lại, sau đó phủi tay, xong.
Thẩm Tịch Nam đỡ tay vào vết thương đứng lên, vận động cơ thể một chút.
Cô hại tôi bị thương thành ra thế này, có....bù đắp cho tôi một chút không?
hắn ta vừa dứt lời, liền cảm thấy trước mắt lờ mờ mọi thứ không rõ ràng, các vật dụng cứ như đang di chuyển và được nhân bản lên vậy, mi mắt cũng như trùng xuống.
Cô...cô bôi thuốc gì cho tôi?
Lương Nặc vội vàng cầm chắc con dao găm lùi về phias sau, phòng bị nói:
Thiếu gia sắp về rồi, anh hãy ngủ một giấc đi....
Phịch.
Thẩm Tịch Nam ngã lăn xuống đất.
Lương Nặc nhìn vào cơ thể to lớn của hắn, lúc này đang nghĩ: làm thế nào để lôi được hắn ra ngoài?
Đúng lúc đó, cửa phòng được mở ra.
Thiếu gia!
Lương Nặc nhìn rõ là Bắc Minh Dục liền chạy tới ôm lấy anh:
Thẩm Tịch Nam nói đêm nay anh sẽ không về.
Bắc Minh Dục vừa bước vào đã nhìn thấy Thẩm Tịch Nam nằm trên sàn nhà.
Hắn ta mò trộm vào phòng em định tấn công em?
Sau đó em đã đâm cho hắn một nhát, lại dùng thuốc mê anh mua cho em bôi vào vết thương cho hắn khiến hắn ngã lăn quay ra đó.
Lương Nặc ôm lấy anh, có chút hối hận và sợ hãi:
Hắn ta rốt cuộc có phải là người xấu không?
suy nghĩ một lát cô lại nói:
Thực ra em cảm thấy với sức lực của hắn ta thì em chắc chắn không đâm được.
Bắc Minh Dục không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô.
Xem ra, tất cả những gì xảy ra tối nay đã đều được tính toán trước rồi.
Thẩm viên tới bây giờ vẫn yên lặng như tờ, xảy ra chuyện lớn thế này nhưng không hề có bất kỳ một người nào đi tới đây – đó chính là minh chứng rõ nhất, đại thái thái....không tin Lương Nặc, muốn cố ý hủy hoại danh tiết của cô.
Chỉ có điều Thẩm Tịch Nam, rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu?
...........
Sáng ngày hôm sau.
Phúc Bác đứng canh ở cửa cầu thang, nhìn thấy Bắc Minh Dục đi ra từ phòng Lương Nặc, ông ta giật mình:
Tam thiếu gia? Sao lại là cậu?
Không là tôi lẽ nào phải là người khác?
Bắc Minh Dục hỏi lại không khách khí.