X - Chương 6


Số từ: 2302
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Mỗi mùa hè, khi những ngày lễ hội San Fermín dần kết thúc, Bar Vasca lại tự khắc chuyển mình thành một hãng du lịch. Hầu như hai tư trên hai tư giờ, lúc nào cũng có các du khách trẻ ghé vào để hỏi bà Raquel xem bà có biết ai đi Brussels hoặc Istanbul không. Những cuộc thương lượng tùy tiện nhất được tiến hành, và những chuyến đi đòi hỏi kinh phí hàng trăm đô la cùng thời gian mười tám hay hai mươi ngày được thu xếp trong vài phút đồng hồ.
Song tôi thường tự hỏi một bà mẹ thận trọng ở Appleton, Wisconsin sẽ nghĩ gì nếu biết cô con gái mười chín tuổi được ăn học tử tế của mình rong ruổi từ Pamplona đến Split ở Nam Tư bằng cách nào. Joe mới quen cô ở quảng trường buổi sáng hôm đó, và lúc tôi ghé vào bàn họ uống nước, sau khi tiễn hai ông cháu Yigal đi Madrid, anh giới thiệu cô là
Rebecca bang Wisconsin
. Cô gái xinh đẹp hiếm thấy, đã theo học ba năm ở trường đại học Minnesota. Tôi thích nói chuyện với cô vì cô là sinh viên kinh tế, lại quan tâm đến nhiều vấn đề vẫn làm tôi băn khoăn.
Chiều hôm đó Joe đưa cô đến Bar Vasca nghe các đĩa nhạc của Clive, và chúng tôi ngồi trong hốc tường chờ trận đấu bò bắt đầu. Cô hỏi vu vơ,
Các bạn có biết ai sắp đi Milan không? Tôi muốn xem nền công nghiệp ở đó.

Chúng tôi hỏi quanh quán, không ai biết về xe cộ đi Ý, tuy nhiên một người Đức, đang vừa ngồi uống bia vừa nghe những đĩa nhạc mới mang từ London đến, mách,
Tôi biết một người Hà Lan sẽ đi Nam Tư ngay sau trận đấu chiều nay.
Đang nhìn Rebecca khi anh bạn Đức nói câu đó, tôi thoáng thấy trong mắt cô lộ vẻ đắn đo, rồi cô nói,
Tôi đi Nam Tư cũng tốt. Có khi chẳng bao giờ có cơ hội nào khác.
Vậy là anh bạn Đức được cử đi tìm người Hà Lan kia, lát sau một thanh niên rất đẹp trai, cao lớn, da rám nắng đi vào quán nói với chúng tôi anh là Klaus người Amsterdam, và anh sẽ lái chiếc Taunus đi Split ngay sau trận đấu.
Tôi giới thiệu,
Đây là Rebecca người Wisconsin. Chuyên ngành kinh tế.


Luật.

Rebecca mất đúng một phút để đánh giá tính cách của anh, rồi nói,
Tôi sẽ trả một nửa.


Cô tự trả tiền ăn của mình và thanh toán tiền trọ. Tôi trả tiền xăng dầu.


Anh tính mất mấy ngày?


Cô biết lái xe không?


Giỏi nữa là khác.


Thế thì chắc chúng ta mất năm ngày. Tôi không muốn đi nhanh quá, nhưng khoảng nửa đêm mai chúng ta sẽ tiến sâu vào nước Pháp được.


Tôi sẽ đi lấy đồ.


Tôi giúp được không?


Cảm ơn. Quá khách sạn Tres Reyes một chút thôi.

Thế là họ lên đường đi Split.
Cùng với việc Yigal về Mỹ, ai nấy ở Bar Vasca đều chuyển sang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Holt và tôi sẽ lái xe trở lại Madrid. Năm người còn lại trên chiếc pop-top vàng chưa có kế hoạch cụ thể - có lẽ là miền Nam nước Pháp, mặc dù nghe đồn khá đắt đỏ. Hai cô sinh viên định đến Rome, còn chàng trai mê Octopus tuyên bố anh sẽ đứng ở đường quốc lộ và chiếc xe đầu tiên cho anh đi nhờ đi về hướng nào thì tương lai của anh sẽ được quyết định theo hướng ấy.
Theo như tôi nhớ, cho đến lúc ấy chưa có bạn trẻ nào nhắc đến cái tên Moçambique. Nó được nhắc đến một cách gián tiếp khi Holt nói,
Nhìn cô gái đó đi Split, tôi lại nhớ chuyện Humphrey Bogart đã quyết định cùng Hepburn đi về hạ lưu sông. Cũng đại khái như vậy, chỉ khác là họ lớn tuổi hơn.


Ông đang nói về chuyện gì vậy?
Joe hỏi với giọng cáu kỉnh.

Một trong những bộ phim hay nhất của Bogart. Tôi xem phim đó trong một rạp chiếu bóng ở Gago Coutinho.


Gago Coutinho là cái xó xỉnh chết tiệt nào?


Moçambique,
tôi giải thích.

Nơi đó ở đâu?


Thật ra,
tôi đáp,
đó là một trong những nơi thú vị nhất tôi từng làm việc. Miền Nam châu Phi, nhưng phía bờ Ấn Độ Dương. Tôi đến đó làm một nghiên cứu khả thi và mê luôn.


Chín mươi bảy phần trăm người da đen,
Holt tiếp lời.
Nhưng người Bồ Đào Nha nắm quyền,
và anh ấn mạnh ngón tay cái xuống bàn.

Thú vị lắm,
tôi nói với Cato.
Phía Nam giáp Nam Phi, nơi người da đen bị khuất phục. Phía Bắc giáp Tanzania, nơi họ cầm quyền. Moçambique ở giữa - cả về mặt địa lý lẫn tinh thần.


Có phải đó là nơi có khu cấm săn bắn cực lớn không?
Monica hỏi. Tôi gật đầu, và cô nói tiếp,
Cha cháu đã đến một lần và bảo đó là nơi hay nhất ở châu Phi.
Cô ngập ngừng vì lục địa đó vẫn lưu dấu nhiều kỷ niệm không vui, rồi bật ngón tay nói,
Em thấy chúng ta nên đi. Ngay sau Pamplona.


Chúng cháu đi xe đến được không?
Gretchen hỏi.

Không,
tôi đáp,
nhưng có tàu xuống đó... rẻ thôi... mang theo xe cũng không tốn lắm.


Có một tàu Hy Lạp rời Barcelona chiều ngày mười lăm,
Holt nói.

Sao ông biết chuyện đó?
Monica hỏi.

Công việc của tôi là phải biết rõ về ngành vận tải. Khởi hành ngày mười lăm hàng tháng từ Barcelona. Từ Livorno thì ngày mười bảy.

Sự háo hức bắt đầu gia tăng, Gretchen hỏi,
Chúng tôi có cần visa không?


Có chứ, nhưng các bạn có thể xin được ở Barcelona,
Holt đáp.
Người ta sẽ đóng dấu hộ chiếu cho các bạn ở Luanda. Đó là ở châu Phi... phía Đại Tây Dương.
Anh còn biết cả lệ phí và thời gian hiệu lực.

Đất nước ấy như thế nào?
Cato hỏi.
Tôi trả lời,
Các bạn đã nghe cụm ‘hàng dặm bãi biển’ chưa? Đấy, Moçambique có hàng nghìn dặm... những bãi biển vắng vẻ đẹp nhất thế giới... Rừng già, sông rộng, những hòn đảo mê hồn, những thành phố đẹp đẽ. Càng nghĩ tôi càng thấy nó tuyệt diệu. Nếu các bạn có đủ tiền để mua vé tàu.

Không do dự một giây, Gretchen nói.
Nếu anh Joe và Britta cần tiền, em có thể giúp. Nhưng chúng cháu có đi xe ở Moçambique được chứ?


Đường sá khá tốt,
tôi đáp.

Không tốt... nhưng vẫn là đường,
Holt đính chính.
Ông ấy đi khắp nơi bằng máy bay. Còn tôi phải đi bằng ô tô.


Ông thấy chúng tôi gọi điện đến hãng tàu thủy ở Barcelona được không?
Gretchen hỏi.
Vậy là Britta ra gọi điện, nói chuyện với nhân viên trực tổng đài bằng tiếng Tây Ban Nha, và trong một khoảng thời gian ngắn đáng kinh ngạc Gretchen đã hỏi được hãng tàu Hy Lạp xem họ có còn cabin đi Moçambique không. Sau đó cô cau mày chia sẻ nỗi thất vọng với chúng tôi.
Đặt kín cả rồi,
cô báo tin và đang định dập máy thì Monica chộp lấy cánh tay tôi nói,
Chú quen các chủ tàu Hy Lạp cơ mà. Chú làm gì đi chứ.

Thế là tôi cầm điện thoại và bắt đầu giải thích là tôi có giao thiệp với công ty họ, rồi thì anh nhân viên ở đầu dây bên kia tạm bỏ máy, tôi nghe thấy anh nói chuyện với ai đó. Ngay sau đó một người Hy Lạp tôi từng gặp trong đợt thương lượng ở Torremolinos hét lên với tôi bằng giọng sang sảng,
Vâng, một con tàu của công ty chúng tôi khởi hành ngày mười lăm tháng Bảy từ Barcelona. Vâng, đặt hết chỗ rồi. Ô, ông là ngài Fairbanks ở World Mutual! Vâng, tất nhiên tôi nhớ chứ, người thu xếp khoản vay của chúng tôi! Ông cần ba cabin? Ông Fairbanks, vì ông mà chúng tôi phải hủy chỗ của cả một gia đình Thổ Nhĩ Kỳ. Người quen của ông có thể chuyển điện tín cho chúng tôi năm nghìn peseta không? Họ có thể thanh toán số còn lại bằng séc du lịch Mỹ khi tới đây... Vâng, chúng tôi có thể thu xếp chỗ cho một chiếc pop-top Volkswagen.

Tôi chỉ vào từng người trong số năm du khách, và ai cũng gật đầu nhất trí. Tôi liền báo với phía Barcelona,
Vậy là thống nhất! Họ sẽ gặp ông vào ngày mười lăm.

Trong lúc Gretchen ra bưu điện, bốn người kia ngồi lại trong hốc tường, tham gia một cuộc thảo luận vốn tại thời điểm đó đang được nêu ra ở khắp Pamplona:
Chúng ta ở lại xem trận đấu cuối cùng hay sẽ chuồn sớm một ngày?
Những người thận trọng khuyên nên ra khỏi thành phố sớm vì sau trận đấu cuối cùng đường sá, đặc biệt là đường đến Pháp và Barcelona, sẽ tắc nghẽn; nhưng những người táo bạo hơn, vốn đã phải bỏ ra tám đến mười đô la mua vé trận đấu cuối cùng này, lý luận rằng rời khỏi hội San Fermín trước lúc kết thúc thì thật đáng hổ thẹn. Đám bạn trẻ của tôi, gồm năm người thay phiên nhau lái xe, quyết định ở lại xem trận đấu rồi sẽ đi suốt đêm.
Thỏa thuận xong, họ thi nhau hỏi về chuyến phiêu lưu mà họ đã tự dính vào một cách vội vàng đến thế, khiến Holt và tôi phải tận tâm tận sức giải đáp. Khi Gretchen quay về, cô dẫn Clive theo, và anh tuyên bố,
Tôi chỉ có thể đi xa nhất là tới Barcelona thôi. Sau đó tôi sẽ phải ghé vào Ibiza, nhưng Moçambique nghe tuyệt đấy.

Tôi nói,
Chuyện này có thể rất quan trọng, và vì một lý do mà các bạn sẽ không bao giờ đoán trước được. Các bạn sống ở thành phố... hay những nơi tương tự thành phố như Torremolinos và Pamplona. Cũng là chuyện tốt nếu các bạn được tiếp xúc với thiên nhiên ở một nơi như Moçambique... những cánh rừng bạt ngàn và những dòng sông mênh mông mà các bạn chưa từng mơ thấy. Trước khi đến tuổi ba mươi, người ta cần phải tự mình kiểm nghiệm xem thực tế thiên nhiên là thế nào.


Nghe có lý đấy,
Joe nhận xét.
Rồi sau đó một việc bất ngờ xảy ra, cô đúc những ngày cuối ở Pamplona. Hai thanh niên tôi chưa gặp bao giờ đang ngồi ở hốc tường kế bên chỗ chúng tôi, và chắc hẳn họ đã nghe chúng tôi nói chuyện vì họ xin lỗi đã xen vào và xin được ngồi cùng chúng tôi.
Các bạn sắp đi Moçambique?
một người hỏi. Thấy Gretchen gật đầu, họ ướm ý,
Chúng tôi đi cùng được không?
Tôi rất kinh ngạc thấy cả nhóm cân nhắc một cách nghiêm túc khả năng ấy nhưng rồi kết luận là sẽ không đủ chỗ.
Thấy mặt hai thanh niên lộ vẻ chán nản, Clive bật ngón tay như đang cố nhớ lại một cái tên hay một nơi nào đó.
Chờ một chút! Có ba cô gái ở Bar Txoco. Có phải họ định đi Hy Lạp không nhỉ? Họ đang cần một người đàn ông đi cùng để trông chừng giùm họ. Cato, cậu cũng biết mấy cô mà tôi nói đấy.


À, họ!

Hai bên thống nhất là Cato sẽ đi tìm ba cô gái, và chẳng mấy chốc họ đã tổ chức một cuộc hội ý ngay tại bàn chúng tôi. Mấy cô gái đều là người miền Trung Tây Hoa Kỳ, chưa đến hai mươi tuổi, mặt mũi sáng sủa và trông có vẻ lắm tiền. Họ ngắm nghía hai anh thanh niên, hỏi han vài câu, sau đó trao đổi ý kiến với nhau, nhưng nói khá to nên chúng tôi cũng nghe được. Thực ra họ chỉ cần một người thôi nhưng hai thì có lẽ tốt hơn. Xe moóc của họ đủ chỗ cho bốn người ngủ thoải mái nhưng năm cũng có thể bố trí được. Hai chàng trai sẽ không phải trả bất cứ chi phí nào, ngay cả ăn uống cũng vậy, nhưng họ phải hứa đi cùng ít nhất là đến Hy Lạp và quay về Ý. Mọi điều kiện đã được thỏa thuận xong, sau đó một cô gái, chắc chỉ tầm mười tám tuổi, hỏi,
Các anh hút thuốc lá không?


Tất nhiên.


Xài thứ nặng hơn không?


Không.


Các anh không phiền chứ?
Cô cúi xuống và cuộn tay áo một cậu thanh niên lên để kiểm tra tĩnh mạch ở phía trong khuỷu. Cô cũng làm vậy với người kia, sau đó nói với các bạn,
Họ không nghiện.
Cô nói với tất cả mọi người quanh bàn,
Chẳng thích thú gì khi cố gắng kiểm soát một người đàn ông nghiện heroin.

Một cô khác nói,
Xe đậu ở kia. Chúng tôi rời khỏi đây ngay bây giờ... bỏ hết những trận đấu còn lại.


Chúng tôi không quan tâm đến các cuộc đấu bò,
một trong hai thanh niên nói.

Các anh cất đồ ở đâu?
cô gái vừa tiến hành cuộc kiểm tra hỏi.
Gói đồ ở đằng kia.


Lên đường thôi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).