Chương 6 : Câu chuyện của bà lão


Sáng hôm sau, Slay vẫn là người thức sớm nhất , cũng may là Liz đã cấm cậu không được luyện tập như hôm qua nếu không ông chủ quán sẽ tức điên lên mất ( cũng tội cho ông ấy, mới thuê ngày đầu mà mà đã phá quán, them lần nữa chắc dẹp tiệm ).Hôm nay cậu đã có việc cần phải làm, đó chính là hỏi thăm về câu chuyện của 15 năm trước, để biết rõ ràng cậu là ai.

Một buổi sáng thanh bình, những cơn gió nhẹ từ những thảo nguyên ở đằng xa mang theo một mùi hương thơm ngát của hoa cỏ dại. Trên con dốc ven con song chả qua ngôi làng có một thiếu niên niên với mái tóc trắng, miệng ngậm một cành cỏ đang nằm ở đó. Slay đang cảm thấy vô cùng mờ mịt, khi cậu đi quanh tòa thành, hỏi mọi người xung quanh về cậu chuyện đã xảy ra ở nơi này 15 năm trước nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu từ mọi người. Cậu tự hỏi rằng liệu có chuyện gì đã xảy ra 15 năm trước, và điều gì đã che dấu nó mà đến ngay cả những người dân quanh vùng đều không biết đến. Đang suy nghĩ miên man thì bỗng dung có một tiếng nói phát ra.

-Này em gì ơi, chị có thể nhờ một chuyện này không ?

Cậu quay lại thì thấy một cảnh tượng khiến cậu khó có thể quên được, đến hết cuộc đời này

Một cô gái đang đứng đó, mặc một bộ váy dài màu trắng, máy tóc màu vàng óng sáng lên trong nắng, gương mặt trắng nõn, mở một đôi mắt to tròn màu lam như một viên ngọc sapphire lấp lánh, nở một nụ cười tươi như ánh ban mai nhìn cậu.

-Thiên… thần – cậu thì thào, nhìn chăm chú không thể dời mắt khỏi cảnh tượng đó.

-Này em ơi- cô gái gọi cậu một lần nữa.

-A, chị gọi em có việc gì ạ-Slay cực kì bối rối khi nhìn người khác lâu đến vậy, đến nỗi gương mặt cậu bắt đầu nóng lên.


-Phì, ha ha ha-cô gái cười lên khi thấy cậu tỏ ra lúng túng như thế, lại tiếp tực nở nụ cười thiên thần về phía Slay.

-Em có thể giúp chi đem số trái cây này về giúp chị được không- cô gái chỉ về đống giỏ trái đặt bên đường.

-Ơ , được chứ ạ-nói rồi cậu đứng dậy , khom người vác lấy đống giỏ trái cây, chạy đi (ớ, đi đâu thế )

-Này em ơi, chị chưa chỉ đường cho em mà- cô gái hô lên, trong lòng phì cười
cậu nhóc thật dễ thương


-A, em …-
mắt mặt quá đi a
Slay thầm nghĩ trong lòng.

-Thôi được rồi, đi theo chị nào – cô gái đi trước dẫn đường cho Slay.
-À mà tên em là gì nhỉ- cô gái hỏi.

-Em tên là Slay

-Trông em không giống người ở đây, em từ nơi khác đến à.
-Vâng
-Thế em đến đây du lịch, thám hiểm hay có nhiệm vụ gì đó hả - cô gái tỏ ra tò mò, rồi cô bỗng che miệng mình lại

-A , chị quên là không nên hỏi chuyện riêng tư của người khác

-Không sao đâu chị.

-À mà quên giới thiệu, chị tên là Stella- nói rồi quay về phía Slay mỉm cười.

-Vâng, chị Stella, chuyện cũng không có gì, chỉ là em muốn tìm hiểu về câu chuyện đã xảy ra 15 năm trước ở nơi này.

-15 năm trước ?

-Chị biết gì sao-Slay kích động hỏi

-A, chị cũng không biết gì đâu-Stella lắc đầu.

-Thế à- Slay hơi thất vọng một tý.

-Cơ mà…-Stella nghiêng nghiêng cái đầu của mình- có thể là bà của chị biết đấy, bà ấy đã gần 70 tuổi rồi, với lại cũng quen biết khá nhiều người trong thành.

-Thật ư ?

-Đến nhà chị gặp bà thì em sẽ biết.

Con đường đến nhà của Stella cũng không xa lắm, nó nằm ở rìa tòa thành, ngôi nhà khá đơn giản nhưng cũng khá to, trước nhà là một dãy hàng rào có những dây leo quấn quanh, tỏa ra một nét cổ kính và kì bí.

-Bà ơi, cháu về rồi đây !

-Về rồi đấy à Stella.

Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, cánh cửa mở ra.

-Hôm nay có gì nào Stella ơ…

Slay cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đứng trước mặt cậu là bà lão hôm trước !

-Đây là…- bà lão mở to mắt ra nhìn chăm chú vào Slay.

-À , đây là cậu nhóc con nhờ khuân giúp đám trái cây này, mà cậu ấy có điều muốn hỏi bà đấy.

-Không thể thoát khỏi số phận sao, thôi vào đi – bà lão thở dài, nhắm mắt lại lâu một tý như suy nghĩ điều gì đó rồi nói ra.

Từ khi thấy lại bà lão, Slay bắt đầu suy nghĩ, bà lão này có liên quan gì không, hay là có biết gì đó, hành động hôm qua của bà lão khiến Slay chắc chắn hơn là bà lão biết một chút gì đó về sự việc xảy ra 15 năm trước.

-Ngồi xuống đi-bà lão chỉ về cái ghế đối diện bà ngồi cho Slay.

-Có phải cậu muốn hỏi về sự kiện 15 năm trước không ?

-Bà … bà biết gì đó sao – Slay bắt đầu trở nên kích động

-Cậu có thể gọi ta là Nemisis, bắt đầu từ khoảng 15 năm trước, một vị thiếu phụ đã mang theo một đám người hầu cùng gia nhân đến tòa thành trên ngọn đồi Phoenix, họ ở đó trong một thời gian khá dài và ta đã từng làm việc ở đó- bà lão từ tốn kể - khi ta làm ở đó ta từng đi qua phòng của vị thiếu phụ và thấy 1 đứa bé nằm trong nôi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kì lạ.

-Đó có phải là cháu – Slay cầm sợi dây chuyền lên nói.

-Đúng vậy-bà lão đáp- nhưng ít lâu sau đó, trong một đêm tối, xuất hiện một đám người lại mặt mang giáp lính tấn công vào tòa lâu đài, chúng giết hết tất cả, ta là người may mắn thoát ra được.

-Thế vì sao không ai trong thành nhớ đến sự kiện này ?

-Có ai đó hình như đã can thiệp vào trí nhớ của mọi người xung quanh đây, ta vì thoát ra được nên không bị mất.

Bầu không khí rơi vào trầm lặng, Slay cảm thấy sự việc càng ngày càng rắc rối. những người kia là ai, và mục đích là gì ?

-Thưa bà, cháu thấy không khỏe, xin phép về trước-Slay trầm giọng nói, trong đầu cậu hiện nay vô cùng rối rắm

-Ừ, về đi- bà lão thở dài

Slay rời khỏi ngôi nhà, bà lão nhìn theo bóng cậu đi khá xa.

Nhưng không ai phát hiện rằng ở đằng xa đang có một cặp mắt dõi theo, một giọng nói nghe quái dị vang lên :

-Gọi ngay cho ngài ấy, đã phát hiện…
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook A New World.