Chương 46
-
Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ
- Hà Tiểu Thiên
- 1717 chữ
- 2020-05-09 12:40:22
Số từ: 1699
Người dịch: Trịnh Thị Huệ
Nhà phát hành: Nghiêm Bích Loan
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Tiểu Tuyết cầm quyển nhật ký của tôi hai ngày rồi gọi điện báo với tôi rằng có một phát hiện quan trọng nhất định phải gặp mặt nói chuyện.
Lần này không gặp nhau ở quán café nữa mà chúng tôi hẹn gặp ở nhà Tiểu Tuyết. Khi đến tòa nhà cô ấy, tôi cẩn thận nhìn trước ngó sau, canh chừng bị Lý Lê theo dõi. Nói thật, yêu đương một cô trí thức cao như Lý Lê thật là khổ sở, điện thoại cũng kiểm tra, QQ cũng kiểm tra, hòm thư cũng kiểm tra, lại còn bị theo dõi, chẳng khác gì yêu một đặc vụ.
Bây giờ tôi có cái bản lĩnh chống lại sự kiểm soát cũng là nhờ sự luyện tập với cô ấy mà có.
Vừa vào đến cửa, Tiểu Tuyết đã phấn khích kêu tôi ngồi,, trông cô ấy như vừa phát hiện ra một đại lục mới, rồi Tuyết lấy từ tủ lạnh ra đưa tôi một lon coca. Tôi bảo uống café thì cô ấy nói, thôi được rồi, không có café, vào việc luôn đi thôi.
Tiểu Tuyết ngồi treên ghế sofa, lật giở quyển sổ rồii nói:
Tớ hỏi cậu mấy câu nhé
.
Được thôi
.
Từ nhỏ cậu đã ở nhà một mình rồi à?
Ừ
Cậu chơi cờ một mình với chính mình sao?
Ừ
Cậu thích đọc sách, rồi tưởng tượng rằng mình là nhân vật chính trong truyện ư?
Ừ
Có những lúc cậu thấy không hài lòng với những tình tiết trong sách nên sau đó, khi viết nhật ký đã tưởng tượng ra một câu truyện hấp dẫn hơn cả tiều thuyết đúng không?
Ừ
Cậu thích xem phim, còn thích bịa chuyện và viết tiểu thuyết nữa sao?
Ừ
.
Cô ấy uống một ngụm coca rồi nói tiếp:
Được rồi. Thế tại sao tớ xem nhật ký của cậu, trong đó ghi lại việc của mỗi ngày từ tiểu học cho đến cuối năm đại học mà riêng có buổi tối cuối cùng thời đại học lại chẳng thấy ghi chép gì cả?
.
Buổi tối cuối cùng, tôi nghĩ một lát rồi nói:
Ồ, buổi tiệc đó quá ấn tượng, tôi nhắm mắt lại là có thể hình dung được từng chi tiết nhỏ, như một bộ phim lưu gọn trong đầu mình rồi, còn cần phí giất mực làm gì nữa
.
‘Vậy được. Bây giờ cái tớ đang thiếu chính là đoạn này. Cậu có thể bổ sung cho tớ được không?
.
Lại còn muốn tớ kể cho cậu nữa à?
.
Đúng vậy, có thể bắt đầu được chưa?
.
Tôi uống một ngụm lớn coca, từ từ nhớ lại dáng vẻ của cô gái thích uống coca ất, rồi bắt đầu nhớ đến cái bữa tối mà mình đã khắc cốt ghi tâm.
Quý Ngân Xuyên?...
Xem ra trên đời cũng khá nhiều người hay quên nhưng Quý Ngân Xuyên đúng thuộc loại người lập dị, hiếm khi nói chuyện với mọi người, bình thường vẫn hay ngủ, trốn học, buổi tối mới dậy hoạt động. Tôi và Ngô Vũ Phi thường nói cậu ta là một bóng ma. Bạn học không nhớ cậu ta cũng có nguyên do cả. Còn nhớ có một hôm đi thi, cậu ta từ ngoài đường chạy vào phòng thi, thầy giáp liền goi lại:
Ấy này, em kia, em vào nhầm lớp rồi, ở đây đang thi
.
Cúp máy tôi thở dài, nhưng không thể nào yên tâm được, để xác nhận tôi lại gọi điện như thế dò hỏi mấy bạn khác, nhưng đều không có đáp án, nhưng lòng tôi như có đá đè nặng.
Cuộc điện thoại cuối cùng tôi gọi cho Tiểu Tuýêt. Vừa thấy tôi gọi cô ấy vui như trúng số độc đắc rồi hỏi:
Cậu vẫn còn sống đấy à?
Không sao, không sao. Nhưng mà cô bác sĩ đáng kính này, lần sau trước khi phán đóan điều gì, cậu phải nghiên cứu kĩ lưỡng vào, được không?
Có lẽ Tiểu Tuyết đã đỏ mặt, nhưng vẫn không phục,
Thế nhưng cậu cũng không nên phủ nhận gợi ý của tớ cũng có lý
.
Đúng, rất có lý, nhưng cậu phải giúp tớ tìm lại Quý Ngân Xuyên. Bây giờ các bạn cùng lớp đều không nhớ nổi cậu ta rồi, người biết Quý Ngân Xuyên xem ra chỉ còn Ngô Vũ Phi, cậu phải tiếp tục tìm cách bắt cô ấy khai ra.
Ừ, sau này có thông tin gì mới tớ sẽ cập nhật ngay cho cậu
.
Tôi gác máy, trong lòng thầm trách cô bạn Dương Tiểu Tuyết, hi vọng lần sau cô ấy không dựng lên chuyện gì khiến người ta phải nghe ngóng hồi hộp nữa. Sau khi làm rõ mọi việc tôi cũng thấy vui hơn nhiều, mặc dù đi làm trễ lại bị giám đốc Ngưu giáo huấn một hồi, còn bị cảnh cáo nhưng tôi vẫn thấy vui, bởi vì hôm qua vừa nghĩ Ngân Xuyên đã chết, hôm nay lại thấy cậu ấy vẫn còn sống, tôi cảm thấy cậu ta như được cải tử hoàn sinh vậy.
Tôi còn nhớ có một nhà văn nào đã viết:
Con người, thường khi mất đi thứ gì đó mới nhận ra nó quý giá thế nào
. Câu nói này quả là sâu sắc.
�ng �itБ`�là thật, đó thực sự là khuôn mặt đẹp nhất thế gian này. Nếu như tôi có nói điêu, xin ông trời cứ cho thiên lôi xuống đánh chết tôi.
Cậu ấy dường như nhớ ra điều gì, chăm chăm muốn ngồi dậy.
Tìm điện thoại hả
– Tôi hỏi.
Ừ
Để làm gì, gọi về nhà à?
Không, cậu gọi điện ngay cho chủ nhiệm khoa, nói với ông ấy đã xảy ra vụ đánh người... Nhớ nhé.. Là đánh người, tớ không hề đánh lại chúng cú nào.., còn nữa, phải liên hệ với bố mẹ tớ, tớ sợ họ lo lắng, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi mà..
Tôi đã hiểu ra, rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi, như súng AK vừa được lên đạn.
Ngày hôm sau, Ngô Vũ Phi đã đến, phản ứng đầu tiên của cô ấy cũng giống tôi, đều không dám tin vào mắt mình, nhìn một hồi, cô ấy khóc òa lên, nhưng phản ứng sau đó thì khá cách tân, cô ấy khóc một hồi rồi bổng nhiên cười ngặt nghẽo rồi nói một câu làm tôi và Quý Ngân Xuyên suýt tắt thở:
Nhóc con, sao cậu trông giống xác ướp Ai Cập thế
.
Tôi đưa mắt lườm Vũ Phi, cô ta lè lưỡi đáp lại.
Tôi đưa mắt nhìn vết thương trên cánh tay Ngân Xuyên rồi hỏi:
Có đau không? Nếu đau thì đừng nói chuyện nữ...
Không đau, chẳng đau chút nào cả
.
Ngô Vũ Phi thấy Ngân Xuyên vẫn không nhận mình đau liền nói:
Đừng có tin cậu ta, Quý Ngân Xuyên từ thời học mẫu giáo đã lừa gạt tụi con gái rồi
.
Quý Ngân Xuyên nói không ra hơi vẫn cố đùa:
Phi Nhi nói chuyện đừng có bắt chước người Nhật được không?
Chỉ có tôi là không thể nào cười nổi. Tôi thật là khốn kiếp, chẳng ra cái quái gì cả, lúc bạn mình bị năm tên cầu thủ lưu manh say rượu vây đánh, thì tôi lại bỏ chạy còn bạn mình vừa bị đánh vừa nghĩ làm thế nào giúp chúng tôi đánh bại kẻ thù.
..
Sau đó thì sao?
– Có lẽ Dương Tiểu Tuyết sợ tôi quá đau lòng liền ngắt mạch suy nghĩ của tôi, có thể cô ấy sợ tôi quá nhập tâm vào những hồi ức đó.
Sau đó?
Tôi nghĩ một lúc,... Sau đó., Quý Ngân Xuyên lẳng lặng chuyển bệnh viên tôi cũng không biết là chuyển lúc nào nữa. Bác sĩ nói cậu ấy về Bắc Kinh, tôi muốn đi thăm cậu ấy nhưng không biết địa chỉ, Xuyên cũng không gọi điện thoại báo cho tôi, di động của cậu ấy đã bị phá nát rồi, có lẽ cậu ấy chưa mua máy mới, thế nên tôi chỉ có thể chờ một ngày nào đó cậu ấy quay trở lại.
Đúng như Quý Ngân Xuyên dự liệu, do đó là một vụ đánh người chứ không phải là cuộc ẩu đả nên mấy tên đó kẻ bị đuổi học, kẻ thuộc diện bị điều tra, nhưng bất công nhất là tên cầm đầu Alexander, cái gã đã đá Ngân Xuyên bị thương trên sân bong đó chỉ bị nhà trường điều tra một hồi rồi vẫn vô sự. Mỗi lần nhìn thấy Alexander tôi chỉ muốn cho hắn mấy cái bạt tai, rồi lấy chân đạp vào đầu hắn, chửi hắn
fck you, sb
, chỉ tiếc tôi là Trương Văn Lễ, không phải Quý Ngân Xuyên.
...
Dương Tiểu Tuyết lại hỏi:
Vậy lúc nào thì cậu ấy hồi phục?
Đại khái là rất lâu sau đó, khoảng ba tháng, lúc sắp bước vào kì thi, một buổi tối nào đó Ngân Xuyên bất ngờ quay lại. Lúc đó tôi đang học trong phòng, cậu ta đột ngột xuất hiện sau lưng và bịt mắt tôi, từ hơi ấm trong lòng bàn tay, tôi biết đó là Quý Ngân Xuyên, tôi rất vui, cậu ấy cũng vui lắm, còn bảo tôi xem có đúng là không có một vết sẹo nào không, tôi nói:
Đúng vậy, cậu chữa ở bệnh viện nào thế, không có một vết sẹo nào cả, lạ thật đấy!
Quý Ngân Xuyên vẫn làu bàu:
Ừ, mình căm thù cái tên đó quá, đánh mình đến nổi HP chỉ còn 20, chút nữa thì bị PK rồi, cũng may không mang đồ cao cấp gì trên người nếu không chắc mất sạch rồi,,
Cậu ta vẫn đẹp trai như thế nhưng tính cách vẫn chẳng hề thay đổi.
HP: Tiếng lóng của các game thủ Trung Quốc hay dung giống PK. Trong câu này có thể hiểu là:
... Chỉ số sống chỉ còn 20, chút nữa thì bị toi mạng rồi..