Chương 112
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 1471 chữ
- 2020-01-31 11:00:50
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Hắn chôn đầu vào hõm vai Tịch Nhan, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt đen tuyền, sự thỏa mãn vẫn còn chưa tiêu tán hết, hắn vẫn chưa bình ổn lại hô hấp, không khí xung quanh đều tràn đầy hương thơm trên người nàng.
Cả người Tịch Nhan đều phiếm hồng chưa tản đi hết, nhưng nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích, ánh mắt tan rã nhìn màn che trên đỉnh đầu.
Hoàng Phủ Thanh Vũ giả vờ như không nhìn thấy vẻ cứng ngắc cùng đạm mạc của nàng, ôm nàng thay đổi tư thế, làm cho nàng nằm ở trong lòng mình, một tay nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, một tay cố định đầu của nàng, trầm giọng nói:
Tháng sau là ngày chúng ta thành thân.
Tịch Nhan bị hắn giữ chặt, chỉ có thể nhìn hắn, khi nghe được lời của hắn, trong mắt nàng dường như có gì đó lóe lên.
Rõ ràng hiện lên sự chán ghét, Hoàng Phủ Thanh Vũ đều đặt vào trong mắt. Ánh mắt trong trẻo của hắn nhịn không được hiện lên một tia hàn ý lạnh lẽo:
Như thế nào, bây giờ nàng không muốn sao?
Sau một lúc lâu trầm mặc, Tịch Nhan thản nhiên mở miệng, lần đầu tiên nàng nói với hắn nhiều như vậy:
Ta không nhớ ra mình đồng ý từ khi nào …… Hoàng Phủ Thanh Vũ, thời gian dường như trôi qua rất lâu rồi......
Sau khi nàng nói xong câu này liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Còn hắn, trong tiếng hít thở dần trở nên đều đặn của nàng, có chút thất thần.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu rồi, đơn giản là vì thời gian quá mức dài lâu.
Hắn thật sự làm cho nàng sống một ngày bằng cả một năm sao?
Hôm sau, trong ngự thư phòng, tất cả các hoàng tử đều ở lại trong phòng, cùng đợi hoàng đế triệu kiến sau khi tan triều, trong nhất thời, mọi người đều mang theo tâm tư của bản thân ngồi một chỗ, đồng thời cũng bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt của người khác.
Nhưng trong bầu không khí nặng nề tại đây chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút không yên lòng, chỉ yên lặng cúi đầu thưởng thức việc đảo nước trong chén trà trên tay, khi ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn vừa thấy tình hình trong phòng liền cúi đầu xuống.
Lão Thất dường như rất nóng vội.
Thấy hắn có bộ dáng như thế, tân thái vừa mới được sắc phong, Ngũ hoàng tử, mỉm cười,
Chính là vì vị mỹ nhân trong phủ sao? Không biết vị mỹ nhân này như thế nào mà có thể làm cho người thanh tâm quả dục như Lão Thất cũng nóng ruột nóng gan như vậy.
Nghe nói, nàng là một mỹ nhân lãnh đạm phài không?
Lão Lục bên cạnh không biết vì sao cũng âm dương quái khí tiếp lời.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, khóe môi hơi co rút lại:
Thái tử cùng Lục ca cũng để ý tới những lời dân gian đồn đãi sao?
Thất ca, ta cũng rất tò mò.
Lão Bát bỗng nhiên cũng mở miệng, cười nói,
Thất ca, huynh cũng biết, lúc trước huynh muốn cưới Uyển Lam, đó là một nữ tử tuyệt sắc, nhưng cuối cùng lại hương tiêu ngọc vẫn; Sau lại cưới Tịch Nhan quận chúa, người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đáng tiếc huynh đệ chúng ta đều không có phúc khí nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng, lại...... Nay không ngờ đến lượt mỹ nhân danh chấn kinh sư...... Không biết nàng ta sẽ có kết cục như thế nào đây?
Trong lời nói của hắn rõ ràng mang theo ý trào phúng, Thập Nhị nghe xong khắc chế không được muốn động thủ, nhưng lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ thoáng nhìn nên kiềm chế lại, bất đắc dĩ ngồi xuống chỗ cũ, chỉ nghe hắn cười nói:
Bát đệ nói đúng, ta cũng muốn biết kết cục sẽ như thế nào.
Dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy, hành lễ với thái tử và nói:
Mấy ngày gần đây, trong lòng nàng không thoải mái, đệ cố ý tìm gánh hát đến biễu diễn cho nàng xem, nhưng lại lo hạ nhân trong phủ hầu hạ không chu toàn, nên muốn cáo lui trước, thỉnh thái tử điện hạ thay đệ bẩm báo với phụ hoàng.
Lời vừa nói ra, mọi người đang ngồi trong phòng đều kinh ngạc, Thập Nhị đứng bật dậy:
Thất ca huynh --
Không ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ khoát tay áo, xoay người liền rời khỏi ngự thư phòng, để lại cho mọi người những suy đoán cùng hoài nghi, nhanh nhẹn bước đi.
Lúc này, trong phủ Thất gia, tình hình quả thật rất náo nhiệt.
Sân khấu biểu diễn rộng lớn được bố trí đối diện với lương đình giữa hồ, hiện giờ chiêng trống vang lên inh ỏi, người qua kẻ lại đông đúc, đang hát đến khúc huyên náo nhất, trên sân khấu xuất hiện đủ loại nhân nhân trong các tạo hình khác nhau, vô cùng phấn khích.
Trong lương đình giữa hồ, các tỳ nữ đứng sau Tịch Nhan dường như quên hết tất cả, khắc chế không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng Tịch Nhan chỉ lẳng lặng ngồi im như trước, sắc mặt bình tĩnh, rõ ràng là đang xem biễu diễn, nhưng dường như nàng không nhìn thấy gì cả.
Vở diễn vô cùng náo nhiệt kết thúc, một vở diễn khác cũng náo nhiệt không kém tiếp nối theo.
Chiêng trống vang lên inh ỏi, Tịch Nhan cúi đầu nhìn danh mục các vở diễn trong tay, thì ra là [ Bát tiên quá hải ]. Vì thế nàng ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi tiếp tục xem diễn.
Nhưng mà, khi
Bát tiên
xuất hiện, lúc người người nối đuôi nhau xuất hiện, vẻ mặt Tịch Nhan vẫn tĩnh lặng như nước bỗng nhiên nhè nhẹ gợn sóng, trong ánh mắt dường như có tia sáng xuất hiện.
Cái gọi là
Bát tiên
thật ra là những đứa trẻ có dáng vẻ thơ ngây, trên người là trang phục biểu diễn, nhưng trên mặt không có chút phấn son hóa trang, đều là những khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, cất lên giọng hát non nớt cùng động tác trúc trắc không được trôi chảy cho lắm, thật sự là cực kỳ đáng yêu.
Tịch Nhan ngồi tạo chỗ xem diễn, tia sáng lóe lên trong ánh mắt nàng cũng chỉ xảy ra trong chốc lát mà thôi, sau đó liền lại nhanh chóng ảm đạm lại, khôi phục sự trầm tĩnh.
Hoàng Phủ Thanh Vũ khi về tới phủ liền đi ngay vào đình giữa hồ. Tất cả các tỳ nữ thấy thế liền lui ra ngoài, hắn ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, vươn tay nắm lấy tay nàng:
Các vở diễn có hay không?
Ừ.
Tịch Nhan vẫn ngẩng đầu nhìn lên sân khấu kịch như trước, mặt không chút thay đổi trả lời một tiếng.
Hắn mỉm cười, đem tay nàng nắm thật chặt, cùng nhau nhìn bọn trẻ trên sân khấu kịch.
Khi vở diễn gần đến lúc kết thúc, vẻ mặt tươi cười của hắn có chút thất sắc, trong khi sắc mặt Tịch Nhan đang u ám bỗng chậm rãi bừng sáng lên, đôi mắt nàng tỏa sáng như hai viên ngọc sáng ngời.
Nguyên nhân là trên sân khấu nhanh chóng xuất hiện người kia, trên mặt trên mặt mang theo mặt nạ hóa trang thành ngọc đế. Khúc hát nguyên bản lạnh lẽo nhưng khi được cất lên từ miệng hắn lại ấm áp như ngọc quý, lay động lòng người.
Sau khi vở diễn kết thúc, hắn chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt xuống. Lúc khuôn mặt tinh thuần ấm áp lộ ra hoàn toàn, vẻ mặt tươi cười của Hoàng Phủ Thanh Vũ không biết biến mất tự khi nào. Ngược trái tim Tịch Nhan ở bên cạnh lại đập mạnh và loạn nhịp, sau đó nàng nở nụ cười!
Lâu như vậy cho tới nay, lần đầu tiên nàng nở nụ cười, đứng dậy nhìn về phía người đang đứng trên sân khấu, gọi to tên của hắn:
Tử Ngạn.
Trên sân khấu, Tử Ngạn cũng nở nụ cười.
Nhan Nhan, ta biết là nàng mà, tất nhiên là nàng rồi.