Chương 125


Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Chạng vạng tối, cả phủ lên đèn, Lâm Lạc Tuyết truyền cho người dọn cơm ở Cao Đức viên của nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ở lại cùng nàng dùng bữa tối.
Trong khi đang dùng cơm, bỗng nhiên có bà vú ôm đệm chăn mới tinh đi trên con đường phía trước, nha hoàn Yến Nhi bên người Lâm Lạc Tuyết vừa thấy liền đuổi theo, ở ngoài cửa sổ nói thầm vài câu, sau đó lại đi vào, cười nói:
Vương gia, Vương phi, thời tiết rét lạnh, nô tỳ vừa mới phân phó cho hạ nhân mang vào thêm hai cái chăn đệm mới. Đêm nay Vương gia sẽ ở lại Cao Đức viên chứ?

Trong lúc nhất thời, mặt Lâm Lạc Tuyết chợt đỏ lên, giương mắt nhìn sang Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng buông bát xuống nhìn nàng, sau đó mỉm cười nói:
Một chút nữa ta còn phải xuất môn, không biết chừng nào mới trở về. Nàng nghỉ ngơi cho sớm đi.

Bầu không khí bữa tối từ lúc đó bỗng trở nên gượng gạo, Lâm Lạc ăn cũng không có khẩu vị gì mãi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy rời đi.
Yến Nhi theo hầu bên người nàng đương nhiên biết trong lòng nàng đang nghĩ đến điều gì, liền ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, sau đó theo sau thân ảnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ thay đổi quần áo rồi ra phủ, cô ta mới cảm thấy hài lòng trở lại Cao Đức viên:
Tiểu thư yên tâm, Vương gia thật sự xuất môn, không có đi qua viện bên kia.

Lúc này Lâm Lạc Tuyết mới cảm thấy thoải mái, khóe miệng hơi nhếch lên:
Đã bao giờ ta nói rằng mình sợ chàng qua bên kia, chỉ có ngươi đa tâm. Còn nữa, nói như thế nào thì Vi Chi kia cũng là người tâm phúc của Thái Hậu, Vương gia quan tâm một chút cũng là bình thường.

Yến Nhi bĩu môi:
Bây giờ tiểu thư thật ung dung, vậy sao đêm qua tiểu thư không ung dung như vậy chứ?

Đề cập đến chuện này, trong lòng Lâm Lạc Tuyết đúng là vẫn còn rất khó chịu, nhưng lại thản nhiên nhếch khóe môi lên:
Thất gia là người có khát vọng, từ trước khi gả cho chàng ta đã biết được sau này thể nào chàng lại không ba vợ bốn nàng hầu? Chỉ cần chàng đối xử với ta tốt, cũng là đủ rồi.

Trong quán rượu nhỏ cực kỳ bình thường nằm trong một ngõ nhỏ ở kinh thành , từ sớm Thập Nhất đã ôm một bầu rượu, một bên nhìn Mẫu Đơn đang bận rộn trong phòng, một bên cùng đợi Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Quán rượu này được mở sau khi Mẫu Đơn rời Anh vương phủ, nhưng chỉ chiêu đãi vài vị khách nhân, trong đó vị khách thường xuyên đến đây nhất chính là vị Thập Nhất gia này.
Mãi cho đến khi trời tối sầm, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vào cửa, vừa cử động lập tức tuyết phủ đầy trên người rớt xuống, liếc nhìn Thập Nhất một cái:
Đệ thật là tiêu dao.

Thập Nhất cười châm rượu cho hắn:
Không thể so sánh với Thất ca, hưởng hết tề nhân chi phúc.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ biến đổi, Thập Nhất lập tức thu lại nụ cười:
Trễ như vậy còn hẹn đệ ra gặp là có chuyện gì quan trọng sao?


Ừ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ uống cạn chén rượu trước mặt mình, dừng một chút mới nói,
Người của Lão Tứ bên kia, đệ biết rõ hơn so với ta, chuyện cứu Thập Lục thúc, đệ để tâm giúp ta.

Thập Nhất nao nao:
Thất ca, chuyện này rất khó giải quyết, kỳ thật không liên quan tới chúng ta, không nên can thiệp vào? Chẳng may Tứ ca sinh lòng nghi ngờ thì làm sao bây giờ?

Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần nữa châm chén rượu, nâng chén hướng về phía hắn:
Coi như kẻ làm ca ca này xin đệ giúp đỡ, được không?

Thập Nhất không thể không đồng ý, khẽ thở dài, vừa quay đầu đã thấy Mẫu Đơn bưng một mâm thức ăn nóng đi ra:
Tham kiến Thất gia.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, mỉm cười nói:
Mẫu Đơn, ngày mai mời nàng đến làm khách trong phủ ta, được không?

Mẫu Đơn mỉm cười:
Quán rượu nhỏ này may mắn có Thất gia giúp đỡ, nếu Thất gia đã mở miệng, Mẫu Đơn cảm kích còn không hết sao lại dám từ chối?

Thập Nhất xoay đầu nhìn nàng cười:
Quán rượu nhỏ này ta là người giúp đỡ nhiều nhất, cũng không thấy nàng cảm kích ta? Ngày mai ta cùng đí với nàng được không?


Thập Nhất, ngày mai ta còn có một chuyện muốn đệ đi làm.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mở miệng, bắt gặp vẻ mặt thất vọng của Thập Nhất cũng làm ngơ tiếp tục nói,
Hoàng tổ mẫu bị bệnh, ta thật sự không thể phân thân, ta lại lo lắng cho tính tình của lão Cửu cùng Thập Nhị, chỉ có đệ mới có thể thay ta đi một chuyến.


Thất ca, huynh rõ ràng là cố ý tránh mặt Hoàng tổ mẫu, chuyện khó khăn như vậy lại phái đệ đi.
Thập Nhất làm ra vẻ mặt đau khổ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ uống cạn cuối chén rượu cùng, nở nụ cười nhẹ, sau đó đứng dậy rời đi.
Trở lại phủ, liền có Thôi Thiện Duyên đang chờ trước cửa phủ nghênh đón hắn:
Thất gia vừa mới xuất môn, sườn Vương phi đã tỉnh, ở trong viện đi dạo một vòng, lúc nãy mới vừa cho người dọn bữa tối, bây giờ chắc vẫn chưa dùng xong.
Hắn dừng một chút, sau đó dâng lên một hộp gấm,
Đây là thuốc viên mới phối xong.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng xem như đã biết, tiếp nhận hộp gấm sau đó nhanh chân đi về phía Hi Vi viên.
Đi vào trong viện, vừa vặn nhìn thấy bọn nha hoàn dọn xuống bữa tối, hắn nhìn thấy thức ăn dường như chưa được động qua, nhịn không được khẽ nhíu mày, vào trong phòng đã thấy Tịch Nhan đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Nhan Nhan, thân thể không thoải mái sao?
Hắn tiến lên, buông hộp thuốc xuống, đưa tay ra kiểm tra mạch tượng của nàng.
Tịch Nhan vừa nhìn thấy hắn trên mặt có chút kinh ngạc, giật mình sau một lúc mới phục hồi tinh thần, lại ngửi được hương rượu nhàn hạt trên người hắn, nhịn không được khẽ ninh mi, rụt tay ra khỏi tay hắn, xoay người nằm xuống.
Cũng may hắn đã chuẩn được mạch của nàng, biết nàng không có gì đáng ngại, lúc này mới chậm rãi nâng tay lên, sửa sang lại chăn đệm cho ổn thỏa, sau đó đừng lên đi đến ngồi xuống nhuyễn tháp đối diện với giường nàng.
Đêm dần dần khuya , Tịch Nhan làm ra vẻ đang ngủ, trong phòng chỉ còn sót lại ngọn đèn khẽ lay động vô chừng, ánh mắt hắn cũng mơ hồ theo.
Đột nhiên,
Phốc
một tiếng, ngọn đèn đột nhiên phụ tắt, ánh sáng mất đi, trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh tối tăm.
Trên gường, trong giây lát Tịch Nhan bỗng bừng tỉnh, nhưng thấy xung quanh tối đen, nhịn không được sợ tới mức la toáng lên.
Lúc đó, nàng có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã được người ôm vào trong lòng:
Nhan Nhan, đừng sợ, ta ở trong này rồi.


Không, không cần chàng --
Tịch Nhan tự ôm lấy đầu mình kêu to lên,
Mang đèn vào đây, mang đèn vào đây --

Tỳ nữ bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng mang nến tiến vào, trong phòng lúc này hồi phục ánh sáng, sắc mặt Tịch Nhan trắng bệch, dùng hết khí lực giãy ra khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bổ nhào vào bên cạnh bàn, gắt gao nắm lấy giá nến, tỳ nữ sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước.
Nàng không hề chớp mắt nhìn ngọn lửa trên giá nến, bàn tay nắm chặt giá nến nến nổi cả gân xanh giống như nàng đã dùng hết khí lực toàn thân.
Giống như, ngọn nến kia chính là thứ duy nhất của nàng.
Thứ duy nhất nàng có thể nắm chặt, thứ duy nhất có thể manh lại sự ấm áp cho nàng.
Hắn đứng ở bên giường, giật mình ngộ ra một điều bi thương.
Thì ra tất cả những gì hắn mang đến cho nàng, đối với nàng mà nói, thậm chí không bằng một giá nến.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí.