Chương 154
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 1486 chữ
- 2020-01-31 11:00:58
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Chính giữa đại điện tối tăm bỗng nhiên lụa mỏng bay ra từ bốn phía, phiêu lãng, tuyệt đẹp. Dưới những dải lụa mỏng đó nổi lên một khối nho nhỏ, trong ánh sáng màu xanh lam dần dần xuất hiện một bóng dáng mềm mại thướt tha của nữ tử lướt bay trên những dải lụa mỏng.
Chỉ bóng dáng thôi cũng đủ để rung động lòng người.
Trong đại điện, mọi người đều nín thở ngưng thần, lẳng lặng nhìn thân ảnh yểu điệu làm cho người ta hít thở không thông.
Tiếng đàn dần dần nhanh hơn, tay áo khẽ phất, mũi chân nhón lên, nàng bắt đầu múa.
Nàng dùng đầu ngón tay, cánh tay, vòng eo, kết hợp với chiếc váy dài nhanh nhẹn, búi tóc hoa lệ, bước đi nhỏ nhẹ, cùng với dáng người thanh thoát, từng hành động, cử chỉ đẹp nhất, lướt trên những tấm lụa mỏng, giống như đang cưỡi trên những đám mây.
Khi thì nghiêng người run rẩy, khi thì cấp tốc xoay tròn, khi thì chậm rãi di chuyển, khi thì đứng lại......
Từng động tác trên tấm lụa mỏng kia rõ ràng tuyệt mĩ đến nỗi có thể thức tỉnh cả tiên nhân, nhưng trong mắt mọi người thậm chí còn có thể thấy sóng mắt lưu chuyển linh động của nàng, nét mặt uyển chuyển thẹn thùng, hé miệng cười nhẹ quyến rũ......
Từng điệu múa của nàng dường như phảng phất hình ảnh một đóa hoa sen run rẩy, mông lung, thánh khiết, nhưng đủ để chấn động lòng người.
Châu anh huyễn chuyển tinh tú diêu, hoa man đấu tẩu long xà động.
Khi thủ khúc lên đến cao trào, dáng người yểu điệu trên những tấm lụa mỏng bắt đầu chuyển động nhanh hơn, mọi người trong điện cơ hồ quên cả hô hấp --
Giống nhau một đóa hoa sen, trải qua giai đoạn hé nụ, giai đoạn chờ đợi, sau đó trải qua giai đoạn giãy dụa, cuối cùng sẽ nở rộ!
Xôn xao
một tiếng, những tấm lụa mỏng bốn phía chung quanh Tịch Nhan chỉ một thoáng bay xuống, đồng thời, ánh đèn trong đại điện nháy mắt sáng bừng lên.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào một đóa Hồng Liên đang xoay tròn ở chính giữa đại điện.
Lúc này, mọi người mới kinh hãi nhận thấy, thì ra không phải một đóa, mà là hai đóa, hai đóa hoa sen!
Thật sự là một đóa hoa sen từ trước tới nay chưa từng có, tuyệt mỹ hoa sen!
Vũ y màu đỏ của nàng là một đóa hoa sen, mà dưới đôi chân trần của nàng được phủ bởi tấm lụa mỏng màu trắng cũng nở rộ một đóa hoa sen --
Màu mực tuy nhợt nhạt nhưng đóa hoa hoa sen kia, mỗi một phiến là đều rõ ràng như vậy, thay đổi hình dạng liên tục, khi nàng xoay tròn, đó là Liên Tâm, Liên Tâm màu đỏ, Liên Tâm nở rộ!
Trên đài cao, hoàng đế phút chốc đứng dậy, nhìn tấm lụa mỏng dưới chân nàng dường như không thể tin được, hồi lâu sau, cuối cùng mới đem ánh mắt chuyển qua trên chân của nàng.
Trên chân đầy những nét mực, đủ để nói cho bất luận kẻ nào, hoa sen nở rộ trên tấm lụa mỏng là do từng điệu múc của nàng, tinh diệu như vậy, hoàn mỹ như vậy, không thể soi mói như vậy!
Cái gọi là mỗi bước nở một đóa hoa sen, thì ra là có thể lay động lòng người như thế này!
Tịch Nhan ngừng chuyển động, liền đứng chính giữa đóa hoa sen thật lớn, chậm rãi buông cánh tay, khóe miệng nở nụ cười:
Không biết đóa hoa sen này có làm cho phụ hoàng vừa lòng không?
Bên trong đại điện hoàn toàn lâm vào im lặng, không chút tiếng động.
Hay!
Bỗng dưng, từ trong một góc sáng sủa truyền đến âm thanh của Thập Nhị, mọi người mới giật mình bừng tỉnh.
Hoàng đế cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Tịch Nhan, trong thần sắc phức tạp của mọi người, hồi lâu sau, cuối cùng nhẹ vuốt cằm, phun ra một chữ ngắn gọn:
Hay.
Chỉ một thoáng, giống như có gì đó ầm ầm bùng nổ, trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay như nước.
Tịch Nhan khẽ khép mắt lại, hít vào thật sâu. Bộ quần áo làm cho vũ khúc phấn khích tuyệt luân này vẫn không làm cho tay chân lạnh lẽo của nàng ấm áp được chút nào, ngược lại dường như càng thêm lạnh lẽo.
Đột nhiên trong lúc đó, trong đại điện an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng.
Nơi đó, trong ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng lóe lên những tia sáng, trong tay cầm chiếc áo khoác lông chồn màu trắng đi về phía Tịch Nhan.
Hắn còn nghĩ rằng giống như sáu năm trước, thì ra là không giống.
Khi đó, nàng còn trong vóc dáng của một tiểu cô nương chưa trưởng thành, mặc dù có dung mạo kinh thế nhưng cũng không thể làm cho người khác nhìn ra được.
Năm ấy, trong chính điện của hoàng cung Tây Càng, chỉ với một điệu múa khuynh thành, nàng đã chiếm được sự ái mộ của toàn bộ thiên hạ, bởi vậy được danh xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Nay, nàng đã thật sự trưởng thành, nàng là nữ nhân của hắn.
Hắn còn nghĩ rằng, đẹp cũng bất quá là như thế thôi -- một điệu vũ tuyệt thế bộc lộ ra một dung mạo kinh thế.
Nhưng khi nàng làm cho dưới chân mình nở rộ đóa hoa sen mà năm đó chưa từng xuất hiện, tất cả mọi người trong điện đều nín thở ngưng thần, chỉ có hắn, một người luôn giữ bình tĩnh, bỗng nhiên tức giận, bóp nát chén rượu cầm trong tay!
Không ai chú ý tới hắn, thậm chí Lâm Lạc Tuyết cũng phải chịu tội liên đới đang ngồi bên cạnh hắn cũng chìm sâu vào nét đẹp của đóa hoa sen kia.
Hắn ngồi ở chỗ kia, thật lâu không hề cử động, khóe miệng dường như mỉm cười, nhưng dường như lại không có gì. Cho đến khi sắc mặt tái nhợt của nàng rơi vào trong mắt, hắn mới lập tức đứng dậy.
Tịch Nhan vừa quay đầu, liền chìm vào đôi mắt sâu không lường được của hắn, các loại cảm xúc trong lòng chỉ một thoáng dâng lên.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hoàng đế:
Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu, các vị nương nương, nhi thần xin cáo lui trước.
Hoàng đế nhìn hắn một cái, vẫn chưa nói gì.
Trước mắt bao người, Hoàng Phủ Thanh Vũ phủ chiếc áo khoác bằng lông chồn lên bộ vũ y đơn bạc trên người Tịch Nhan, sau đó, trong sự kinh hãi của mọi người, hắn ôm lấy cả người Tịch Nhan lên, không để ý đến ánh mắt kinh diễm hoặc thèm nhỏ dãi hoặc kinh ngạc hoặc ghen tị, ra khỏi đại điện.
Từ đầu đến cuối, Tịch Nhan không hề động đậy, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng vùi vào trong lòng hắn.
Mãi cho đến khi đi vào thiên điện Minh Nguyệt cung, Tịch Nhan đang bị chiếc áo khoác bằng lông chồn bọc chặt đột nhiên nghe được thanh âm hổn hển của Thôi Thiện Duyên:
Thất gia.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cúi đầu lên tiếng, không nghe ra cảm xúc gì, liền ôm Tịch Nhan tiến vào trong điện, ôm nàng vào một gian phòng, đặt lên giường, sau đó quay người ra cửa tiếp nhận hộp thuốc mà Thôi Thiện Duyên đưa qua.
Đóng cửa lại, trở lại bên giường, hắn nhanh chóng lấy ra một viên thuốc, đưa tới bên môi Tịch Nhan:
Nhan Nhan, mở miệng ra.
Tịch Nhan vừa thấy hộp thuốc kia, nhất thời nhớ lại những cảm xúc vài ngày qua, nhịn không được nổi cơn tức giận, vội đẩy tay hắn ra, mím môi nói:
Không uống. Để cho ta chết đi có phải hơn không?
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt nhìn nàng, sau đó liền quyết đoán đem viên thuốc nhét vào trong miệng mình, cúi người hôn lên môi nàng.
Từ trong miệng hắn truyền đến mùi thuốc quen thuộc, Tịch Nhan theo bản năng vội bài xích, tay chân cũng phản kháng lại, miệng còn không cẩn thận cắn bị thương hắn, nhưng vẫn không chống nổi lại hắn, cuối cùng, viên thuốc mang theo mùi máu tươi vẫn bị nàng nuốt xuống.