Chương 217


Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Tịch Nhan dẫn theo Ngân Châm, theo đường cũ trở về, đi qua hoa viên, đi qua hành lang gấp khúc, xuyên qua vách tường, trở về tiểu viện đang ở.
Tịch Nhan đi nhanh như bay, Ngân Châm cảm thấy mình sắp đuổi theo không kịp, lại nhận thấy Tịch Nhan có điểm không thích hợp, nhịn không được gọi một tiếng:
Sườn Vương phi!

Tịch Nhan dường như không nghe thấy, dưới chân vẫn đi nhanh như cũ.
Ngân Châm cũng bất chấp thân phận chủ tớ, vội chạy nhanh tiến lên, giữ chặt tay áo của Tịch Nhan:
Sườn Vương phi, ngài đi chậm một chút.

Lúc này Tịch Nhan mới dừng chân lại, có chút hoảng hốt quay đầu nhìn nàng:
Cái gì?

Ngân Châm thở hổn hển nói:
Sườn Vương phi, vừa mới tròn tháng, thân thể người yếu đuối nên đi chậm một chút.


Ừ.
Tịch Nhan cúi đầu lên tiếng, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhưng thấy trời âm âm u u, có vẻ như sắp mưa, nhân tiện nói,
Trở về đi, Bất Ly cũng đến lúc bú sữa rồi, ngươi đi về trước nhắc nhở vú nuôi một tiếng.

Ngân Châm cảm thấy kỳ quái, vú nuôi kia tuy còn trẻ tuổi, nhưng là người rất có chừng mực, đến giờ tự nhiên sẽ cho tiểu quận chúa bú sữa, làm sao cần mình phải đi nhắc nhở? Nhưng nghe Tịch Nhan nói như vậy, cô ta cũng không thể không theo, sau khi hành lễ liền vừa chạy vừa đi về tiểu viện.
Tịch Nhan vẫn đứng tại chỗ như vậy, mất hết khí lực toàn thân, giống như rốt cuộc không thể nhấc chân nổi.

Thất tẩu?

Không biết trải qua bao lâu, phía sau bỗng dưng truyền đến một thanh âm quen thuộc, Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, xoay người, không khỏi nở nụ cười:
Thật đúng là thần, ta còn có dự cảm hôm nay sẽ gặp đệ.

Thập Nhất thấy nàng mặc dù đang cười, nhưng mà sắc mặt lại thập phần khó coi, không khỏi hơi ninh mi:
Thất tẩu, thân mình không thoải mái sao?


Không có.
Tịch Nhan lắc lắc đầu nói,
Các người gần đây bề bộn nhiều việc sao?

Thập Nhất nhìn nàng thật sâu một cái:
Vâng.

Tịch Nhan cười lên:
Khó trách.


Thất tẩu.
Thập Nhất bỗng nhiên gọi nàng lại.
Tinh thần Tịch Nhan vẫn còn có chút hoảng hốt như cũ, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy nỗi đau xót trong đôi mắt vị thiếu niên ôn nhuận này, sau một lát kinh ngạc nàng nở nụ cười:
Đệ làm sao vậy?

Thập Nhất đột nhiên vén vạt áo choàng, hai đầu gối khụy xuống, cứ như vậy quỳ gối trước mặt Tịch Nhan:
Thanh Dung đa tạ Thất tẩu, cũng xin lỗi Thất tẩu.
Dứt lời, bỗng nhiên dập đầu thật mạnh trước mặt Tịch Nhan.

Thập Nhất!
Tịch Nhan vội tiến lên đỡ hắn,
Đệ làm cái gì vậy, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy, chẳng phải lại thêm chuyện thị phi sao?

Trong mắt Thập Nhất tràn ngập nỗi bi thương, nói:
Đến hôm nay mới có thể nói với Thất tẩu, Thanh Dung đã nói với Thất ca một ít chuyện, làm ô uế sự trong sạch của Thất tẩu, miệt thị thâm tình hậu ý của Thất tẩu đối với Thất ca, vì vậy, muốn thỉnh tội với Thất tẩu.

Trong Tịch Nhan hình như có lệ nóng, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ:
Ta cũng đoán được đệ nói với chàng chuyện gì đó. Lúc trước chàng đối với ta nảy sinh lòng nghi ngờ, nhất định chàng sẽ đi tìm đệ rồi. Làm sao đệ phải thỉnh tội với ta, là đệ giúp ta mà.

Thập Nhất rốt cuộc đứng dậy, Tịch Nhan nhìn hắn, như phảng phất thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ, không khỏi rơi lệ:
Tính tính toán toán, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Thập Nhất, Thất ca của đệ, ta giao cho đệ.


Tẩu đã dự tính ra đi rồi sao?
Thanh âm Thập Nhất rất thấp, có ngàn loại trăm loại cảm xúc ẩn chứa bên trong, nhưng khi tựu chung một chỗ lại không thể nói được là cảm xúc gì.
Tịch Nhan gật gật đầu, nói tiếp:
Còn có Bất Ly, đệ cũng là thúc thúc của nó, cũng nhớ rõ phải giúp ta chiếu cố nó cho tốt.


Thất tẩu......
Cổ họng Thập Nhất nghẹn lại, không thốt được nên lời.
Khóe miệng Tịch Nhan vẫn duy trì ý cười như cũ, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
Về sau nếu nhà ai có cô nương tốt, ôn nhu hiền thục, xinh đẹp hơn người, đệ cũng đừng nên chỉ lo cho bản thân mình, nên nghĩ nhiều hơn cho Thất ca của đệ. Vị Lâm tiểu thư kia ta thấy chàng không vừa ý, nếu đệ có thể giúp chàng tìm được một người đem niềm vui đến cho chàng, hãy tận lực đi tìm.

Dừng một chút, ý cười trên khóe miệng Tịch Nhan càng sâu hơn:
Đương nhiên, thê thiếp sau này của chàng sẽ có con, chúng nó cũng sẽ thực giỏi giang, nhưng đệ nhất định phải giúp ta nhắc nhở chàng, vạn vạn chớ quên Bất Ly, đừng để cho Bất Ly phải chịu ủy khuất. Đệ có biết, đứa bé không có mẫu thân bên cạnh sẽ luôn bị người bên ngoài bắt nạt. Ta cũng không cầu mong Bất Ly đại phú đại quý, có thể thản thản nhiên nhiên, cả đời bình bình an an, ta đã mãn nguyện rồi.

Chỉ một thoáng Thập Nhất đỏ cả hốc mắt, đường đường là một nam nhi cao to, suýt chút nữa thì rơi lệ. Nghẹn ngào hồi lâu, Thập Nhất mới nói:
Lời của Thất tẩu, Thanh Dung đều nhớ kỹ.

Tịch Nhan gật gật đầu, cuối cùng lại nói:
Có huynh đệ như đệ, là phúc khí của chàng. Thập Nhất, các người nhất định phải sống thật tốt.

------------------------------------------
Vào buổi chiều, quả thực trời mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm.
Tiểu Bất Ly vừa mới được cho bú no nê, đang ngủ, đột nhiên bị một tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, chỉ một thoáng oa oa khóc lớn lên.
Vú nuôi không ngừng vừa ôm vừa dỗ, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Tịch Nhan đẩy cửa ra đi vào phòng, từ trong lòng vú nuôi tiếp nhận bé, nhưng vẫn không có tác dụng. Bất Ly vốn bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng tối nay vì một tiếng sấm, giống như kích phát sự không ngoan của bé, ở trong lòng Tịch Nhan không ngừng khóc to.
Tịch Nhan đau lòng không chịu được, bỗng nhiên nhớ tới lần trước có xem qua một quyển sách định kinh cho trẻ mới sinh, nhưng nàng chỉ xem được một nửa, bây giờ còn đặt trong thư phòng, liền đem đứa nhỏ đưa cho vú nuôi, còn mình đi đến thư phòng.
Sau một lúc lâu tìm trên giá sách, nàng vẫn không tìm được quyển sách kia. Nàng rõ ràng nhớ rõ lần trước sau khi xem xong đã đặt cạnh giá sách gần cửa sổ, nay lại tìm không thấy.
Đột nhiên trong lúc đó, cửa phòng
Chi nha
một tiếng bị đẩy ra, Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, chỉ một thoáng cả người cứng ngắc.
Toàn thân Hoàng Phủ Thanh Vũ bị mưa làm ướt đẫm, trên đầu còn có vài giọt nước mưa không ngừng rơi xuống. Hắn vẫn đứng ở nơi đó, dáng vẻ thong dong như trước, không có chút chật vật, sắc mặt không có chút biểu cảm nhìn nàng.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy toàn thân mình bắt đầu vô lực, tay không tự giác nắm chặt giá sách bên cạnh, chống đỡ để mình không ngã xuống.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đi vào cửa, lập tức đến sau thư án, mở ngăn kéo phía bên tay phải, lấy ra một quyển sách đi đến trước mặt nàng, trầm giọng nói:
Có phải tìm quyển này hay không?

Tịch Nhan gian nan nâng mắt nhìn, nhưng trước mắt nàng chỉ là một mảnh mơ hồ, làm thế nào cũng không thấy rõ trong tay hắn đang cầm vật gì, chỉ có thể lên tiếng qua loa, đưa tay ra tiếp nhận.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng giương tay lên mở quyển sách kia, thản nhiên nói:
Không cần, lúc ta tới Bất Ly đã ngủ lại rồi.


Ừ.
Tịch Nhan cúi đầu lên tiếng.
Hắn lại chậm rãi bước đến gần nàng, lại tới gần nàng hơn, cho đến khi Tịch Nhan không thể không dán sát vào giá sách, hắn mới dừng lại, dùng hai tay chống giá sách, đem nàng vây lại giữa hắn và giá sách, chậm rãi đưa môi tiến đến bên tai nàng, thanh âm trầm thấp như cũ, làm cho người ta say mê --

Nhan Nhan, nàng có từng nhớ đến ta không?

Cho đến lúc này, Tịch Nhan không biết vì sao hai mắt đang mông lung mới khôi phục bình thường, có thể nhìn rõ hoa văn nho nhỏ chìm trên quần áo của hắn, một đóa, hai đóa, ba đóa......
Nàng cũng không biết vì sao mình phải đi đếm những bông hoa trên áo hắn, chỉ biết là trong đầu mình chỉ lặp đi lặp lại một thanh âm --
Nàng có từng nhớ đến ta không.
Hắn dường như luôn chấp nhất vấn đề này, hắn luôn thích hỏi nàng, nàng có từng nhớ đến ta không.
Nhớ, rất nhớ. Mỗi một lần nàng đều trả lời từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.
Nhớ đến đau cả đầu, nhớ đến đau cả lòng, nhớ đến ngay cả hô hấp đều đau.
Ta nhớ chàng.
Đôi môi lạnh như băng của hắn chậm rãi dán lên vành tai của nàng, dần dần di chuyển xuống dưới, dao động tới cằm, lại chậm rãi buông ra, cùng nàng nhìn nhau, dùng ánh mắt cùng ngữ khí hướng dẫn từng bước:
Nói, nhớ.


Nhớ.
Tịch Nhan quả thực nói ra, trong mắt dường như thanh minh, lại giống như mê man.

Có bao nhiêu nhớ, hả?
Hắn chậm rãi xoa xoa mặt của nàng, ngón tay di chuyển qua lại trên mặt nàng,
Nhớ đến ta nhiều hơn, hay nhớ đến hắn nhiều hơn?

Chỉ một thoáng, trong đầu Tịch Nhan hoàn toàn sáng tỏ!
Thì ra là thế! Thì ra, hơn một tháng này hắn không xuất hiện trước mặt nàng nhằm muốn biết kết quả như vậy -- Nam Cung Ngự bao lâu không xuất hiện, hắn liền bao lâu không hiện ra, cho đến hôm nay, nàng nhìn thấy Nam Cung Ngự, hắn cũng rốt cuộc tới gặp nàng!
Tịch Nhan nhìn hắn, trong đầu tuy tỉnh táo lại nhưng trong mắt hóa thành mê man, thì thào lặp lại câu nói của hắn:
Nhớ đến chàng nhiều hơn, hay nhớ đến hắn nhiều hơn......


Đúng.
Hắn bảo trì tính nhẫn nại vô cùng tốt, thấp giọng nói,
Nói cho ta biết, nhớ đến ai nhiều hơn?


Không, không biết......
Tịch Nhan hạ mắt xuống, không nhìn hắn chỉ lắc đầu.

Nàng phải biết rõ!
Hắn bỗng nhiên đưa tay nắm cằm của nàng, khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của mình, rồi lại mỉm cười,
Nhan Nhan, nàng còn nhớ rõ trước khi Bất Ly được sinh ra, ta đã hỏi nàng điều gì sao? Nam Cung Ngự, với ta, chỉ có thể có một, nàng chọn ai? Hiện tại nói cho ta biết, đến tột cùng, nàng chọn ai?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí.