Chương 274


Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn

Muốn làm hoàng hậu sao?
Hắn hơi nhướng mày, cười nhẹ, ngón tay cố ý vô tình lướt qua khóe môi của nàng.
Đôi mắt của Tịch Nhan chuyển động vòng vo, chậm rãi hé miệng, nhẹ nhàng cắn tay ngón tay hắn, dùng đầu lưỡi của mình cùng đầu ngón tay của hắn náo loạn một lát mới buông lỏng ra, khẽ cười một tiếng:
Đương nhiên muốn, dưới một người trên vạn người, ai mà không muốn chứ?


Vậy.
Đôi môi của hắn tiến đến bên tai nàng, cố ý dừng một chút, mới nói,
Ta để cho nàng ở trên người trên cả vạn người, được không?

Tịch Nhan cười ha hả, xoay người nhìn về phía hắn:
Ở trên chàng? Vậy chẳng phải các huynh đệ cùng các đại thần của chàng sẽ làm thịt yêu nữ như ta sao?

Hắn khẽ ngậm vành tai của nàng vào miệng, cúi đầu cười nói:
Không sợ, sẽ không ai biết ngoại trừ hai chúng ta......

Đợi đến khi toàn thân Tịch Nhan thật sự bị lửa nóng thiêu đốt nằm trên người hắn, nàng xấu hổ, ảo não không biết nên làm như thế nào cho phải, thử cử động thân thể, chỉ cảm thấy không thoải mái, mà hắn lại ung dung nằm yên, khóe miệng cố nén cười nhìn chằm chằm nàng như đang xem kịch vui.
Tịch Nhan cuối cùng vẫn không có cách nào đành mềm người nằm úp sấp xuống trên ngực hắn:
Thất lang......

Thanh âm mang theo vài phần u oán, vài phần triền miên làm cho người nghe phải sôi trào nhiệt huyết. Hắn cười vang lên, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, vừa chiếm đoạt đôi môi của nàng vừa tiến vào cơ thể nàng tạo thành cảm giác tuyệt vời mà cả hai chưa bao giờ trải qua.
Cuối cùng, trận hoan ái kết thúc với kết quả là Tịch Nhan trong tình trạng kiệt sức, Hoàng Phủ Thanh Vũ phải mang khăn ướt đến lau sạch thân thể cho nàng, rồi lại leo lên giường ôm lấy nàng vào trong lòng, một tay vỗ về mái tóc đen nhánh của nàng, trầm giọng nói:
Quá mấy ngày nữa, chờ thân thể nàng khỏe hơn một chút, chúng ta cùng xuất cung nhé.

Tịch Nhan mơ mơ màng màng lắng nghe:
Lại xuất cung làm gì?


Ta cải trang vi hành, nàng du du ngoạn sơn thủy, không được sao?


Cái gì?
Tịch Nhan cảm thấy như mình đang nghe lầm, tinh thần khôi phục lại nhanh chóng,
Cải trang vi hành sao? Đi chỗ nào, đi bao lâu?

Hắn nhìn đôi mắt sáng rỡ của nàng, nhịn không được cũng cười lên:
Trước đến thăm thú Giang Nam, sau đó đi thuyền theo dòng sông Thanh Dặc về phía thượng nguồn, nghe nói vùng đất đó rất trù phú.

Tịch Nhan vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn hắn:
Chàng đang trêu đùa ta sao?

Hắn cười hôn lên cái miệng cong cong, nhỏ nhắn của nàng giống Bất Ly như khuôn đúc, nói:
Thật sự.

Tịch Nhan vui mừng hớn hở vội vòng tay ốm lấy cổ hắn, nở nụ cười vang:
Được, nếu như thế, ta liền khoan thứ cho chàng về tội không phong ta làm hoàng hậu!
Cuối cùng, nàng lại nhịn không được vùi vào cổ hắn,
Thất lang, có thể cùng với chàng du ngoạn sơn thủy nhất định là điều tuyệt với nhất trên đời này.

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng mang theo một chút bỡn cợt:
So với việc vừa rồi còn tuyệt hơn sao?

Tịch Nhan bỗng dưng xấu hổ nói:
Sao chàng lại nhớ đến chuyện này! Có thể nghĩ đến chuyện chính đáng khác được không?
Đang nói, nàng bỗng nghĩ tới điều gì, nói:
Mấy ngày gần đây thân mình ta không còn đau nữa, có phải đã khỏe rồi không?

Bàn tay hắn vẫn nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc đen nhánh của nàng:
Làm sao nhanh như vậy được? Chất độc này tàng ẩn trong thân thể nàng vài năm rồi, ta dự đoán ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm mới có thể hóa giải hết. Không phải sợ, sáng mai ta sẽ kê cho nàng một toa thuốc, cứ theo đó mà điều trị thì thân thể cũng sẽ khỏe hơn.

Tịch Nhan

một tiếng, lỗ tai dán tại ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, bỗng nhiên nở nụ cười:
Ta không sợ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nâng khuôn mặt của nàng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của nàng:
Thật sự muốn làm hoàng hậu sao?

Khóe miệng Tịch Nhan cong cong, vẻ mặt giảo hoạt:
Chàng sẽ cho ta làm sao?


Sẽ không.
Hắn lập tức thản nhiên lên tiếng.

Ta biết ngay mà.
Tịch Nhan khẽ hừ một tiếng,
Lúc trước ta vốn là hoàng tử phi, thuận lý thành Chương phải làm Vương phi, kết quả chàng lại mưu đoạt ngôi vị của ta, huống chi là ngôi vị hoàng hậu!
Nói xong, nàng bỗng cười khẽ lên:
Chiêu vây Nguỵ cứu Triệu này của chàng dùng cũng quá vụng về đi, chỉ ban cho người khác một phong hào, trong khi suốt ngày chui vào trong chăn của ta, ai không nhìn ra chứ?

Hoàng Phủ Thanh Vũ bị những lời của nàng trêu chọc nở nụ cười:
Thì sao chứ? Chỉ cần không phải hai thứ này đều dành cho nàng thì những kẻ tâm thuật bất chính sẽ không tính kế hại nàng.

Tịch Nhan khẽ lên tiếng, bỗng nghĩ tới điều gì, chỉ chỉ về phía bên ngoài nói:
Vậy còn vị Mạc phi nương nương này thì sao? Ta ở trong cung này, suốt ngày đảo qua đảo lại trước mắt nàng ta, nàng ta có thể hận ta đến nghiến răng nghiến lợi hay không?


Nàng ta?
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ,
Nàng ta không dám đâu. Những người trong cung này tuyệt đối không dám có tâm tư như vậy.


Vì sao?
Tịch Nhan có chút tò mò. Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong cung, đã quen nhìn các phi tần lục đục với nhau, nay ở trong hậu cung của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quả thật cảm thấy yên tĩnh chưa từng có, ngược lại không giống như chốn hậu cung bình thường.

Lúc trước tuyển chọn những người này là do lão Thập Nhất đã hao tổn hết tâm sức, luận theo gia thế đến phẩm cách, tất cả đều điều tra rành mạch. Những nữ tử phẩm cách không tốt đã sớm bị loại bỏ .

Tịch Nhan khẽ nghiêng đầu:
Lão Thập Nhất sao? Sao ta chưa thấy qua vị đệ đệ này của chàng vậy?


Hắn đang trong đại quân chinh đông.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đặt cằm trên đỉnh đầu Tịch Nhan, nói:
Thập Nhất là người rất có chủ kiến, sẽ tự mình ra quyết định. Tuy nhiên lần này, hắn đi lâu như vậy, có lẽ là vì tránh một người.


Ai?
Tịch Nhan lập tức nổi lên tò mò, dù đối tượng nàng tò mò đối với bản thân mà nói hoàn toàn là một người xa lạ.

Vương phi trong phủ hắn, Tiết Linh Hi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên trả lời một câu, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, bèn nói,
Việc này, về sau nàng sẽ từ từ biết. Lão Thập Nhất trước kia quan hệ với nàng tốt lắm, đợi hắn trở về,
nàng có thể tự mình đi hỏi hắn, cũng có thể khuyên nhủ hắn.

Dứt lời, hắn kéo chăn qua, che phủ thân mình của Tịch Nhan đang lộ ở bên ngoài, thấp giọng nói:
Không phải mệt mỏi sao, ngủ đi.

Tịch Nhan vốn vẫn chưa hỏi cho ra nhẽ, nhưng thấy trong ánh mắt hắn lộ ra một chút mệt mỏi hiếm có nên nhất thời cảm thấy rất đau lòng, liền không tiếp tục hỏi thêm nữa, nằm ở khuỷu tay hắn, nhắm mắt lại.
Nét mệt mỏi trong ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức biến mất khi nàng nhắm mắt lại, hắn cúi đầu nhìn nàng bình yên đi vào giấc ngủ, nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng lên, siết thật chặt cánh tay mình, ôm nàng càng sát vào người.
Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Tịch Nhan lại gọi một tiếng:
Thất lang
, tiếng gọi này lọt vào trong tai hắn, nhất thời làm cho tâm tình của hắn tốt hơn, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán nàng, hồi lâu sau, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí.