Chương 376


Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Trên người Tịch Nhan đang mặc một bộ đồ thái giám , bởi vì đứng ngoài trời lâu nên khuôn mặt nàng hơi nhăn lại , mũ không biết từ lúc nào cũng bị lệch đi , nhìn thật có chút buồn cười. Mắt thấy hắn vẫn đứng y nguyên chỗ cũ như thế, trong lòng Tịch Nhan không giận cũng không lo lắng , nàng cẩn thận thư thái đi đến sát gần hắn hai bước , giữ chặt cổ tay áo của hắn , rồi cúi đầu kêu một tiếng :
Hoàng Phủ Thanh Vũ
.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng một cái, cởi áo choàng của mình rồi khoác lên người nàng, lại vì nàng mà chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, rồi thản nhiên nói :
Đi thôi
.
Vì đứng gần hắn Tịch Nhan mới nhìn thấy rõ đáy mắt hắn hiện lên màu sẫm , rõ ràng là rất mệt mỏi, lại nghĩ tới những hành động vừa nãy của hắn, trong lòng nhất thời rung động, vươn tay ôm lấy hắn:
Ta nhớ chàng, nhưng chàng lại luôn bận việc triều chính, ta ở trong cung rất buồn chán cho nên mới nhờ Thập Nhất mang ta ra ngoài cung di dạo một chút, nếu chàng tức giận thì sau này ta không đi nữa là được
.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn bất động, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng .
Tịch Nhan vụng trộm ngước mắt lên nhìn hắn liền thấy hắn vẫn luôn an tĩnh nhìn mình, đôi mắt đen của hắn trong ánh trời chiều có vẻ rạng rỡ huy hoàng. Tịch Nhan bỗng dưng cười ra tiếng, nhìn qua cứ như nàng cố ý làm cho hắn để ý nhưng ai ngờ rốt cuộc lại thành công lôi kéo sự chú ý của hắn, tuy rằng đó không phải là ý định ban đầu nhưng kết quả lại làm cho nàng sung sướng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới đưa tay kéo lấy thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng:
Hồi cung đi

Tịch Nhan nở nụ cười, đi theo hắn ra đến cửa lớn, trên đường đi lại gặp phải Thập Nhất đang vội vàng tiến đến.
Thập Nhất nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ trong lòng hơi nao nao, mới cất tiếng nói:
Thất ca , huyng đã đến rồi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng, lại nhìn hắn nói:
Đệ lui xuống đi.

Thập Nhất cúi đầu trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Tịch Nhan tinh ý nhận ra hình như bọn họ có điểm gì đó khác thường , lại im lặng không hỏi đợi đến khi ra khỏi phủ, ngồi lên xe ngựa, mắt thấy trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không có một ý cười, liền vòng tay ôm lấy hắn rồi hỏi:
Mọi chuyện hôm nay chàng đã xử lý xong hết rồi sao?

Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng đồng thời chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tịch Nhan chậm rãi vươn tay ra, vỗ về trên mặt hắn, lại nói :
Chàng bận như thế sao Thập Nhất lại nhàn rỗi ? Chẳng phải bình thường hắn luôn trợ giúp chàng sao?

Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc lại mở mắt ra, nhìn nàng một hồi lâu rồi mới nói:
Thập Nhất gần đây có chuyện riêng cần phải giải quyết
.

Chuyện gì
? Tịch Nhan tựa hồ không muốn buông tha lại cố tình truy vấn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhắm hai mắt lại, căn bản không có ý định trả lời nàng.
Thái độ của hắn làm Tịch Nhan nhất thời tức giận, dậm chân xuống thật mạnh, quay người về hướng khác cố ý ngồi cách hắn thật xa .
Trong lòng nàng không phải không ủy khuất, suốt ngày đều không gặp được hắn, bất quá mới thấy một chút, lại gặp phải sắc mặt khó coi của hắn. Mới vừa rồi nàng còn muốn cười nói tâm tình, giờ phút này cảm giác đó hoàn toàn biến mất, thậm chí nàng còn rưng rưng muốn khóc.
Lại qua một hồi lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng mở to mắt, nhìn nàng trong chốc lát rồi mới ngồi sát lại bên nàng , nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, khẽ cười lên:
Tức giận sao?

Tịch Nhan đẩy tay hắn ra:
Đừng chạm vào ta

Tịch Nhan tức giận đến một chữ cũng đều không nói, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, vẫn là cuối cùng không thể nhịn được nữa, tiến lên ngồi vào lòng hắn , vươn tay ôm lấy cổ hắn:
Chàng nói xem , rốt cuộc chàng đang suy nghĩ cái gì?

Hắn mở mắt ra nhìn nàng , ánh mắt vô cùng sâu thẳm .
Tịch Nhan tiếp tục dùng sức lay hắn:
Chàng có phải hối hận vì lấy ta phải không? Sao lại dùng sắc mặt đó nhìn ta?
Trong lòng nàng rốt cuộc là không thoải mái, lo lắng không ngừng, thanh âm cũng dần dần yếu đi:
Chàng có phải là không thích ta nữa?

Nàng quả thật vẫn còn nhớ rõ hắn đã từng nói qua là hối hận vì đã thích nàng, tuy tình huống lúc đó không đơn giản như bây giờ nhưng mà nay nghĩ đến trong lòng nàng vẫn không khỏi lo sợ , mắt thấy hắn vẫn không nói lời nào, Tịch Nhan chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh, nhịn không được muốn rời đi .
Ngay tại thời điểm nàng muốn đứng dậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên đè nàng lại, gắt gao đem nàng khóa ở trong lòng , cúi đầu hôn nàng.
Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền đáp lại hắn, cũng không biết là vì vội vàng hay là vì tức giận, khí lực rất lớn cho nên lại làm môi hắn tựa như bị cắn nát .
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hừ một tiếng, buông nàng ra , đưa tay sờ lên môi ngay lập tức ngón tay nhiễm máu đỏ tươi. Tịch Nhan ngồi trên người hắn , bên trong đôi mắt vẫn mang theo phẫn uất như cũ, thế nhưng khi nhìn thấy môi của hắn thì trong mắt lại hiện lên một tia hoang mang kì dị.
Hoàng Phủ Thanh Vũ một phen xoay mặt nàng :
Cái này chính là muốn cho sáng mai ta thượng triều liền bị các đại thần chê cười có phải không?


Phải
Tịch Nhan oán hận nói .
Hắn cúi đầu thở dài, giống như bất đắc dĩ nói:
Thôi, ai muốn cười cứ cười, ai kêu ta có người đàn bà danh đá
.
Tịch Nhan lập tức mở to hai mắt nhìn, kêu to lên:
Chàng dám nói ta là người đàn bà đanh đá?
Nàng tức giận đến nỗi giơ tay nhấc chân liền đánh hắn, lại bị hắn dễ dàng hóa giải, sau đó một tay thì chế trụ hai tay nàng, một tay thì nâng mặt nàng lên, cúi đầu gần tới môi nàng , hơi hơi chạm đến.
Tịch nhan há mồm vừa muốn cắn hắn, hắn lại nhanh chóng tránh được , cười khẽ:
Còn muốn?

Tịch Nhan hừ một tiếng, lại đột nhiên mẫn cảm nhận thấy hắn…..thân thể nổi lên biến hóa. Nàng nhất thời đỏ mặt, nguyên do cũng là vì hắn dạy dỗ rất tốt, thân hình nàng lập tức mềm nhũn, lại vẫn nghĩ tới tình huống phát sinh trước đó bèn cắn răng lạnh lùng nhìn hắn .
Hắn kéo thân thể nàng thấp xuống, cười nhẹ ra tiếng:
Vừa rồi không phải nói nhớ ta sao?

Tịch Nhan đỏ mặt:
Bây giờ không nhớ
.

Xem ra là ta tự mình đa tình
. Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài một tiếng , liền buông lỏng nàng ra, rời khỏi nàng.
Tịch nhan vừa vội vừa tức, nghĩ tới nghĩ lui, lại không rời khỏi người hắn, mà chỉ dùng sức đánh hắn, cũng không biết đánh bao nhiêu lâu, hắn cũng không tránh né. Tịch Nhan dùng hết khí lực, cuối cùng vô lực dựa vào người hắn:
Chàng nói xem, chàng cùng Thập Nhất rốt cuộc là làm sao vậy?

Bọn họ là huynh đệ , cảm tình luôn rất tốt, mặc dù lúc trước Hoàng Phủ Thanh Thần lúc nào cũng nhằm vào nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ khi đối mặt cũng không có gì khác lạ như đối với thái độ xa cách với Thập Nhất hôm nay, Tịch Nhan thật sự không biết thật ra đã xảy ra chuyện gì, làm cho hắn cùng Thập Nhất thân thiết là thế cuối cùng lại thành bộ dạng này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí.