Chương 429
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 1490 chữ
- 2020-01-31 11:01:47
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Xe ngựa rất nhanh đi đến vương phủ, người bên ngoài tựa hồ cũng nghe thấy động tĩnh bên trong, bởi vậy cũng không ai dám lên tiếng quấy rầy. Sau khi xe ngựa dừng lại, bên ngoài vẫn không ai dám gây ra động tĩnh nào.
Thập Nhất tựa vào vách xe ngựa, ôm lấy nàng không ngừng khóc rống, trong đôi mắt cũng cũng nhuốm nỗi đau kịch liệt.
Qua hồi lâu sau, Linh Hi mới rốt cuộc ngừng khóc, hai người vẫn ngồi yên như cũ, không hề nhúc nhích.
Đây giống như một giấc mộng, nếu là mộng, vậy hãy để cho nó tiếp tục đi, cả đời không cần tỉnh lại, thật tốt biết bao.
Trăng sao chiếu sáng, màn đêm ru người, bên trong xe ngựa, hai người giống như hao hết tâm lực, cứ như vậy mà ôm nhau ngủ.
Hôm sau, ánh nắng chiếu vào, Thập Nhất chậm rãi mở mắt ra, bỗng dưng nhìn thấy người trong lòng, đầu tiên là chấn động, sau đó tim đập mạnh và loạn nhịp, trong lòng có một thanh âm vang lên -- đẩy nàng ra, nhanh một chút đẩy nàng ra......
Nàng cứ như vậy tựa vào trong ngực hắn, cằm nhọn hẳn, cho thấy nàng đã gầy đi như thế nào, hai mắt nhắm chặt, mơ hồ còn có lệ quang lấp lánh.
Đúng là vẫn không đành lòng. Hắn đã sớm biết sự thật này.
Chậm rãi siết chặt cánh tay, đem người trong lòng ôm chặt, nhưng bỗng dưng đánh thức nàng.
Linh Hi mở mắt ra, có chút lo sợ không yên, có chút kinh ngạc, sau một lát, lại bỗng dưng tránh khỏi cánh tay hắn, sau đó kiên quyết đẩy hắn ra, xoay người liền nhảy xuống xe ngựa.
Thập Nhất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới nhớ tới nhảy xuống xe ngựa, đuổi theo nàng vào phủ.
Linh Hi chạy trốn nhanh như bay, giống như đang trốn tránh thứ gì đáng sợ nhất, Thập Nhất cũng đuổi theo tới hoa viên mới chặn nàng lại được, nắm lấy bả vai của nàng, trầm giọng quát:
Nàng chạy cái gì chứ?
Linh Hi nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, lắc lắc đầu:
Thập Nhất gia, chuyện đêm qua, ta sẽ quên, coi như là một giấc mộng, ta sẽ không giống như trước kia quấn quít lấy ngài, ngài có thể yên tâm.
Nàng lẳng lặng nói xong, hắn chỉ trầm mặc nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, dường như kìm lòng không được nên hôn nàng.
Linh Hi cảm thấy trong đầu ông một tiếng, ngay sau đó liền không nghe không thấy gì nữa, chỉ cảm thấy hơi thở dễ ngửi của hắn vây quanh mình, làm cho thần trí của nàng tan rã không còn một mảnh.
Sáng sớm, mặt trời mới lên trong hoa viên, nha hoàn gã sai vặt qua lại đều nhìn thấy một màn như vậy, kinh ngạc không thôi, tất cả đều không dám phát ra một chút tiếng động, vội vàng trốn tránh xa xa, hay là ngượng ngùng nhìn lén, khung cảnh xung quang hai người kia kỳ thật rất náo nhiệt.
Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng ra, Linh Hi rốt cuộc cũng từ trong cơn hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, lại nghe thấy thanh âm bình thản trước sau như một của hắn:
Đi về nghỉ ngơi trước đi.
Linh Hi nâng mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy vẻ mặt hắn dường như có điều gì hoàn toàn khác với dĩ vãng, nhưng nàng không dám nhìn kỹ, cũng không dám so đo nữa, xoay người liền bước nhanh về viện của mình.
Cho đến buổi tối, khi hắn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng mình, Linh Hi mới biết điều mà nàng thấy hoàn toàn khác biệt là gì! Bởi vì khi nàng nói ra những lời ấy, trên mặt hắn không có quyết tuyệt, không có lạnh lùng, thậm chí lại có một chút nhu hòa.
Trong viện không ai dự đoán được hắn sẽ đến, toàn bộ mọi người đều quá mức sợ hãi, chỉ có Thúy Trúc lạnh lùng thể hiện ra mặt, tựa hồ cũng không vui khi nhìn thấy hắn. Còn Linh Hi, bởi vì bản thân mình rõ ràng hiểu được tình cảm của hắn, cho nên cũng không thấy được có bao nhiêu vui sướng, nàng tiến đến tiếp đón, lãnh đạm cười gọi một tiếng:
Thập Nhất gia.
Đây là lần thứ hai hắn bước vào phòng này, thoáng chốc đã gần bốn năm! Thập Nhất ngồi xuống nhuyễn tháp, đánh giá chung quanh một phen, mới từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp, đưa cho nàng nói:
Đây là thuốc hôm nay Thái y viện kê cho nàng, ngươi cho nàng mỗi ngày uống một viên, đối với thân mình rất có lợi.
Linh Hi dùng sức khắc chế nhịp tim của mình, tiến lên nhận lấy:
Cám ơn Thập Nhất gia.
Thập Nhất nhìn nàng một cái, vẻ mặt có chút cổ quái, ánh mắt dời đi, lại nhìn thấy trên bàn có một cái chén không biết là đựng thứ gì, hơi nóng lượn lờ tản ra cùng với mùi thơm, nhân tiện hỏi:
Đó là cái gì?
Là rượu thuốc.
Linh Hi đáp, dừng một chút, mới lại nói,
Rất ngọt, chỉ sợ Thập Nhất gia sẽ không muốn dùng.
Thì ra nàng thích ăn ngọt .
Hắn thản nhiên đáp lại một câu, nhớ tới lúc đông chinh lần trước, nàng đi theo bên cạnh mình, cùng ăn chung với hắn, theo khẩu vị nhẹ của hắn, vốn thức ăn đều không có món nào ngọt, nhưng nàng làm vẻ ăn rất ngon miệng. Nay nghĩ đến, lúc đó nàng mới chỉ là nữ tử mười bảy mười tám tuổi, làm sao mà không thích đồ ngọt cơ chứ?
Không có. Ta chỉ là nhất thời cảm thấy thèm nên bảo phòng bếp làm nếm thử thôi.
Linh Hi nhẹ nhàng cười,
Kỳ thật, ta cũng cũng không phải thực thích đồ ngọt.
Thúy Trúc đúng lúc bước vào châm trà nghe xong câu này, nhịn không được cười lạnh một tiếng:
Không thích ăn ngọt ? Vậy lúc trước không biết là ai vì một xâu kẹo hồ lô, cả ngày gạt lão gia phu nhân bảo người gác cổng trong phủ đi mua vậy?
Linh Hi có chút quẫn bách, tiến lên tiếp nhận chén trà trong tay Thúy Trúc, đuổi cô ta ra ngoài:
Đi, ai cho em ở chỗ này nói bậy.
Thúy Trúc hừ lạnh một tiếng, xoay người liền ra khỏi phòng. Linh Hi lúc này mới đem chén trà đặt vào trong tay Thập Nhất:
Nha đầu kia không hiểu quy củ, xin Thập Nhất gia đừng trách.
Thập Nhất vốn không để ý chuyện này, nghe vậy giương mắt nhìn về phía nàng.
Hắn chỉ nhìn nàng không nói lời nào, tâm Linh Hi hơi căng thẳng, liên tục vuốt tóc, nhịn không được khẽ nhướng mày, muốn ngăn chặn cảm xúc đang dâng lên từ trong đáy lòng.
Ta không thích nàng biết quy củ như vậy.
Hồi lâu sau, hắn mới rốt cuộc mở miệng nói.
Ngài đang lừa chính mình mà thôi.
Linh Hi nhất thời không đề phòng, nói ra miệng những lời oán giận,
Dù ta có như thế nào, ngài cũng đều không thích mà.
Chờ nàng kinh hoàng nhận ra chính mình nói những lời như thế, phía bên kia phòng Thập Nhất lãnh đạm nở nụ cười:
Đây mới là tính tình Tiết Linh Hi nên có.
Thì ra hắn đang thử mình! Linh Hi nhịn không được cảm thấy rất tức giận, dừng một chút, rốt cuộc không hề ra vẻ nữa:
Đúng, đây mới là tính tình của ta, ta chính là người không hiểu quy củ hồ ngôn loạn ngữ, da mặt dày không biết xấu hổ. Ngài không cần quá tốt với ta, nếu ngài đối với ta quá tốt, ta sẽ không biết chừng mực lại đòi hỏi nhiều --
Thí dụ như?
Thanh âm thản nhiên của hắn truyền tới, Linh Hi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.
Thí dụ như? Hắn hỏi như vậy là có ý tứ gì?
Linh Hi dừng hồi lâu, mới mở miệng lần nữa, trong thanh âm có sự tức giận, cũng có sự ẩn nhẫn:
Thí dụ như, ta sẽ bảo ngài quên đi Thất tẩu của ngài, ta không cho phép ngài nhung nhớ nàng nữa.
Thập Nhất khẽ nhíu mày, sau một lát, lại chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái:
Thử một lần, cũng không phải không thể.