Chương 125: Cất giấu vật báu
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1522 chữ
- 2021-12-31 04:41:11
Đúng đúng đúng, linh nghiệm vô cùng.
Lý Chiêu Chiêu vội vàng thêm vào một câu
Cô bé cũng vừa cầu nguyện, nào ngờ đã thành sự thật
Dù sao khi đó nàng sống cuộc đời gươm đao liếm máu, cho dù biết rõ đan dược có đan độc, không thể ăn liên tục, thì cũng không thể không ăn
Nàng bắt buộc phải không ngừng nâng cao tu vi, bắt buộc phải dưỡng thương.
Bởi sau khi ra ngoài, nàng chính là nữ ma đầu mà người người đều hô hào đòi giết
Tuy vẫn luôn tùy ý ung dung tự tại, nhưng nàng biết tâm ma trong lòng mình ngày càng nặng, đan độc trong cơ thể cũng không ngừng ăn mòn nàng
Còn hai pháp bảo không gian mà nàng không giữ, có lẽ đã rơi vào tay những môn phái khác
Chiếc lông vũ đó đã đi đâu mất rồi?
Nhưng trên thực tế, trong mỗi nhánh lông của chiếc lông vũ đó đều là một thế giới thu nhỏ, ở trong đều có ruộng vườn lầu gác đã được xây dựng hoàn thiện, chứa vạn người cũng không thành vấn đề.
Thả chiếc lông vũ đó vào không trung, nó sẽ trở thành một thành trì tràn ngập linh khí lơ lửng giữa trời.
Năm đó ông nội nàng còn nói thực ra có thể luyện chế thành tiền phẩm, nhưng không muốn gây nên thiên kiếp khiến thượng giới chú ý, vì vậy nên đành thôi, linh bảo cũng có thể dùng tạm
Ngay cả tên còn chưa đặt, ông đã tặng ngay nó cho Tô Lâm An, nói là quà sinh nhật một trăm tuổi của nàng.
Pháp bảo được luyện chế đó không hề giống với những pháp bảo không gian như vòng tay, trâm cài, nhẫn, hồ lô trong thiên hạ hiện giờ, mà là một chiếc lông vũ trắng tinh
Cuống chiếc lông vũ là một linh mạch sản xuất ra linh thạch thượng phẩm được khơi thông, cung cấp linh khí không ngừng nghỉ cho cả chiếc lông vũ
Không thể nào...
Chuyện của hơn ngàn năm trước, nàng đã không nhớ rõ rồi sao?
Càng không muốn tự tay hủy diệt
Vậy nên nàng cất giấu trong bí cảnh, tốt nhất là không bị ai phát hiện, nếu như người có duyên gặp được, vậy cũng coi như nàng tặng cho người ta một cơ duyên
Ngươi bàn với hắn, để hắn góp vốn linh thạch dược liệu cho chúng ta, đan dược sau này các ngươi sẽ ăn chia theo tỷ lệ.
Sau khi dặn dò xong, Tô Lâm An lại thay mấy bộ quần áo
Nàng vui thích ngắm nghía một hồi trước gương thì đã cảm thấy nguyên thân hơi mỏi mệt, lại bắt đầu nhằm mặt dưỡng thân.
Sau này, Tô Lâm An tùy tiện đặt cho nó một cái tên, gọi là Vũ Thương
Nàng không dùng linh bảo đó để đựng đồ, chỉ dùng làm đồ trang trí, khi lạnh còn có thể coi như chăn lông vũ để đắp
Tô Lâm An nói:
Không cần những thứ khác
Sau này chúng ta luyện đan, bán trong Thượng Phẩm Đường của hắn.
Tô Lâm An lại nghĩ đến bản đồ kho báu của nữ ma đầu mà người ta nói, lẽ nào nàng thực sự từng để lại một kho báu gì đó, mà chính nàng đã quên mất?
Không có đâu
Tô Lâm An ngồi đó nghĩ kỹ lại.
Sau này khi nàng bị truy sát, thứ dùng nhiều là vũ khí
Cán lông là một cây Bạch Tùng vạn năm, tuy rằng đã bị thiên hỏa luyện chế, nhưng sức sống của cây gỗ Bạch Tùng vẫn chưa dứt, còn có thể sinh ra chạc cây
Những chạc cây đó chính là nhánh lông của lông vũ
Nam Ly Nguyệt dùng tinh thần liên hệ với nàng:
Ta không có đan hỏa, không thể chế ra được đan dược cao cấp.
Dùng lửa bình thường để luyện chế đan dược cấp thấp thì cũng được, nhưng đan dược cấp thấp quá rẻ, dùng lửa phàm luyện chế cũng phí rất nhiều thời gian, làm lỡ mất thời gian tu luyện, cái được không bù nổi cái mất.
Ta có.
Tô Lâm An nói.
Khi nàng chết, chiếc lông vũ đó không ở chỗ nàng.
Nàng đã để nó ở đâu?
Vì có sự tồn tại của Sơn Hà Long Linh, nàng cảm thấy linh khí trong biển ý thức của mình dư dả hơn rất nhiều
Đợi đến khi tinh hoa sơn thủy này thành hình, còn phải tìm cho nó một nơi để nuôi dưỡng, nếu không sẽ lãng phí linh khí.
Liễu đại sư, ngươi cầu nguyện gì vậy?
La Phi Diệp hỏi
Liễu Loạ6n Ngữ đỏ bừng mặt,
Nói ra sẽ không linh nghiệm đâu.
Các ngươi thích vũ khí gì cũng có thể nói cho ta, ta sẽ làm riêng cho các ngươi.
Nhìn trúng món nào trong tiệm cứ lấy luôn cũng được.
Thực ra Lý Chiêu Chiêu rất thích cây roi lần trước, giờ vừa nghe vậy thì hai mắt đã sáng rực lên, có điều cô bé vẫn chưa lên tiếng
Liễu đại sư bỗng nhiên đối xử với họ tốt như vậy, cô bé vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn
Mà sau khi luyện chế ra được linh bảo này, ông cũng chỉ có thể dùng tròn năm mươi năm.
Đây là linh bảo cao cấp thượng phẩm, vẫn cách một quãng xa với tiền bảo
Đi đâu mới tìm được pháp bảo như vậy đây, tự chế một cái cũng phải có nguyên liệu mới được
Những nguyên liệu đó, muốn tìm từng cái một đã rất khó khăn, gom đủ thì càng khó hơn.
Ừm, tốt nhất là làm một pháp bảo không gian chứa được mấy vạn người, nhét trấn Thanh Thủy vào, sau đó nuôi thêm Sơn Hà Long Linh, bồi dưỡng ra một nhóm tín đồ có thực lực mạnh
Tới lúc đó, dù nàng có phi thăng lên thượng giới, hắn là thực lực cũng không phải ở hạng chót?
Cô8 bé nói xong thì cũng chạy tới thắp hương.
Đến ngay cả Nam Ly Nguyệt cũng gật gù, ôm lấy rối gỗ Tô Lâm An cùng thắp hương
Chiếc lông vũ đó là quà sinh thần mà ông tặng cho nàng, nó còn rất trắng, nàng sợ làm bẩn nó nên gần như không dùng đến
Sau này hình như quả thực không đem theo bên người
Còn phiến lông thì được bện thành từ lông vũ của Khổng Tước trắng cấp chín, trên đó còn được khám vô số linh châu bảo thạch nhiều không kể xiết
Để gom đủ các nguyên liệu này, Tô Thừa Vận đã tốn mất ba trăm năm
Sự tiêu dao của nàng sẽ có điểm kết thúc, rồi một ngày, nàng cũng sẽ thân tử đạo tiêu.
Nàng không muốn những thứ đó rơi vào tay những kẻ giết nàng
Lúc trước khi Liễu Loạn Ngữ trào phúng nàng đã nói, chí tôn ma đạo Tô Thừa Vận, cũng chính là ông nội nàng, đã cướp đoạt ba pháp bảo không gian
Thật ra điều đó không đúng, ông nội nàng chỉ cướp hai cái, còn một cái là do ông tự luyện chế ra.
Lúc ấy nàng thật sự đã để một ít đồ ở nơi đó
Không thể phủ nhận rằng, nàng đã từng muốn trêu ghẹo tu sĩ tuấn mỹ phi phàm đó, chính là vì bề ngoài của đối phương quả thực rất vui tai vui mắt, nàng còn từng vẽ chân dung của hắn
Mà khoảng thời gian ấy, ước chừng cũng là những ngày tháng yên tĩnh nhất của nàng kể từ sau khi rời khỏi đài Tây Ngô của ma giáo.
Vì vậy trước khi rời đi, nàng đã làm chút chuyện phiền tình, cất thứ mình quan tâm nhất ở trong bí cảnh ấy, cũng chôn vùi cùng cả chút động lòng nhỏ nhoi dưới đáy lòng ấy, để nó phủ bụi trong nơi động thiên phúc địa phong cảnh hợp lòng người kia.
Nghĩ thêm một lát nữa, Tô Lâm An bỗng nhớ ra, nàng đã từng ở chung với phương Chỉ Khanh trong một bí cảnh một khoảng thời gian
Đúng rồi, bên dòng sông nhỏ ở ven rừng trúc!
Trước kia tuy rằng cũng tốt, nhưng khi đưa đồ cho họ thì vẫn không tránh khỏi việc mỉa mai châm chọc mấy câu rồi dặn dò kỹ lưỡng mấy lần
Giờ lại hào phóng đại lượng như vậy, sự thay đổi này quả thực quá nhanh.
Thấy bên cạ3nh vẫn còn hương, Liễu Loạn Ngữ ho khan một tiếng, dù sao, cũng đã tới rồi, vậy thì..
Vì Một tiếng, Liễu Loạn Ngữ dùng khí hóa thắp ba nén hư9ơng rồi đứng khom người lễ ba lần, sau đó cung kính cắm vào lư hương
Mặt hắn đỏ lên, vội vã ra khỏi phòng, bước đến cửa thì lại dừng bước, dặn dò:
Trong kh5oảng thời gian này, các ngươi cứ ở đây mà tu luyện, cần gì thì có thể nói với ta.
Hắn ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp:
Ta thấy ba sự đồ các ngươi không có vũ khí gì thuận tay
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.