Chương 155: Quen thuộc
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1335 chữ
- 2021-12-31 04:42:27
Có điều Tô Lâm An nắm rõ tình hình của nó trong lòng bàn tay, sớm biết vậy nên đã chuẩn bị thuốc tránh độc. Nàng cũng biết phần nào t8rên cơ thể nó là an toàn nhất, đi lên dọc theo tuyến đường đó, chốc lát đã tới bên tai nó.
Tai của thú Phiên Vân rất dài, nh3ư hai chiếc tai thỏ. Khi nó ngủ thì hai cái tai đó cụp xuống, giống như hai chiếc cầu đá hình vòm. Nàng bay xuống dưới cầu, gọi:
Vâ9n Đàn, uống thuốc thôi.
Thấy Vân Đàn không phản ứng gì, nàng bèn chạy đến một chỗ đầy nếp gấp ở dưới tai nó. Sau khi đứng v6ững, nàng nhảy từ đó lên.
Người chết, phù tan.
Vì vậy, thú Phiên Vân chắc chắn rằng, Tô Lâm An đã bị hủy sạch nhục thân, nguyên thần vỡ vụn, người như vậy sao có thể để lại truyền nhân? Lẽ nào trước khi chết, nàng còn ghi lại tên thật gì đó của nó, đợi người có duyên phát hiện?
Thú Phiên Vân cảm thấy, trong mắt nàng, nó không quan trọng đến mức để nàng phải cố ý nhắc đến.
Tô Tô Tô... Tô...
Gọi chú cũng vô dụng, gọi thím cũng không xong().
Tô Lâm An cười híp mắt đạp một cú về phía trước,
Nên gọi là gì?
() Tô trong Tô Lâm An phát âm là /Su/ đồng âm với chú - Shushu nên Tô Lâm An mới nói như vậy.
Tô Lâm An hiểu ra ngay,
Ngươi đã ký khế ước với Đan Phù Tông?
Ừ, cho nên không thể đưa linh châu bản mệnh cho ngươi.
Loại khế ước này chỉ có hiệu lực khi ngươi còn sống, nhưng ngươi cũng sắp chết rồi, khế ước đâu còn sức ràng buộc gì?
Tô Lâm An vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Thú Phiên Vân cảm thấy tai hơi ngứa.
Đó là nơi nhạy cảm duy nhất trên cơ thể nó, sao có th5ể có thứ gì chạy vào?
Nó dựng tai lên, quay trái quay phải, kết quả không có hiệu quả gì. Nó vung tai lên, đang định đập xuống thì đã nghe thấy một giọng nữ:
Ngươi dám đập thử xem!
Ôi chao ngươi cũng chẳng sống nổi mấy năm nữa, ta nói thật luôn nhé.
Tô Lâm An cười nhẹ một cái,
Đồ to con, ngươi nhìn xem, ta có đẹp hay không?
Cả người thú Phiên Vân rung lên, lời quen thuộc này khiến nó sợ đến run bắn cả người.
Nó không dám nói là không đẹp.
Thú Phiên Vân vẫn không mở mắt mà dùng thần thức quét một cái, đang định nổi giận thì lại nhận ra người phụ nữ đó chính là người đã gọi thẳng tên thật của nó vào hôm qua. Giờ nó mới chậm rì rì mở mắt ra, truyền âm qua:
Tự thành thật giải thích đi.
Tại sao lại biết tên thật của nó.
Tại sao có thể làm nó buồn ngủ.
Bảo vệ con thỏ vừa nhát gan vừa sợ phiền phức kia, để nó thuận lợi tu luyện được đến cấp tám là chuyện hao tâm tổn sức cỡ nào chứ? Nhưng nó đã làm được.
Tô Lâm An nhìn thú Phiên Vân với vẻ mặt đầy thương hại.
Nàng bảo thú Phiên Vân phải chăm sóc con thỏ kia hồi nào? Con thỏ kia cáo già xảo quyệt, còn cần nó chăm sóc hay sao? Mấy năm nay, chỉ e rằng con thỏ kia đã lừa nó để chiếm không ít lợi, nhưng nó vẫn cảm thấy Thỏ ngốc. Mà thôi, nàng không nên vạch trần ra thì hơn.
Ngươi đã kém cỏi như vậy rồi ư?
Thú Phiên Vân không dám tin. Lần trước, nàng có thể khiến nó sống yên ổn hơn ngàn năm nữa.
Ngươi nhìn xem giờ ta có tu vi gì.
Tô Lâm An tức giận nói,
Ta còn có thể luyện những đan dược khi trước cho ngươi sao?
Ba năm năm thì ba năm năm, ngươi kéo dài tuổi thọ cho ta nhiều chút nào, ta sẽ đòi hỏi linh đan diệu dược của Đan Phù Tông nhiều chút đó. Tới lúc ấy chia cho người một nửa.
Thú Phiên Vân chớp mắt nói.
Nghiêm túc làm theo lời ta dặn, cố hết sức kéo dài cho ngươi ba đến năm năm tuổi thọ.
Nhiều hơn thì Tô Lâm An không chắc. Thực ra không biết rễ củ cải kia có thể cứu được nó hay không. Có điều, lần trước tới trấn Thanh Thủy nàng đã không ngắt nổi rễ củ cải, cũng không thể nhét cả cây củ cải vào miệng nó được.
Nàng không rộng lượng đến thế.
Hơn nữa, củ cải đó có quan hệ mật thiết với nàng, nguyên thần của nàng có thể tiến vào củ cải, mà củ cải có thể tiếp tục phát triển. Bởi vậy cho dù không rõ công dụng thực sự của nó, nàng cũng biết không thể động vào củ cải.
Nhưng ta sẽ giữ chữ tín.
Thú Phiên Vân mỉm cười. Nó không dễ dàng hứa hẹn, nhưng đã nói ra thì nhất định sẽ giữ lời. Tuy là linh thú, nhưng nó cũng có điểm kiên trì của riêng mình.
Không biết vì sao, Tô Lâm An cảm thấy trong lòng hơi nóng lên. Nàng tiếp tục xoa tai nó,
Biết rồi biết rồi, Vân Đàn ngươi là con thú Phiên Vân biết giữ lời.
Chứ còn gì. Ngươi xem trước kia ngươi bảo ta chăm sóc con thỏ kia, ta cũng đồng ý, giờ nó đã đến cấp tám rồi.
Thú Phiên Vân nói với vẻ mặt đầy đắc ý.
Nói tới đây nó lại hưng phấn hẳn lên,
Ngươi thấy ta đoạt xác có được không?
Tô Lâm An lườm nó,
Cơ thể nào mà chứa nổi ngươi.
Nói vậy cũng đúng.
Giờ thú Phiên Vân đã xác định được thân phận thực sự của người trước mặt, nó không chút nghĩ ngợi đáp lại:
Mỹ nhân.
Ngoan.
Tô Lâm An lật cổ tay, linh khí tụ trong lòng bàn tay. Sau đó trước người nàng xuất hiện một chưởng ấn thật lớn lấp lóe ánh sáng đỏ, cứ thế ấn nhẹ lên tai của thú Phiên Vân. Bàn tay dần chuyển xuống dưới, ấn nó dễ chịu đến mức rên hừ hừ, suýt chút nữa lại ngủ thiếp đi.
Nàng ấn mạnh xuống đầu thú Phiên Vân một cái, nó lập tức choàng tỉnh, truyền âm qua:
Không phải nguyên thần của ngươi bị sụp đổ rồi sao, giờ lại mượn thân sống lại? Đoạt xác?
Tu sĩ đoạt xác không phải là không thể, nhưng xác suất đoạt xác thành công vô cùng thấp. Linh thú có thực lực cường đại như thú Phiên Vân, nếu muốn đoạt xác thì có quá ít sự lựa chọn, chỉ có thể là linh thú cấp chín hoặc nhục thân Độ Kiếp kỳ mới có thể chứa nổi nó. Tuy nhiên trong tình huống có thực lực tương đồng, trạng thái khi nguyên thần của nó rời khỏi thân xác sao có thể cướp được của người khác, khả năng thành công là cực kỳ nhỏ.
Cứ cho là một Độ Kiếp kỳ sắp chết đứng trước mặt nó, nó muốn đoạt xác thành công còn phải xem ý trời. Huống hồ, sao có thể có tình huống như vậy xảy ra.
Vậy ta còn sống được bao lâu?
Tại sao có thể trèo lên cơ thể nó, còn biết vị trí mẫn cảm của nó nữa.
Mấy điều này kết hợp lại khiến thú Phiên Vân nghĩ đến một người, một người phụ nữ đã chết ngàn năm, nguyên thần đã sớm tan thành tro bụi.
Quan hệ giữa nó và nàng không phải chủ tớ, chỉ là để lại một phù truyền âm đặc biệt.
Đúng rồi, Thỏ!
Tô Lâm An vỗ bộp vào đầu một cái,
Ta nhớ ra rồi.
Nhớ ra cái gì?
Đồ ta cất đi, chính là ở đó.
Tô Lâm An nói với giọng điệu kích động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.