Chương 177: Vào nhà
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1509 chữ
- 2021-12-31 04:42:48
Nhà tổ Nam Ly gia là một bí cảnh lơ lửng, nhìn qua giống như một hòn đảo, nhưng trên thực tế, đó là năm ngọn núi độc lập được bi8ển mây liên kết lại với nhau. Mà trong biển mây sương mù cuồn cuộn, rốt cuộc năm ngọn núi kia có giáp giới hay không thì nàng n3hất thời không nhìn ra được.
Nàng chỉ nhìn thấy phía dưới mỗi ngọn núi đều là tầng mây và cánh hoa vĩ đại, giống như ng9ọn núi đang nằm ngay ngắn trên một đài sen.
Mấy ngọn núi lơ lửng bay từ phía xa lại gần. Ngọn núi được mây mù che phủ c6hập trùng lên xuống, chênh vênh hiểm trở, nhìn từ xa giống như một bàn tay khổng lồ dần đè xuống, khiến ngay cả Tô Lâm An cũng 5cảm nhận được chút áp lực.
Thần thức tiến lại gần. Nhìn gần nàng mới phát hiện mây mù vờn quanh trên ngọn núi kia dường như đang lưu động quanh núi, giống như sóng nước cuồn cuộn, khiến thần thức của nàng nhất thời không nhìn rõ được tình hình ở phía trong núi. Bí cảnh này là do đại lão viễn cổ để lại, tuy rằng nguyên thần của Tô Lâm An rất mạnh, nhưng cũng không đủ tự tin để phá mở lớp mây mù phòng ngự này trong khoảng thời gian ngắn, làm rõ tình hình ở bên trong.
Không thấy được từ bên ngoài, thì chỉ có thể đi vào trong xem xét.
Hiện giờ cơ thể của Tô Lâm An đã có sự thay đổi rất lớn, tu vi của rối gỗ cũng đã đạt đến Nguyên Anh kỳ. Trên người nàng còn có một viên Ẩn Nặc Đan. Nếu lỡ như có gì đó không ổn, Ẩn Nặc Đan có thể cứu mạng.
À, đúng rồi, nàng còn có lá Ngưng Băng, là di vật được kế thừa từ chính mình vào ngàn năm về trước. Tuy rằng nó chỉ đẹp chứ không dùng được, bên trong chỉ là một vùng sa mạc, nhưng vào lúc quan trọng vẫn có thể dùng để ẩn thân. Thế này, dù cho nhà tổ có hung hiểm thì nàng cũng có thể rút lui an toàn.
Ngày hôm sau, nhà tổ của Nam Ly gia mới chậm rãi xuất hiện ở vùng gần dãy núi Vọng Xuyên.
Năm ngọn núi lớn hơn những linh thuyền thông thường rất nhiều, nếu như vào thành Vân Đoan có thể sẽ che lấp nửa tòa thành. Bởi vậy nhà tổ Nam Ly gia không vào thành Vân Đoan, mà là lơ lửng trên bầu trời dãy núi Vọng Xuyên, tất nhiên là ở khu vực ngoài dãy núi, không đi vào sâu bên trong.
Đoạn đường phía trước hung hiểm, cô ta không muốn ông mạo hiểm cùng mình.
Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ lấy ra một pháp bảo phi hành có hình giống hồ lô, hai ngươi đứng một trước một sau, vây Nam Sơ Liên ở giữa. Tô Lâm An thấy tình thế không ổn thì vẫn đánh tiếng với Nam Ly Nguyệt trước. Nàng cũng để lại vài trận pháp mô phỏng âm thanh, có thể liên hệ được với mấy trợ thủ xin thuốc kia. Còn về Đỗ lão ma, loại trận pháp này không giấu được y, tạm thời không cần đến Đỗ lão ma ra tay.
Vào lúc hồ lô bay lên trời, nam tu Nguyên Anh kỳ đứng sau Nam Sơ Liên còn cười một tiếng, bàn tay tùy ý sờ mông Nam Sơ Liên. Nam Sơ Liên tức đến phát run, lật tay vung thẳng một chưởng qua. Thế nhưng, bàn tay của cô ta bị người ta bắt lại được một cách dễ dàng,
Nam chưởng quỹ, tính cách hơi ngang tàng đấy.
Cô ta là tu sĩ của Nam Ly gia, từ trước tới nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ không phạm phải lỗi lớn nào. Thế nào là bớt chút trừng phạt, lẽ nào, Nam Ly gia định xử lý sạch sẽ tất cả bọn họ sao?
Cô ta nghĩ mãi không hiểu, tại sao Nam Ly gia phải làm vậy!
Ý ngươi là gì!
Nam Sơ Liên kìm lại cơn buồn nôn và sợ hãi trong lòng, nói với giọng nghiêm nghị.
Sắc mặt gã tái nhợt, bọng mắt có màu xám rất đậm, nhìn khí sắc không hề tốt.
Lúc này, mắt của gã lộ ra nét dâm tà, sau khi tóm lấy tay Nam Sơ Liên thì ngón tay còn khẽ ma sát vào mu bàn tay cô ta, đồng thời nói:
Giãy giụa cái gì. Ngủ với ta một đêm, ta có thể khiến ngươi bớt được chút trừng phạt.
Nam Sơ Liên trợn tròn mắt. Cô ta biết chuyến này nguy hiểm, nhưng không ngờ lại lộ ra sớm đến vậy.
Năm ngọn núi kia, giống như Ngũ Chỉ Sơn.
Tô Lâm An vô thức nghĩ tới núi Kỳ Liên ở Thập Vạn Đại Sơn bị một chưởng đập nát vụn vào ngàn năm trước. Không biết bàn tay ấy, có phải chính là đỉnh núi ngũ chỉ này không.
Nàng không khỏi cảm thán một câu, khi xưa Nam Ly gia có thể sánh vai cùng Đan Phù Tông, căn cơ của gia tộc này quả thực rất vững chắc.
Vị trí đó lại cách thú Phiên Vân khá gần, Tô Lâm An càng vui hơn. Điều này có nghĩa lại có thêm một tầng bảo vệ, nếu lỡ xảy ra chuyện, nàng còn có thể gọi thú Phiên Vân giúp.
Nam Sơ Liên không gặp Nam Ly Nguyệt. Kể từ sau khi nhà tổ Nam Ly gia tới đây, cô ta cảm thấy hành động không thuận tiện lắm, đến ngay cả truyền âm cũng phải cẩn thận dè dặt, chỉ để lộ ra tin tức mình sắp lên nhà tổ.
Tô Lâm An nói với Nam Ly Nguyệt rồi dùng cơ thể rối gỗ ra ngoài, trốn trên người Nam Sơ Liên.
Vào lúc chạng vạng, người của Nam Ly gia tới.
Tô Lâm An đoán không sai, tu vi của đám tu sĩ Nam Ly gia này cũng tăng tiến rất lớn. Lần này người qua đón Nam Sơ Liên là hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Tu vi của Nam Sơ Liên không hề cao, cũng không có vị trí quan trọng ở Nam Ly gia, chẳng qua chỉ là một chưởng quỹ nhỏ từ một nơi hẻo lánh, vậy mà cũng được phái tu sĩ Nguyên Anh kỳ qua đón. Điều này đủ để chứng minh rằng không phải bọn họ quá xem trọng, mà là có quá nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Nam Sơ Liên đi một mình, không đưa theo người nô bộc già luôn ở bên cạnh.
Lời này vừa dứt đã nghe thấy một tiếng ầm vang vọng từ dưới lên, ngay sau đó là một trận cuồng phong thổi đến khiến hồ lô của họ lắc lư giữa không trung.
Đây chính là tiếng ngáy ngủ của thú Phiên Vân...
Tu sĩ vừa động tay động chân kia giờ nghĩ lại mới thấy sợ hãi. Nếu thật sự để Nam Sơ Liên đánh thức thú Phiên Vân, vậy thì bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn. Gã giơ tay tát thẳng, nhưng khi bàn tay sắp hạ xuống thì lại có một trận cuồng phong thổi qua, lúc này cánh tay đang giương lên của gã mới hạ xuống. Gã sợ rằng tiếng bạt tai ấy có thể làm thú Phiên Vân thức giấc.
Nói xong cô ta còn bất ngờ hét lên một tiếng tựa như đang huýt sáo, khiến tu sĩ của Nam Ly gia hơi sửng sốt,
Ôi chao, gọi thế cũng thú vị đấy. Lẽ nào ngươi còn tưởng ngươi gọi thì người khác sẽ nghe thấy rồi tới giúp ngươi sao?
Mà vào lúc này, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng đằng trước lạnh lùng quát,
Im miệng, dài dòng với nàng ta làm gì!
Sau đó hắn trực tiếp thi triển uy áp khiến Nam Sơ Liên không cách nào mở miệng được nữa.
Dưới đây không xa chính là thú Phiên Vân đang say ngủ. Lúc trước gia chủ năm lần bảy lượt dặn dò đừng đánh thức thú Phiên Vân, ngươi quên rồi sao?
Tu sĩ đứng phía trước lạnh lùng nói. Người phụ nữ này căn bản không phải muốn gọi người tới giúp, rõ ràng là cô ta muốn đánh thức thú Phiên Vân, tới lúc đó tất cả mọi người đều gặp xui xẻo!
Nhiều phụ nữ như vậy, vẫn chưa chơi đủ hay sao?
Tu sĩ phía trước lườm gã một cái,
Nàng ta có thân phận đặc thù, đừng có đụng chạm linh tinh!
Chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc, rất xinh đẹp đấy chứ.
Nói rồi, gã bóp gương mặt trái xoan của Nam Sơ Liên nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó còn thò tay vào vạt áo cô ta, nói:
Nhìn dáng người của nàng ta...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.