Chương 186: Bắt đầu


Mắt Nam Ly Nguyệt hơi ướt nước. Tuy không đáp lời, nhưng nàng lại khẽ nắm lấy bàn tay Liễu Loạn Ngữ.

Người khác đều có trợ thủ, còn nàng vố8n không định dẫn người theo. Không nói đến thực lực của Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp còn rất thấp, căn bản không giúp được việc gì, điều quan trọ3ng nhất là, chuyện nàng làm rất nguy hiểm, kết cục chín phần mười là thịt nát xương tan. Vì vậy nàng không muốn để Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp b9ị liên lụy.

Tuy rằng nàng có thể nhốt Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp không để họ theo đến, thế nhưng lại không nhốt nổi Liễu Loạn Ngữ có tu6 vi cao hơn mình.

Không ngờ trong lớp trẻ hiện giờ lại nhiều nhân tài đến vậy. Nếu như không tổ chức cuộc thi đan đạo lần này, ta cũng không biết được hóa ra lại có nhiễu vãn bối đan đạo lợi hại như thế.
Người nói chuyện chính là một vị trưởng lão của Đan Phù Tông. Ông ta lắc đầu cảm thán:
Lão phu tự thấy hổ thẹn.

Ông ta vốn nghĩ rằng người đứng đầu ở đây cùng lắm là luyện ra được đan dược cấp bảy, nào ngờ cả năm người trong tốp đầu đều luyện ra được cấp bảy. Thực lực thật sự rốt cuộc ra sao, bọn họ đều không thể nhìn rõ. Đến ngay cả Sở Nam Huyền ở chính tông môn của họ cũng giấu bài. Phải biết rằng, đến chính họ cũng đều cho rằng Sở Nam Huyền chỉ có thể luyện chế đan dược cấp bảy, ai ngờ khi sau khi xuất hiện năm người đều là cấp bảy thì hắn cũng không hoảng loạn, vẫn còn át chủ bài cuối cùng chưa đem ra.
Những trưởng lão đang ngồi đây, không phải cũng chỉ có thể luyện ra đan dược cấp bảy cấp tám thôi sao. Điều này có nghĩa, những người trẻ tuổi dưới kia đã có thực lực tương đồng với họ, thế nhưng chúng mới lớn chừng nào chứ.
Cột Long Đằng của y ở ngay bên cạnh Mục Cẩm Vân.
Vào đêm hôm đó, người y gặp chính là tên nhóc này. Lượng Kiếm Sơn, Mục Cẩm Vân.
Cô bé đáng yêu bên cạnh hắn, là muội muội của hắn, Tiểu Thiền.
Thời gian luyện đan cũng có giới hạn. Dù sao thì luyện đan dược cấp cao nhanh thì nửa tháng, lâu cũng phải tới một năm hoặc thậm chí đến mấy năm. Nếu như luyện chế loại đan dược tiêu tốn quá nhiều thời gian cũng không được. Bao nhiêu người thế này, lâu quá ai mà chờ nổi chứ.
Một tháng là đủ rồi.
Khi chưởng môn của Đan Phù Tông nói những lời này, Đỗ Chi Kỳ không ngừng quét mắt về phía Mục Cẩm Vân đứng cách đó không xa.
Tiếp theo, trong cột Long Đằng có một mặt tường sáng trồi lên, ở trên có vô vàn điểm sáng nhỏ, mỗi điểm sáng là một vị dược thảo.
Dược thảo xoay tròn trong vầng sáng. Nàng nhất định phải nhanh chóng nhìn qua tất cả các loại dược thảo đang có một lượt, đồng thời thôi diễn ra đan phương thích hợp nhất, có khả năng giành được chiến thắng nhất, và luyện chế xong trong vòng một tháng.
Còn về ba loại dược thảo có thể tự thêm vào, Nam Ly Nguyệt chỉ chuẩn bị một cây dược thảo cấp sáu Thủy Văn Thanh có thể làm cân bằng dược tính. Dạo này dược thảo cấp cao quá đắt, nàng không mua nổi thứ có giá trị hơn. Thủy Văn Thanh cấp sáu này đã móc rỗng túi trữ vật của nàng và Liễu Loạn Ngữ rồi.
Vô số điểm sáng đang xoay tròn, nàng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh, không hề hoảng loạn.
Lúc này, trong năm người cũng không có ai đưa tay lấy thuốc.

Phải ghi nhớ nhiều dược liệu đến vậy, đồng thời thôi diễn ra đan phương, dù thế nào cũng cần đến một hai ngày nhỉ?
Có người hỏi.
Không thấy. Người đó đột ngột nhảy ra lại biến mất một cách thần bí, rốt cuộc người đó muốn y làm gì?
Từng hồi chuông keng keng keng keng vang lên, cuộc thi đan đạo cuối cùng đã chính thức bắt đầu.
Trước mặt Nam Ly Nguyệt có một cái bồn bạc khắc hoa văn anh vũ mạ vàng, ở trong là linh tuyền. Nàng dùng linh tuyền rửa sạch tay trước, sau đó dâng hương, vái một tấm bài vị trống và pho tượng củ cải trắng ở cạnh mỗi bên ba lạy.
Khi ấy Đỗ Chi Kỳ đang thân mật cùng sư phụ, chân thân không hề ra ngoài, mà chính là con mèo trắng, phân thân của y đi ra giết người. Cho nên y hoàn toàn không lo chuyện mình bị lộ thân phận, chiếc quạt trong tay khẽ lắc, đánh giá bọn họ không hề kiêng kỵ.
Tuổi còn trẻ mà thực lực lại mạnh vậy, bên người còn có linh thú cường đại, đúng là một khúc xương khó gặm, không thể dễ dàng giết chết được.
Hiện giờ trong thành Vân Đoan, y vẫn chưa có cách nào im hơi lặng tiếng trừ khử hai người này mà không làm kinh động đến bất kỳ ai. Đợi khi họ rời đi, y bắt buộc phải tìm cơ hội trừ bỏ.
Cơ thể mềm mại của thiếu nữ kia, hắn lại rất muốn đấy.
Mục Cẩm Vân nhận thấy được tầm mắt của đối phương, còn quay đầu qua, khẽ gật đầu tỏ vẻ thân thiện với y.
Vẻ mặt Đỗ Chi Kỳ ngạo mạn, không hề tỏ vẻ gì với cái gật đầu cười mỉm của Mục Cẩm Vân. Kết quả, sư phụ Mộc Phi Nhạn ở bên cạnh y lại lên tiếng:
A Viễn, không được vô lễ.


Vậy chẳng phải hiện tại sẽ hơi nhạt nhẽo sao.

Người ở dưới xì xào bàn tán, mà mấy vị ngồi trên đài cao cũng bắt đầu tám chuyện.

Chư vị lão hữu, cảm thấy ai sẽ là người ra tay đầu tiên?

Chưởng môn của Đan Phù Tông ngồi trên đài khắc mây giới thiệu thân phận của năm vị đại sư đan dược khác một lượt, đồng thời nói kỹ về quy tắc của trận thi đấu cuối cùng này.
Dược thảo trong phòng luyện đan của mỗi người đều như nhau, số lượng rất nhiều, bọn họ chỉ cần chọn dược thảo từ trong đó để luyện đan tùy theo ý mình là được. Hơn nữa bọn họ có thể cho thêm ba loại dược thảo bất kỳ do mình tự mang đến, chỉ cần thêm được vào, luyện thành đan là được.
Dược thảo tự mang đi chỉ được ba loại, không thể nhiều hơn.
Hắn khăng khăng đòi tới đây cùng nàng.
Nếu không, hắn sẽ khiến nàng không đi được.
Đàn ông vừa kiên trì 5lại vừa cố chấp thì đáng sợ như vậy đấy. Nhưng Liễu Loạn Ngữ mạnh hơn nàng, nàng yếu không địch nổi mạnh, sau một đêm nói chuyện kỹ càng thì cuối cùng, họ cùng tới đây.
Giờ Đỗ Chi Kỳ mới hạ quạt xuống, chắp tay một cái với Mục Cẩm Vân, xoay người nhìn về phía khác.
Bên trái của y là Mục Cẩm Vân, bên phải là...
Nhìn thấy nữ tu đeo mặt nạ che giấu dung nhan ở cột Long Đằng kia, tên là gì ấy nhỉ? Liễu Mỹ Lệ? Trong lòng y cười lạnh một tiếng, lại hướng tầm mắt nhìn lên khán đài.
Cuộc thi đan đạo này đúng là thú vị thật đấy.
Y nhìn Liễu Mỹ Lệ xong, lại tiếp tục dùng ánh mắt tuần tra một lượt, thần thức dần dần bao trùm mỗi một góc nhỏ, muốn tìm ra một chút manh mối.
Hương hoàn đã đốt hết từ lâu, nếu y muốn thân mật với Mộc Phi Nhạn thì chỉ có thể dùng thuật nhiếp hồn qua tranh. Thế nhưng y đã sớm nếm qua hương vị thật sự, thì sao có thể bằng lòng giải quyết bằng phương pháp ấy. Trong lòng y gấp gáp muốn giải trừ trói buộc cơ thể mình một cách triệt để, thế nhưng gần đây người thần bí kia vẫn không xuất hiện, khiến cho y thấy hơi sốt ruột.
Cuộc thi đan đạo này, tuy đối với phần lớn người mà nói thì vô cùng quan trọng, nhưng hoàn toàn không bao gồm mấy người Độ Kiếp kỳ. Ít nhất thì hai Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông đều không lộ mặt, còn những Độ Kiếp kỳ của các tông môn lớn khác căn bản không tới đây cùng đệ tử môn phái. Lão tổ Độ Kiếp kỳ, nếu không phải chuyện lớn liên quan đến sự sống còn thì thường sẽ không xuất quan. Cho nên, trừ y ra, trước mắt những người ở đây đều không hề phát hiện, Liễu Mỹ Lệ này có gương mặt giống hệt với Nam Ly Nguyệt ở trên đài.
Với tu vi và trình độ đan đạo của y, chỉ cần liếc một cái là biết ngay ai thật ai giả.
Liễu Mỹ Lệ mới thật sự là Nam Ly Nguyệt, người trên đài chỉ là một kẻ mạo danh.

Nam cô nương, ngươi cảm thấy tiểu tử Âu Dương có thể xếp hạng mấy?
Trưởng lão Đan Phù Tông bỗng quay đầu nhìn về phía
Nam Ly Nguyệt
bên cạnh.

Cô ta căng thẳng mỉm cười,
Có Khúc cô nương trợ giúp, A Miện chắc chắn có thể giành được một thứ hạng tốt.
Sau khi nói xong, người giả mạo Nam Ly Nguyệt lại khẽ ho khan vài tiếng. Khí sắc của cô ta rất kém, nhìn như dấu hiệu của việc thọ nguyên tới gần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.