Chương 201: Quan hệ
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 3377 chữ
- 2022-02-04 05:51:05
Hiện giờ Tô Lâm An đang ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt, thực lực của nhục thân là Nguyên Anh sơ kỳ, cũng không có bất k8ỳ pháp bảo thuận tay nào, cách thức tấn công vô cùng đơn điệu.
Thấy cành lá trên người tiên linh bị gãy rụng cả 3mảng, lòng nàng nóng như lửa đốt.
Khương Chỉ Khanh chỉ là có tính cách lạnh lùng cô độc chút thôi. Trong ký ức của Tô Lâm An, hắn không phải là kẻ ác.
Còn Mục Cẩm Vân, có lẽ hiện giờ hắn sẽ không chủ động lạm sát người vô tội, nhưng trong mắt hắn, nếu như hắn cần, bất cứ ai cũng đều có thể thành vật hi sinh vào bất cứ lúc nào. Hắn không giết, là vì tạm thời không cần thiết mà thôi.
Khoa Đẩu Hỏa không che giấu nữa, ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt Tiên Sứ Lệnh, khiến cho tấm lệnh bài bị đốt đến đỏ rực chỉ trong nháy mắt, màu ngọc xanh biếc cũng bị nung đỏ như đóng dấu. Thanh Quân chỉ cảm thấy nhức đầu, hắn ta đã sớm biết Nam Ly thế gia ẩn giấu bí mật khổng lồ, nhà tổ kia có lẽ là một bí cảnh bảo vật. Hiện giờ nhìn thấy ngọn lửa kỳ dị trên người Nam Ly Nguyệt, hắn ta càng cảm thấy suy đoán của mình không hề sai, nhưng nhất thời lại không thể bắt được, điều này khiến cho hắn ta bực tức vô cùng!
Ánh mắt liếc qua hai Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông, Thanh Quân nghiêm giọng nói:
Ai giúp ta bắt được hai kẻ ở dưới, chắc chắn sẽ có trọng thưởng!
Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Đan Lâm Thụ nói xong lại tiếp lời,
Có điều, ngươi còn nhỏ tuổi vậy mà đã có dấu hiệu đột phá Độ Kiếp, thực sự có chút khó tin. Con đường tu hành là đặt từng bước chân, vững vàng tiến tới. Ta lo tu vi của tiểu hữu tăng lên nhanh chóng, sợ là trong cơ thể có chút họa ngầm. Chẳng bằng tới Đan Phù Tông của ta làm khách, ta kiểm tra một lượt cho ngươi?
Xích Ngân Tiêu bèn nói:
Hiểu biết nông cạn thì thấy cái gì cũng lạ, chuyện mình không làm được thì tưởng người khác cũng không làm nổi hay sao!
Tô Lâm An:
...
Người nhốt ngươi lại không để cho ngươi đi mạo hiểm là Nam Ly Nguyệt chứ không phải ta nha, tiếng oan này ta không muốn gánh!
Ta đã khởi động kết giới phong ấn của nhà tổ. Trong vòng hai mươi năm, nơi này sẽ không thể bị mở ra, người ngoài không vào nổi, mà người ở trong cũng không thể ra.
Nói liền một lúc nhiều như vậy, tiên linh đã rất mệt mỏi. Nó dựa vào người Tô Lâm An, nói nhỏ:
Cảm ơn ngươi.
La Phi Diệp thì liên tục nói:
Sư phụ người không sao là tốt rồi.
Sau đó lại tiếp,
Nhất định là củ cải đại tiên đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta.
Tô Lâm An tưởng rằng lần trước mình không cứu người sẽ khiến niềm tin của La Phi Diệp bị lung lay, lại chẳng ngờ tới, hắn vẫn là tín đồ thành kính của củ cải đại tiên.
Mục Cẩm Vân đã thay một bộ quần áo mới.
Tô Lâm An:
...
Tô Lâm An lắc đầu,
Có lẽ phải hai ngày nữa, cụ thể hơn thì không rõ.
Thời gian cuộc thi diễn ra là ba mươi ngày. Hiện giờ Nam Ly Nguyệt đã thi triển được thuật liễm thần vô cùng thành thạo, đồng thời có thể tự khống chế được thời gian. Chắc hẳn thời gian nàng thiết lập chính là khi cuộc thi kết thúc.
Hiện giờ chỉ còn cách lúc kết thúc cuộc thi không tới hai ngày nữa.
Hắn bỗng mở mắt, đồng thời hạ lệnh:
Rời khỏi nơi đây, bay xa một chút!
Tức thì lệnh bài kia đột nhiên thu nhỏ lại, sau đó hóa thành một luồng sáng, biến mất tăm mất tích chỉ trong chớp mắt. Cũng vào khoảnh khắc lệnh bài dịch chuyển, ngọn lửa Khoa Đẩu Hỏa của Tô Lâm An bùng lên, đáp xuống giữa ấn đường của Thanh Quân. Còn Mục Cẩm Vân thì lấy thân làm kiếm, cả người như một ánh kiếm rực rỡ, cứ vậy xông thẳng về phía Thanh Quân ở giữa không trung.
Tu sĩ của Lượng Kiếm Sơn nửa vui nửa buồn, lúc này hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới ổn.
Vui vì môn phái của mình đã xuất hiện một nhân vật xuất chúng như vậy, buồn là vì hình như hắn vừa giết một cường giả thần bí chưa rõ lai lịch, giờ phải làm sao đây? Chỉ có thể bẩm báo lại với lão tổ tông môn, để lão tổ ra quyết định.
May là đều không sao.
Liễu Loạn Ngữ thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đoán Nam Ly Nguyệt hiện giờ vẫn là người siêu dữ kia, cho nên mới cẩn thận hỏi một câu. Hắn vừa nói xong thì thấy Nam Ly Nguyệt quay đầu qua,
Nhà tổ của Nam Ly gia.
Có điều tu vi bị giảm cũng không sao, cố gắng tu luyện lại là được.
Sau này tìm thấy được tài nguyên tốt hơn, thay cho nó một cơ thể tốt hơn, cũng tu sửa lại trận pháp ở trong một lượt.
Tô Lâm An còn ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt.
Nàng cũng vừa tiến vào. Sau khi bị luồng lực hút khổng lồ kia cuốn vào trong, Tô Lâm An thấy hơi hoa mắt. Có điều nàng không ngã xuống như những người khác mà đứng ở đó, sau khi tinh thần chầm chậm ổn định lại thì mới bắt đầu đi tìm tiên linh.
Rối gỗ gật đầu,
Đợi nàng tỉnh lại, ta muốn thương lượng một chuyện với nàng.
Giọng nói của nó đứt quãng, là tiếng trẻ con vô cùng non nớt.
Hai ngày này, các ngươi cứ tạm thời ở trong đây. Ta, ta kiệt sức rồi.
Tiên linh rối gỗ tiếp tục nói.
Nàng đang vuốt ve thì nghe thấy rối gỗ hỏi với giọng điệu gấp gáp:
Bao giờ nàng mới tỉnh lại?
Người tiên linh hỏi là Nam Ly Nguyệt.
Vào lúc Tô Lâm An đang suy ngẫm, cơ thể đột ngột rơi xuống. Tiên linh thu nhỏ cơ thể lại, lá cây ào ạt rụng xuống, trong nháy mắt chỉ còn cao ba trượng. Cũng ngay lúc tiên linh thu nhỏ lại được một nửa, nhánh cây trên người nó bỗng quấn lấy Tô Lâm An, ném nàng vào không trung.
Không chỉ nàng, tiên linh còn cuốn lấy Liễu Loạn Ngữ, cùng với Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp đang bị nhốt trong động phủ họ thuê ở thành Vân Đoan.
Nơi đây chính là nhà tổ của ta.
Tô Lâm An giải thích vắn tắt một chút về tình hình hiện giờ,
Kết giới phong ấn của nhà tổ đã được mở. Hai mươi năm tới, chúng ta chỉ có thể tu luyện ở trong này, không có cách nào tiếp xúc với người ngoài.
Đến lúc đó, cũng sẽ phải thanh lọc lại những tu sĩ bị nhốt ở trận pháp trong nhà tổ một lượt. Có thể hai ngày nữa, trận pháp đó sẽ có sự thay đổi. Hai ngày này chúng ta chỉ có thể ở trong hố thôi.
Tiên linh đã nói nó kiệt sức rồi phải đợi hai ngày. Phỏng chừng là phải đợi sau khi Nam Ly Nguyệt tỉnh dậy, tiên linh mới khiến trận pháp ngũ hành biến đổi. Cho nên hai ngày này, họ chỉ có thể ngoan ngoãn thành thật đợi trong hố thôi.
Tô Lâm An hơi tò mò. Rối gỗ này là cơ thể mà ấn Công Đức tìm cho nàng, hiện giờ trong rối gỗ đã có thêm một nguyên thần nữa, vậy thì sau này bọn họ sẽ dùng chung một cơ thể sao? Ừ thì, tạm thời nàng vẫn chưa muốn rời khỏi đám Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu, cơ thể mới gì đó cứ đợi đấy đi.
Được.
Tô Lâm An đồng ý với nó,
Đợi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, ta sẽ báo cho ngươi ngay.
Đợi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại...
Nói đến đây, rối gỗ ngồi bịch xuống lòng bàn tay của Tô Lâm An, người còn dựa ra đằng sau. Tô Lâm An bèn khép hờ bàn tay lại, chập ngón tay vào làm chỗ dựa cho nó.
Nàng có thể tham khảo biểu hiện của những người này trong ảo cảnh, sắp xếp bọn họ cho hợp lý.
Nhìn rối gỗ nhỏ loạng quạng chạy tới, còn té ngã mấy lần, Tô Lâm An bèn giơ tay túm một cái, thi triển thuật cầm nã nắm lấy rối gỗ. Cơ thể rối gỗ vốn được mài giũa bóng loáng, giờ bề mặt lại sần sùi, không khác với vỏ cây già bị nứt ra là mấy.
Đưa tay vuốt ve vài cái, Tô Lâm An còn cảm thấy hơi gai tay.
Nó lại gầm lên:
Mục Cẩm Vân nhà chúng ta chính là thiên tài đấy!
Có biết thế nào là thiên tài không? Chính là chuyện tất cả mọi người đều không làm nổi, nhưng hắn thì làm được đó!
Dù sao thì nó cũng đã thực sự tin phục rồi. Tên nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà lại sắp sửa đột phá Độ Kiếp, đúng là không phải người.
Bọn họ đều ở dưới kia, bên cạnh đá Đan Duyên, vẫn đang hôn mê.
Tiên linh nói,
Đám tu sĩ vốn ở trong nhà tổ, giờ đã bị nhốt hết trong ảo trận ngũ hành rồi.
Những ảo trận đó, có thể xét hỏi nhân tâm. Là vẫn hướng về Nam Ly gia, hay đã sớm thành kẻ phản đồ làm đủ chuyện hiểm ác, đều có thể được nhắc nhở từ trong ảo cảnh.
Lúc này, nàng đâu để ý được xem Mục Cẩm Vân có liên quan gì với Khương Chỉ Khanh hay không. Dù sao thì, hiện giờ nàng đã bị tiên linh kéo về nhà tổ, nơi có thể cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, tạm thời bọn họ không chạm mặt được!
Có điều, nàng vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã để lỡ mất cái gì đó. Tô Lâm An suy nghĩ một hồi xong mới dở khóc dở cười, nói:
Chạy nhanh như vậy làm gì? Còn chưa lấy được phần thưởng chiến thắng, lò luyện đan của phụ mẫu Nam Ly Nguyệt...
Sau đó, đầu tiên linh chợt nghiêng sang một phía, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Tô Lâm An trao đổi qua tinh thần với tiên linh, người khác không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Liễu Loạn Ngữ đợi ở bên cạnh một hồi, sau khi nhìn thấy Nam Ly Nguyệt nhét tiên linh vào tay áo mới hỏi:
Đây chính là nhà nàng sao?
Rốt cuộc bọn họ có mối liên quan nào không?
CHẠY TRỐN
Đây là đâu?
Liễu Loạn Ngữ bị nhánh cây bao lấy suốt cả dọc đường, lúc đánh nhau thì cơ bản là không hề tham dự.
Hắn bị ngã đến mức nổ đom đóm mắt, mở mắt ra đã thấy mình nằm trong một cái hố đen lớn, trừ hắn ra còn có Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp cũng nằm ở nơi đó không hề động đậy. Lúc này người duy nhất đang đứng chỉ có Nam Ly Nguyệt.
Bởi vì nguyên nhân nào đó mà tu vi sụt giảm, mất đi toàn bộ kí tức, cơ thể còn tái tạo lại, điều này dẫn đến việc cốt linh của hắn rất nhỏ, khiến cho người ta tưởng lầm hắn vẫn còn là một thanh niên.
Hắn không phải là Khương Chỉ Khanh đấy chứ! Trong đầu nàng bỗng nảy ra suy nghĩ này, Tô Lâm An cũng phải tự run rẩy, càng không muốn nhìn Mục Cẩm Vân thêm một lần nào nữa. Rõ ràng tướng mạo của hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng hiện giờ khi người kia đang nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung thì Tô Lâm An lại cảm thấy có vài điểm giống nhau. Mà điều khác biệt lớn nhất giữa hai người họ, có lẽ chính là tên Mục Cẩm Vân kia là một kẻ vô tâm vô tình.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt Nguyệt vừa tỉnh thì chính nó cũng có thể cảm nhận được nhỉ. Dù sao thì họ đều có liên hệ tinh thần với Nam Ly Nguyệt mà.
Tô Lâm An lại hỏi:
Nam Sơ Liên đâu?
Thế nhưng hắn quả thật quá mức nghịch thiên, đây căn bản không phải là tốc độ tu luyện có thể xuất hiện ở một người bình thường.
Trừ phi, hắn vốn đã có thực lực như vậy...
Thanh Quân vừa bị lệnh bài phản phệ, căn bản không phản ứng lại kịp!
Sao có thể như vậy được? Lệnh bài chắn trước người bỗng nhiên biến mất, mà ánh kiếm kinh đỏ kia đã hiển hiện ngay trước mắt.
Vâng, sư phụ.
Lý Chiêu Chiêu vẫn nghiêng đầu sang một bên, đỏ mắt đồng ý. Đợi sau khi sư phụ sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, cô bé mới quay đầu lại, mím chặt môi, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm sư phụ không hề chớp.
Gương mặt nhỏ căng cứng, trên mặt đầy vẻ tủi thân.
Đằng nào thì chạy cũng đã chạy rồi, đành để bàn sau vậy.
...
Dưới nhà tổ có một cái động. Gió lốc nổi lên ở cửa động, trực tiếp cuốn mấy người bị tiên linh ném lên vào trong. Ngay sau đó, tiên linh cũng thu nhỏ hoàn toàn, vèo một cái chui vào cái động đang thu hẹp lại kia.
Ngay giây sau, đám đông chỉ thấy nhà tổ của Nam Ly tựa như mọc chân, nhoáng cái đã chạy mất tiêu. Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã rời khỏi thành Vân Đoan, trả lại trời xanh mây trắng cho người trong thành.
Trong trận pháp ngũ hành.
Rõ ràng là cùng một gương mặt, cùng một người, thế nhưng khoảnh khắc nàng quay lại, Liễu Loạn Ngữ có thể nhận ra ngay, Nam Ly Nguyệt dịu dàng quả thực vẫn chưa xuất hiện.
Thanh Quân vừa gọi hai Độ Kiếp kỳ tới giúp đỡ, mới chớp mắt một cái đã bị giết chết. Khi Đan Lâm Thụ và Đan Thu Lộ tới nơi, Mục Cẩm Vân đang bay giữa không trung. Không đợi hai người lên tiếng, Mục Cẩm Vân đã nói với giọng điệu lạnh lẽo:
Nếu như hắn ta thật sự là tu sĩ thượng giới, sẽ không bị giết dễ dàng như vậy.
Chuyện một người làm thì một người chịu. Nếu như thật sự có ai muốn báo thù cho hắn, cứ nhằm vào ta là được.
Mục Cẩm Vân đứng chắp tay sau lưng,
Lượng Kiếm Sơn, Mục Cẩm Vân.
Chỉ thấy cơ thể của Mục Cẩm Vân xuyên qua người Thanh Quân. Rõ ràng trên người không hề dính vết máu nào, Mục Cẩm Vân vẫn cúi đầu nhìn lại một lượt, sau đó quanh người có vô vàn cánh bướm nhẹ nhàng bay lên, bao bọc lấy hắn từng tầng một.
Đó chính là thuộc hạ của linh thú ong Chi Linh cấp tám của Tiểu Thiền, một đàn bướm Khô Diệp cao cấp.
Nhưng vào đúng lúc này, Thanh Quân bỗng phát hiện, Tiên Sứ Lệnh đột nhiên nghiêng trái lắc phải, lại hơi mất khống chế. Hắn ta vội vàng bắt quyết muốn ổn định lệnh bài lại, nào ngờ nó phản kháng càng mạnh hơn. Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã chịu phải nỗi đau đớn phản phệ, khí huyết sôi trào, cực kỳ khó chịu.
Mục Cẩm Vân đứng trên bàn chân của Xích Ngân Tiêu. Hắn vẫn luôn nhắm mắt, dùng thần thức tiếp xúc với tấm Tiên Sứ Lệnh kia. Nếu nó đã là tiên khí, vậy ắt có khí linh. Sau khi thần thức của hắn và một luồng thần niệm ở trong lệnh bài thăm dò qua lại nhiều lần, Mục Cẩm Vân cảm nhận được sự hồi đáp của lệnh bài với hắn. Một luồng hơi thở dễ chịu truyền khắp toàn bộ thân thể của Mục Cẩm Vân, hắn bỗng nhận ra, có một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể mình, khiến cho hắn đã lờ mờ đạt được đến bình cảnh đột phá.
Đến ngay cả thú Phiên Vân ở ngoài thành cũng chỉ kịp hỏi Tô Lâm An một câu:
Có cần giúp gì không?
Tô Lâm An:
Không cần không cần...
Còn nữa, tại sao Tiên Sứ Lệnh của gã Thanh Quân đó lại đột nhiên biến mất?
Trong lúc nàng đang buồn bực, đàn bướm Khô Diệp vây quanh người Mục Cẩm Vân tản ra, sau đó...
Đốt, đốt hắn thành tro!
Khoa Đẩu Hỏa lí nhí nói:
Ngươi có giỏi thì 9bảo ấn Công Đức đừng đè ta nữa. Ta vốn đã yếu lắm rồi, hiện giờ đâu có phát huy ra được bao nhiêu sức mạnh chứ.
Tuy nói như vậy nhưng Khoa Đẩu Hỏa vẫn ra sức đốt. Lúc trước, nó đã nuốt rất nhiều tử khí khiến cho ngọn lửa của mình c5uồng bạo, sau này hấp thu linh khí, lại bị ấn Công Đức trấn áp mới miễn cưỡng ổn định lại. Hiện giờ đối với nó mà nói, gã Thanh Quân này và Tiên Sứ Lệnh chính là đồ ăn là linh khí. Chỉ có điều hiện giờ nó đang yếu ớt, nếu muốn gặm lấy thì vô cùng khó khăn, nhưng dù có khó đến mức nào đi chăng nữa, nó cũng phải gặm!
Tiên linh nhà họ, bản lĩnh chạy trốn đứng đầu đó.
Người đã giết được, cũng đã quẩy banh cuộc thi đan đạo của Đan Phù Tông, những người già vốn bị nhốt của Nam Ly gia cũng đều ở trong nhà tổ. Giờ họ cần phải xử lý chuyện nội bộ, đóng cửa bảo nhau trong nhà tổ của mình là được rồi. Chạy sớm chút nào hay chút ấy, tránh cho có kẻ muốn chen tay vào.
Tô Lâm An ngẩng đầu nhìn hắn, rồi gọi cả La Phi Diệp và Lý Chiêu Chiêu qua. Lúc này vành mắt cô nhóc Lý Chiêu Chiêu vẫn đang đỏ bừng, phụng phịu, cho dù đi qua cũng hờn dỗi không nói chuyện, nghiêng mặt đi không thèm nhìn nàng.
Lý Chiêu Chiêu rất giận sư phụ, giận nàng và Liễu Loạn Ngữ ra ngoài mà không đưa họ theo, còn nhốt họ trong trận pháp. Cô bé và La Phi Diệp mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ vậy trừng nhau đến gần ba mươi ngày trời, cô bé sắp tức giận đến phát điên.
Tô Lâm An nghe thấy lời ấy, tim cũng đánh thịch một cái.
Mục Cẩm Vân là thiên tài xuất chúng, nàng vẫn luôn biết.
Không lâu sau, Tô Lâm An nhìn thấy trong hố đen kia có chút bất thường. Tiếp đó, nàng nhận ra trong hố lộ ra một chiếc lá nhỏ héo khô. Nàng nhảy vọt qua, vừa khéo nhìn thấy rối gỗ lớn bằng bàn tay chui ra khỏi đất.
Sau khi ra ngoài, tiên linh lảo đảo chạy về hướng của Tô Lâm An, chạy được mấy bước còn ngã một lần, không hiểu sao nhìn vậy lại có đôi phần đáng yêu. Khó khăn lắm nàng mới tu luyện cho rối gỗ lên đến Nguyên Anh kỳ, lúc này nhìn lại, không ngờ chỉ còn là Luyện Khí. Vừa rồi rối gỗ trở thành bán tiên khí chém giết bốn phương, rốt cuộc phải trả giá lớn thế nào chứ?
Tô Lâm An:
...
Không ngờ Mục Cẩm Vân lại lấy thân làm kiếm, chém tên Thanh Quân không kịp đề phòng kia thành hai nửa! Khoa Đẩu Hỏa mới vừa bắt đầu đốt, Thanh Quân đã bị ánh kiếm kia chém làm đôi? Đến ngay cả nguyên thần cũng bị đông lại thành băng, vụn vỡ trong nháy mắt. Một Độ Kiếp kỳ, cứ thế toi mạng?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.