Chương 208: Tâm nguyện
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1534 chữ
- 2022-02-04 05:51:14
Thần thức của nàng xâm nhập vào dấu chân đó từng chút một.
Tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng nàng vẫn có thể bắt được một tia hơi thở quen t8huộc từ trong dấu chân đó.
Tô Lâm An:
...
Thằng bé không phải Mục Cẩm Vân, không thể trông chờ quá mức vào nó.
Ta nhớ được năm câu đầu...
Không, không, không thuộc nổi...
Nàng khi đó, thực ra không bao giờ chủ động làm hại người khác. Nàng đã giết rất nhiều người, thế nhưng đám người đó, đều là những kẻ tới truy sát nàng.
Tuy nhiên, dù nàng không chủ động giết người, nhưng muốn nàng chủ động cứu người thì cũng là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra. Trừ người thân, người mà nàng yêu nhất là chính bản thân mình. Sau khi cha và ông tạ thế, nàng không còn người thân nữa, càng không có bạn bè. Vì vậy, nàng căn bản không quan tâm tới sống chết của người khác.
Tô Lâm An hít sâu một hơi, quay đầu lại nói:
Ta dạy ngươi một Liễm Tức Quyết, ngươi nhất định phải học thật nhanh.
Nàng ngồi khoanh chân xuống, niệm đoạn quyết lên. Mỗi một câu được niệm ra, Tô Lâm An đều cảm thấy trong lòng run lên. Ở trước mặt hung thú cường đại đến vậy, nếu dùng các cách truyền âm bằng thần thức thì trái lại sẽ thu hút sự chú ý của nó. Còn âm thanh thường chỉ thuộc về những kẻ yếu thì sẽ không làm nó bị kinh động. Tất nhiên điều này cũng không thể nói chắc, dù sao thì, trước nay nàng đã từng gặp con hung thú xấu xí đó bao giờ đâu!
Nhóc đầu xoăn căn bản không nhìn rõ trong nơi tối tăm kia có thứ gì. Cậu bé muốn hỏi tỷ tỷ sao lại không đi nữa, nhưng miệng bị bịt chặt thì cậu cũng hiểu rằng hiện giờ không thể mở miệng. Vì vậy cậu bé nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ không chớp mắt, hi vọng tỷ tỷ có thể tiết lộ một chút tin tức cho mình.
Nhưng tỷ tỷ căn bản không thèm nhìn cậu bé lấy một cái. Sau khi gập người ngồi xuống, nàng cứ vậy nhìn chằm chằm vào một nơi tối tăm nào đó. Ánh mắt đó khiến cậu bé càng lúc càng sợ, cũng ngồi xuống theo. Cậu bé có hơi sợ hãi dựa vào gần hơn một chút, cứ thế yên tĩnh ngồi đợi ở đó.
Thấy gió càng lúc càng lớn, Tô Lâm An chỉ đành nói:
Đợi lát nữa, chúng ta trèo ra ngoài từ khe nứt kia. Ngươi đi trước đi!
Sau khi nói xong, Tô Lâm An còn hơi hoảng hốt. Trước kia do trên người gánh ấn Công Đức, nàng không thể không hành thiện tích đức. Hiện giờ không biết từ lúc nào, thái độ của nàng đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia, vào thời điểm này, nàng đã tự chạy thoát thân từ lâu.
Ai mà biết được rốt cuộc nó mẫn cảm với thứ gì chứ!
May là giọng nói của nàng quả thực không hề thu hút sự chú ý của nó.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An hơi kích động. Nàng quay đầu ý bảo nhóc đầu xoăn bước nhanh chân lên chút.
Nếu không phải luôn cảm thấy nơi này cổ quái, Tô Lâm An đã tính dắt cậu nhóc này bay ra ngoài.
Lúc trước nàng đã dò xét qua, theo lời Khoa Đẩu Hỏa, ở ngoài kết giới chính là vùng hư không tiếp giáp giữa các giới, chỉ có cường giả từ Độ Kiếp kỳ trở lên mới có thể dừng lại ở vùng hư không đó trong một quãng thời gian ngắn. Dưới Độ Kiếp kỳ, chết ngay khỏi bàn.
Cơn gió mãnh liệt có thể nghiền nát tất cả mọi thứ trên ngọn núi này!
Tính toán cẩn thận, cùng lắm nửa canh giờ nữa là kết giới kia sẽ sụp đổ. Tới lúc đó, chỉ e tất cả sinh linh nơi đây sẽ đều bị xé nát. Ngoại trừ, con hung thú ở nơi tối tăm đó.
Nhưng bọn họ cũng không thể trốn vào bụng con hung thú đó được.
Vâng.
Trình Nhất Hiên đi đến mức sắp nhũn cả chân, thế nhưng vào giờ phút này cũng không thể không cắn răng chống đỡ. Tay cậu nhóc nắm một dải vải. Dải vải đó đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, nắm trong tay có thể vắt ra được nước. Kết quả, khi đi tới đây thì nước đã bị đóng thành băng, khiến cho lòng bàn tay cậu rét cóng, kéo nhẹ một cái là dường như có thể lột xuống một lớp da.
Cậu bé rất đau, thế nhưng nhìn thấy tỷ tỷ hoàn toàn không hề định chú ý đến mình thì chỉ có thể mếu máo nhịn khóc, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng vừa đi được một đoạn, cậu bé đã thấy tỷ tỷ ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Cậu đang định lên tiếng thì đã bị tỷ tỷ đưa tay bịt miệng.
Ngay sau đó, một luồng sáng xanh chiếu lên người cậu bé. Không ngờ đó lại là một lá chắn phòng ngự.
Sau khi niệm xong khẩu quyết một lần, rồi vận hành linh khí một vòng, Tô Lâm An hỏi:
Đã học được chưa?
Nhóc đầu xoăn kia trừng đôi mắt xanh thăm thẳm to tròn, đáp:
Hả, tỷ tỷ nói lại một lần nữa đi!
Tô Lâm An vốn đang dùng không gian trong biển ý thức muốn gọi Khoa Đẩu Hỏa dậy, nào ngờ nhóc đầu xoăn này bỗng kêu lên, khiến nàng tức thì hơi lo lắng. Tô Lâm An cũng phát hiện sau lưng có điều bất thường.
Thần thức của nàng cảm nhận được một luồng gió.
Kết giới kia bảo vệ ngọn núi này. Một khi kết giới biến mất, gió mạnh bên ngoài thổi tới, rất có thể nơi đây sẽ bị cơn gió kia xới nát tung!
Lúc này kết giới còn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng nguyên thần của nàng đã có thể cảm nhận được luồng gió xông tới từ bên ngoài! Chẳng trách nàng luôn cảm thấy nơi đây không an toàn, muốn rời khỏi. Bởi vì, dù chưa hoàn toàn thấy rõ trận pháp kết giới ở trên núi, nhưng nàng vẫn cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng. Giờ, nguy hiểm đã ập tới.
Luồng gió tới từ kẽ nứt thời không.
Kết giới trên núi đang dần dần được mở ra!
Nhưng hiện giờ vấn đề là, ở nơi tối đen cách khe nứt đó không xa, có một con dị thú thể hình cực lớn, giống như một con rồng dài. Tuy rằng hình dáng của nó như rồng, nhưng trên làn da lại đầy nếp nhăn. Nó không có chân, đầu lại có hình dạng hơi nhọn. Lúc này nó đang nằm uốn lượn trong chỗ tối, nhưng thi thoảng lại cử động cơ thể. Vậy có nghĩa, thứ này còn sống, nó chỉ đang ngủ, có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Hơi thở của nó còn cường đại hơn thú Phiên Vân - Vân Đàn.
Một dị thú vượt quá Độ Kiếp kỳ, trước đây chưa từng gặp!
Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào chứ? Sao lại có một thứ vừa xấu xí vừa đáng sợ như vậy?
Biết ngay mà!
Từ lúc bắt đầu kiểm tra thấy có cổ Phệ Tâm trong cơ thể này, Tô Lâm An đã phỏng đoán xem 3liệu có liên quan tới Mục Cẩm Vân hay không. Phải biết rằng, cổ Phệ Tâm không phải là vật thường thấy, người bình thường cũng rất khó có thể nuôi 9dưỡng được chúng. Hiện giờ bắt được hơi thở của Mục Cẩm Vân từ dấu chân trong băng này, việc này lại càng chứng thực phỏng đoán của Tô Lâm An. Đồn6g thời nàng cũng khẳng định được rằng, cứ đi tiếp thì chắc chắn sẽ có đường ra. Mục Cẩm Vân đã trốn khỏi đây như vậy, sau đó gặp được sư phụ của T5àng Kiếm Sơn!
Đợi một hồi lâu, nhóc đầu xoăn thấy hơi nhàm chán.
Cậu bé quay đầu lại nhìn con đường vừa đi qua, sau đó không kìm được mà thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tô Lâm An chậm rãi ngồi xuống. Nàng nhìn phần cuối của con sông, đôi mắt trợn tròn, khuôn mặt lộ đầy vẻ khó tin.
Tận cùng của dòng sông có một khe nứt vô cùng hẹp, vừa để một người bò qua, nàng cũng tìm thấy một tia hơi thở của Mục Cẩm Vân ở chỗ khe nứt đó. Điều này chứng tỏ, Mục Cẩm Vân bò từ đây ra để chạy trốn.
Dùng hai chữ
lạnh lùng
để hình dung nàng khi đó là chuẩn không cần chỉnh.
Hiện giờ...
Tô Lâm An còn chưa tự khen mình một tiếng vì sự cao thượng của bản thân, thì đã nghe thấy nhóc đầu xoăn nói:
Hả, không đâu, đệ sợ lắm! Tỷ tỷ đi trước đi, tỷ mở đường không được sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.