Chương 211: Dịu dàng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1457 chữ
- 2022-02-04 05:51:33
Vũ Thương, trấn Thanh Thủy vẫn ổn chứ?
Nàng hỏi nhỏ. Trong biển ý thức, chiếc lông vũ nho nhỏ lại khẽ khàng đung đưa qua lại, khiến 8Tô Lâm An còn tấm tắc lấy làm lạ. Phải biết rằng, khi vừa nhận chủ, cọng lông vũ này cứ ngơ ngác trôi trong biển ý thức của nàng, hoà3n toàn không có chút động tĩnh gì.
Khi ấy, trong Vũ Thương hoàn toàn không có khí linh, nó chỉ ngoan ngoãn làm theo mọi mệnh 9lệnh của nàng, còn không thể đáp lại nàng. Hiện giờ, chẳng qua chỉ mới ở lại trấn Thanh Thủy một khoảng thời gian, Vũ Thương đã bắt đ6ầu có phản ứng.
Ngẫm kỹ thì cũng không có gì lạ. Dù sao thì Vũ Thương cũng là bán tiên khí, trước kia không có khí linh, nhưn5g nó do ông nội Tô Lâm An tự tay chế tạo ra, chỉ có mình chủ nhân là nàng, mà khi đó Tô Lâm An cũng không có thời gian nuôi dưỡng nó.
Trình gia ở bên bờ Tứ Thủy, cách nơi này rất xa. Một đứa bé như nó, trên người không có lấy chút linh thạch nào, muốn về nhà thì vô cùng phiền phức. Nếu như không về thì thằng nhóc có thể đi đâu?
Tô Lâm An nghĩ mà không ra.
Nàng đã làm hết những việc có thể, còn xả thân vì người, nhường cơ hội chạy trốn cho Trình Nhất Hiên. Nàng đã làm đủ nhiều rồi, giờ lười lo mấy chuyện không đâu.
Lông vũ nhỏ lắc lư trái phải, trông có vẻ vui mừng đắc ý.
Nhìn từ xa, trấn Thanh Thủy vừa yên tĩnh lại vừa ấm áp, hương khói trong trấn vẫn rất vượng. Khoảng trời phía trên miếu củ cải ở trung tâm trấn có làn khói xanh vấn vít, có thể thấy được bằng cả mắt thường. Nhìn thấy tất cả điều này, Tô Lâm An biết Vũ Thương đã bảo vệ trấn Thanh Thủy rất tốt, không hề để những tranh chấp bên ngoài quấy nhiễu đến họ.
Ừ, làm tốt lắm.
Tra xét kỹ càng trấn Thanh Thủy một lượt, không thấy sự tồn tại của Trình Nhất Hiên, Tô Lâm An bèn hỏi:
Gần đây có thằng nhóc nào khoảng tám chín tuổi tìm tới, trên người nó có dấu ấn thần thức của ta...
Nàng định tìm chút linh thạch linh thảo ở quanh núi, tốt nhất là bắt được con linh thú nào đó có thể thay cho việc đi bộ, tới lúc ấy sẽ cưỡi linh thú tới thẳng trấn Thanh Thủy, đỡ phải vào thành Huyền Phong mua một con linh thú để cưỡi.
Chỉ tiếc rằng nhìn khắp vùng rừng núi này cũng không thấy con linh thú nào phù hợp, trái lại hái được vài gốc dược thảo, Tô Lâm An bèn mặc quần áo rách nát, buộc chiếc váy đan bằng lá, cầm mấy gốc dược thảo tới thành Huyền Phong.
Sau khi lấy một gốc dược thảo cấp thấp ra làm phí vào cổng, Tô Lâm An vào thành. Khi đi trên đường chính, nàng nghe thấy gió thổi qua kẽ hở của những viên đá trên tường thành, phát ra những âm thanh trong trẻo êm tai. Cả con đường đều có tiếng nhạc du dương vang vọng, điều này lại khiến Tô Lâm An hơi kinh ngạc, đứng ở đầu đường nghe kỹ một hồi lâu.
Cháu muốn bán ít dược thảo.
Nàng cười mỉm đáp lời, rồi lại hỏi:
Chủ tiệm có chuyện gì vui vậy, nét cười trên mặt không giấu nổi kìa. Vậy có thể cho cháu thêm mấy viên linh thạch, để cháu được hưởng ké chút không khí vui mừng hay không.
Con bé này đúng là biết nói chuyện thật.
Ngũ Tam Thu cười khà khà nói,
Cháu tới chỗ chúng ta coi như đúng rồi. Gia chủ Nam Ly gia của chúng ta, là luyện đan sư cấp chín đó, điều này đã truyền khắp thiên hạ rồi.
Ông còn nhận được tin của gia chủ, nói rằng một khoảng thời gian nữa nhà tổ sẽ bay tới thành Huyền Phong, tới lúc đó sẽ sắp xếp để ông vào. Tất nhiên, lời này ông không thể tùy tiện nói cho người ngoài. Gần đây, Nam Ly Lâu và Đan Phù Tông đã chia rõ ranh giới, bọn họ cũng không cần tiếp tục đi tìm đan phương cho Đan Phù Tông nữa. Ngũ Tam Thu vô cùng nhẹ nhõm, trông chờ hai mươi năm, hiện giờ khổ tận cam lai, sao có thể không vui được chứ.
Tô Lâm An đi thẳng tới Nam Ly Lâu. Nàng nhận ra cửa tiệm này vẫn còn mở, ở trong chỉ có một tu sĩ trông hàng. Có điều nhìn khí sắc của người đó khá tốt, thần thái sáng láng, Tô Lâm An liền đoán rằng, tuy nhà tổ không mở cửa, nhưng họ vẫn có thể truyền tin ra bên ngoài. Nam Ly Nguyệt để lộ thân phận là luyện đan sư cấp chín, có rất nhiều người muốn lấy lòng bọn họ, chắc chắn sẽ không tới làm khó Nam Ly Lâu.
Còn về Đan Phù Tông, xem chừng giờ đang khám phá cái bí cảnh đan dược gì đó, hiện cũng chẳng rảnh để quan tâm tới những chuyện khác.
Tu sĩ đang trông tiệm này chính là lão nô Ngũ Tam Thu đi cùng Nam Sơ Liên năm ấy, Nam Sơ Liên gọi ông là Ngũ thúc. Ngũ Tam Thu thấy Tô Lâm An vào cửa thì đứng dậy hỏi:
Cô bé, cháu có chuyện gì sao?
Vừa nói tới đây Tô Lâm An đã tự lắc đầu. Đã lâu rồi nàng không để lại dấu ấn thần thức, không ngờ lại quên mất rằng dấu ấn thần thức còn có tác dụng truy tìm tung tích. Nhưng nàng vừa cảm ứng, khóe miệng đã co giật, không ngờ nàng không hề cảm ứng được ở phạm vi xung quanh.
Thần thức hiện giờ của nàng còn không cảm ứng được, thằng nhóc đó chạy tới chân trời góc bể rồi chắc.
Hay là nó về rồi?
Gió thổi qua kẽ đá, nhạc vang trùng điệp, người tạo nên tòa thành này, thật ra là một người phong nhã. Sau này trấn Thanh Thủy của nàng cũng sẽ làm tường thành như vậy. Sau khi đứng tại chỗ một hồi lâu, Tô Lâm An vào trong thành, chạy thẳng tới tiệm dược thảo trên núi Phượng Vĩ ở ngoại thành Huyền Phong.
Nam Sơ Liên chính là chưởng quỹ của Nam Ly Lâu ở thành Huyền Phong.
Hiện giờ nhà tổ Nam Ly gia đã đóng kín, người ngoài không vào nổi, người ở trong cũng chẳng thể ra, không biết có chăm nom được những sản nghiệp ở ngoài hay không.
Nào, lấy dược thảo của cháu ra để ta xem chút.
Tô Lâm An bèn đưa dược thảo mình hái được qua. Cũng không phải dược thảo tốt gì, cấp bậc cũng không cao. Vốn ngoại thành linh khí ít ỏi, thứ tùy tiện lượn quanh là tìm được thì có thể tốt đến mức nào chứ? Dù sao đối với Tô Lâm An mà nói, đó đều là những thứ không lọt nổi vào mắt mà thôi.
Ồ, vận số của cô bé không tệ đâu. Đây là cỏ Nhuận Linh cấp bốn, đây là cỏ Chu Nhan cấp ba, cái này...
Ông chỉ vào một gốc Hồng Đằng cấp bốn rồi nói,
Ôi chao, đợi thêm ba năm năm nữa, dược thảo này có thể lên cấp năm rồi. Sao cháu lại hái nó chứ.
Ngũ Tam Thu lắc đầu thở dài. Cuối cùng sau khi kiểm kê xong tất cả dược thảo, ông nói:
Mấy gốc dược thảo này, ta trả cháu một viên linh thạch thượng phẩm nhé.
Toàn là dược thảo cấp trung và cấp thấp, trả những một viên linh thạch thượng phẩm, cũng đúng là mua với giá cao. Tô Lâm An gật đầu nói:
Đa tạ chủ tiệm.
Ừ, cầm lấy linh thạch, đi mua một bộ quần áo phù hợp đi.
Ngũ Tam Thu nhìn chằm chằm vào đôi chân lộ ra của Tô Lâm An, lại ngó đôi giày rách của nàng, ngừng một chút rồi nói:
Mà thôi, để ta đi lấy vài bộ quần áo cũ của tiểu thư, cháu cứ mặc vào trước đã.
Cháu đợi ở đây nhé.
Ngũ Tam Thu thấy Tô Lâm An rất đáng thương, lại thêm việc tâm trạng đang tốt, ông còn vốn rất lương thiện, bèn chạy bịch bịch bịch lên lầu, đi lấy quần áo cho cô bé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.