Chương 234: Mười năm


Đang nghĩ ngợi, nàng đã nhìn thấy Xích Ngân Tiêu xông từ ngoài vào. Chẳng ngờ nó lại trở nên nhỏ hơn, đại khái là chỉ lớn bằng c8on chim cút nhỏ. Sau khi xông vào thì nó đậu lên cái cây trong sân, miệng không ngừng mắng chửi!


Ông đây tức muốn chết3, tức chết đi mất thôi! Hu hu...

Nó đã ngủ bao lâu rồi?
Còn Vô Song gì đó, đã chết hay chưa!

Những công pháp tu luyện này, cho ngươi cho ngươi cho ngươi hết!
Nó ném một đống thẻ ngọc xuống, rõ ràng là muốn ném vào đầu cô bé, nhưng lại bị cô bé né được. Điều này khiến Xích Ngân Tiêu tức không chịu được, đã nghĩ đến chuyện dùng uy áp và pháp lực để dạy dỗ người ta.
Tô Lâm An dùng thân pháp khéo léo để né được những ngọc bài mà Xích Ngân Tiêu ném tới. Nàng mỉm cười hỏi:
Ơ, lông của ngươi bị sao vậy?

Bị mất nhiều lông vũ như vậy, xấu quá đi mất!
Sau khi Tiểu Thiền muội muội quay về liệu có ghét bỏ nó không.
Con nhóc chết tiệt kia đi đâu rồi?
Nó tìm khắp mọi nơi, cuối cùng nhận ra có điều gì đó sai sai.
Xích Ngân Tiêu hưng phấn kêu lớn một tiếng, lại nhận ra xung quanh chẳng có một ai.
Ơ?

Tóc ta trông có đẹp không?

Hở?
Tô Lâm An tiện tay biết ra vài đơn thuốc, liệt những món đồ cần thiết ra, tất nhiên, những đồ mà nàng cần dùng rất nhiều, đem giấu những thứ có liên quan đến phá trận vào trong.
Này, mấy thứ đồ này, ngươi đi chuẩn bị đi.


Ta đi đâu để kiếm đây.
Dạo gần đây người của Vạn Tượng Tông đều không chào đón nó!
Xích Ngân Tiêu vốn đang bi phẫn uất ức bèn ngẩng phắt đầu dậy, 5gương mặt nhỏ đầy lông nghệt ra.

Ngươi, sao ngươi lại ra đây!

Cỏ trong viện đã mọc cao hơn người, đám linh thực vốn mọc rất quy củ ngay ngắn giờ đã lộn xộn lung tung, không biết đã bao lâu rồi chưa có người ngó ngàng tới...
Nếu như Mục Cẩm Vân nhìn thấy chắc chắn sẽ sầm mặt xuống, tỏ vẻ không vui.
Xích Ngân Tiêu ngâm mình trong nước thuốc, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của nó rất sâu, sau khi tỉnh dậy thì vội vàng nhảy ra khỏi nước thuốc, nhấc cánh lên nhìn ngắm thật kỹ. Đúng là những chỗ bị vặt trụi lông đều đã mọc dài ra, hơn nữa màu sắc của lông vũ còn sáng bóng ánh kim hơn trước, nhìn lấp lánh lấp lánh, khiến nó vô cùng vừa ý.
Khoa Đẩu Hỏa bay ra, đốt sạch ba viên đan dược.

Mùi vị cũng bình thường.
Nó lại bay về,
Khi có đồ tốt thì sao chẳng bao giờ thấy nhớ đến ta.

Xích Ngân Tiêu mắng như tát nước,
Còn nhổ bao nhiêu lông vũ của ta nữa.


Vạn Tượng Tông là cái tông môn quỷ quái gì? Bao nhiêu Độ Kiếp kỳ như vậy cùng xông lên bắt ta, ta...
Nó gào thét đến đây, lại cúi đầu hơi tiu nghỉu,
Ông đây không đánh lại nổi.


Vậy ta đi đây.
Xích Ngân Tiêu gấp gáp muốn khôi phục lại dáng vẻ đẹp trai, cầm đơn thuốc chạy ra ngoài.
Tô Lâm An vẫy tay với nó,
Đi sớm về sớm nhé.

Nói là con nhóc này không chịu qua nổi một tháng nên đã chết trong phòng? Không không không, thằng nhóc đó tinh lắm, nói láo không thể giấu nổi hắn.
Đã ngậm người vào trong mỏ rồi, Xích Ngân Tiêu cũng không dám khép mỏ lại. Trong mỏ nó có người, khó nói chuyện nên dùng thần thức để truyền âm,
Ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin tha mạng, ta sẽ tha cho ngươi lần này.


Ta đã lên Kim Đan kỳ rồi.
Tô Lâm An nói.
Má nó ai quan tâm xem tu vi của ngươi là Trúc Cơ hay là Kim Đan chứ, đều là rác rưởi cả thôi!
Tô Lâm An nói:
Ta không phải là con kiến hôi Trúc Cơ kỳ.

Cái gì cơ?
Con chim này vừa mắng vừa khóc, điều này khiến Tô Lâm An khá kinh ngạc. Linh thú Độ K9iếp kỳ, trước đó thì vừa hung dữ vừa ngu xuẩn, vậy mà giờ lại khóc?
Nàng ngẩng đầu nhìn Xích Ngân Tiêu đang đậu trên ng6ọn cây không ngừng chải lông, hỏi:
Ngươi làm sao vậy?

Còn nhìn thấy bộ dạng xấu xí của nó! Không, nó đã biến cực kỳ nhỏ rồi, chắc chắn không thể nhìn rõ. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Xích Ngân Tiêu vẫn lùi ra sau vài bước, giấu hơn nửa cơ thể ra đằng sau một phiến lá to.
Sau đó nó hỏi với giọng điệu dữ dằn:
Ai cho ngươi ra ngoài?!

Khi xưa, đến ngay cả thú Phiên Vân mà nàng cũng có thể dễ dàng khiến nó ngủ say, huống hồ gì con chim bự này.
Những nguyên liệu khác ấy hả? Đương nhiên là dùng để phá trận rồi.
Đang đau buồn thì nó nhìn thấy cô bé đứng dưới kia còn đang mỉm cười. Nó bèn nhảy phắt từ trên cây xuống, biến lớn ngay trong nháy mắt trước mặt Tô Lâm An,
Cười cái gì mà cười, dù ta có bị nhổ lông thì lông trên người ta vẫn nhiều hơn ngươi, vẫn đẹp hơn ngươi.


Ngươi chỉ là một con kiến hôi Trúc Cơ kỳ lại dám cười nhạo ta. Ta ăn ngươi!
Nói xong nó thì há mỏ, làm bộ muốn nuốt Tô Lâm An vào trong bụng. Nhưng động tác này nó cũng chỉ là làm bộ, cuối cùng vẫn không dám nuốt. Nếu lỡ như Mục Cẩm Vân về hỏi, nó không tiện khai báo.
Nói xong nó bỗng nhớ tới điều gì đó, cả người cứng đờ. Sau đó nó vội vàng lấy một cái bình ra từ pháp bảo trữ vật, vội vàng đổ ba viên đan dược ra rồi ném xuống đất.

Đây là dược điều giải cơ thể cho ngươi!
Trước khi đi, Mục Cẩm Vân đã dặn dò nó chuyện này, nó lại quên mất tiêu.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, lông vũ toàn thân Xích Ngân Tiêu lại xù hết lên. Kết quả trước kia khi nó xù lông thì là một bé nhím nhỏ chỉnh tề hoàn chỉnh, hiện giờ lại bị trọc mất một mảng lớn. Nhìn bộ dạng nó như vậy, có lẽ là bị người ta cưỡng ép vặt lông nhỉ?

Bà già xấu xa của Giới Luật Viện! Ông đây chẳng qua chỉ ăn một người, bà ta lại phạt ta!

Nghĩ một lúc, Tô Lâm An lại hỏi:
Trên người ngươi có linh thạch không?

Xích Ngân Tiêu vội vàng đáp:
Có!
Nó đã sống bao nhiêu năm như vậy rồi đâu thể không tích chút linh thạch chứ, nhưng pháp bảo tốt thì đã không còn, tặng hết cho Tiểu Thiền muội muội rồi.
Sao lại chuyển chủ đề nhanh vậy?

Ta biết một phương thuốc cổ truyền, kích thích mọc tóc, chắc hẳn cũng có ích cho việc mọc lại lông vũ mới trên người ngươi.
Nàng cười nhẹ một tiếng,
Còn có thể nhuộm màu cơ.

Tô Lâm An cũng không biết nhiều về Vạn Tượng Tông, tuy nhiên có lẽ Dư Tiểu Châu tiếp đãi bọn họ hồi trước sẽ có cách.

Ngươi đi tới ngoại môn tìm một người tên là Dư Tiểu Châu.


Lúc nào cũng chỉ nhớ đến Sơn Hà Long Linh, hừ!

Sơn Hà Long Linh:
Chủ nhân thật tốt.

Xích Ngân Tiêu đi tìm Dư Tiểu Châu.
Dư Tiểu Châu thu gom nguyên liệu mất nửa tháng. Đợi sau khi mọi thứ được đem tới, Tô Lâm An bèn sắc nước thuốc kích thích mọc lông vũ cho Xích Ngân Tiêu, còn cho thêm chút dược liệu ở bên trong...
Đợi Xích Ngân Tiêu vụt đi nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng, Tô Lâm An mới cười híp mắt nhặt đan dược và thẻ ngọc lên. Nàng tùy tiện liếc qua thẻ ngọc, không cần dùng đến. Đan dược thì nàng tỉ mỉ tra xét một hồi, trong lòng xác định được dược liệu đại khái, nhận ra Mục Cẩm Vân dùng thuốc cực kỳ lớn mật. Những dược liệu trong này có tới năm phần chứa độc, lại có thể được hắn kết hợp lại với nhau một cách khéo léo, tạo nên tác dụng áp chế hàn độc trong cơ thể, đúng là một nhân tài.

Ăn không?
Đan dược này còn có một chút linh khí.
Xích Ngân Tiêu tức thì mừng rỡ, thả ngay người ra, nó trừng lớn mắt mà hỏi:
Thật sao?


Thử là biết ngay mà.

Tuy đã làm nhiều chuyện tốt đến vậy, ánh sáng xanh trong ấn Công Đức lại chẳng nhiều lên được bao nhiêu.
Có rất nhiều người, sau khi được nàng giúp đỡ cứu nguy thì đều không thật lòng cảm kích nàng, có lẽ ở nơi sâu thẳm trong lòng họ còn đang cười nhạo nàng ngu ngốc.
Chỉ bởi vì nó ăn mất một người!
Hừ, chuyện có lớn gì đâu chứ! Có con linh thú cao cấp nào không ăn người? Đám con người bọn họ, chẳng phải vẫn thường xuyên ăn thịt linh thú, còn móc lấy nội đan của linh thú sao? Nó cũng đâu có nói gì.
Người bày trận thường sẽ để lại một cánh cửa ngầm, thế thì nếu như trận pháp bị phá, người bày trận dù có đang ở đâu cũng sẽ nhận ra. Để không phá hỏng cửa ngầm này, Tô Lâm An bỏ thêm chút thời gian để phá trận. Đợi ba ngày sau, trận pháp đã bị nàng điều chỉnh, kết giới thì vẫn tồn tại, chỉ có điều cả nàng và Xích Ngân Tiêu đều có thể tự do ra vào.
Hiện giờ, nàng cần phải ra ngoài tích linh thạch, tích công đức, thu gom niệm lực, khiến mình mau chóng trở nên lớn mạnh.
Vô Song chưa chết...
Không chỉ chưa chết, nàng còn cực kỳ có tiếng tăm ở Vạn Tượng Tông, thậm chí là cả châu Vân Lai. Không phải vì năm ấy nàng thể hiện ra tư chất nghịch thiên khi thu hút thái ngọc, cũng không phải vì tu vi của nàng lên cấp thần tốc. Nàng nổi danh, là bởi nàng có lòng dạ nghĩa hiệp, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, trở thành một đóa hoa lạ trong giới tu chân cá lớn nuốt cá bé.
Vốn hắn nói là sau một tháng thì đi vào xem con bé này một cái, nếu chết rồi thì ăn luôn, còn nếu chưa chết thì cho nó một viên thuốc, sau đó thì ném mấy miếng thẻ ngọc tu luyện cho nó, để nó tự suy ngẫm. Lúc ấy nó đã đồng ý rất nhanh, nhưng quay đi cái thì lại quên tiệt.
Vẫn may, chắc là chưa có rắc rối gì đâu nhỉ?
Khoa Đẩu Hỏa:
Mẹ nhà ngươi!


Tô Lâm An đứng trên linh thuyền nhìn về phương xa, trong lòng vẫn hơi không vui.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.