Chương 239: Lực bất tòng tâm



Thượng giới có quy tắc thiên đạo của thượng giới, cho dù ta chỉ là một đốm lửa nhỏ, thì ta cũng phải tuân thủ.
Khoa Đẩu Hỏa tức giận nói,
Ta nói8 cho ngươi biết về niệm lực và sức mạnh tín ngưỡng là bởi vì chính ngươi đã có nó, cho nên ta nói ra cũng không sao. Nhưng những chuyện khác có li3ên quan tới rất nhiều thứ ở thượng giới, nếu như không phải tự các ngươi phát hiện ra, thì căn bản là ta không thể nhiều lời.


Các ngươi c9hỉ có thể tự đi tìm, giống như đá Thiên Vẫn vậy.

Đá Thiên Vẫn là loại đá rơi từ thượng giới xuống. Khoa Đẩu Hỏa chính là thứ mà Tô Lâm An 6và Lý Chiêu Chiêu có được khi cược đá lúc trước.

Có nghĩa là, điều quái dị ở nơi này, với con rối kia, đều do tu sĩ thượng giới sắp đặt?
Tô Lâm An cau mày,
Nhưng Vạn Tượng Tông là tông môn kết nối giữa thượng giới và hạ giới, bọn họ nhất định hiểu rất rõ về thượng giới, sao có thể để bị hốt gọn trong một mẻ như vậy?

Chắc chắn đám người Diệp Vạn Không cũng bị nhốt ở trong núi Phượng Tê, không biết bây giờ sống chết ra sao.

Sao ta biết được? Theo lý thì tu sĩ của thượng giới sẽ không xuống dưới được, chỉ có thể phân thân mang theo Tiên Sứ Lệnh xuống hạ giới. Nhưng một phân thân đã lợi hại như vậy, thì bản tôn cũng coi như boss ở thượng giới rồi, chẳng lý nào lại chạy xuống hạ giới bắt nạt mấy con gà yếu ớt các ngươi.

Vùng mờ mịt xung quanh núi Phượng Tê kia phủ đầy hơi thở của các linh hồn tàn khuyết, tựa như một quỷ vực.
Rõ ràng trước đây nàng nhìn thấy đó là một ngọn núi lớn, từng ngọn cây cọng cỏ cũng vô cùng chân thật, nhưng giờ phút này, nàng phát hiện ngọn núi kia hình như chỉ là hư ảo. Bởi vì nàng nhìn thấy những người bị nhốt trên núi đang ngã ngổn ngang trên mặt đất, xếp thành rất nhiều tầng giống như xiếc chồng người, tạo thành một ngọn núi người.
Rõ ràng là vị trí của núi, nhưng lại chất lên một bức tường người rất dày. Vô số người nằm ở đó, nhìn thấy mà giật mình. Nhưng mà nhìn kỹ lại mới thấy những người đó vẫn còn sống, họ chỉ hôn mê mà thôi.
Chẳng lẽ là ma tu ở thượng giới xuống đây tác quái sao!
Nàng lập tức nói:
Chuyện này e là phải thông báo cho lão tổ của Vạn Tượng Tông mới được.
Với năng lực hiện tại của bọn họ thì đây không phải là vấn đề có thể xử lý được. Sáu Độ Kiếp cũng gặp nguy ở trong đó, bọn họ không chạy còn ở lại đây để chờ chết sao!

Lão tổ đã phi thăng thượng giới từ lâu, chỉ có tu sĩ thượng giới mới giải quyết được.
Dứt lời, Tô Lâm An điều khiển linh thuyền chuyển hướng,
Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải rời đi ngay.

Chút bản lĩnh này của nàng làm sao cứu người được chứ, tự đưa mạng mình đến miệng cọp thì có!
Lúc này Tô Lâm An vô cùng ngoan cố, cho dù ấn Công Đức có ép tới mức sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng nàng vẫn nhất quyết không quay đầu lại. Nàng điều khiển linh thuyền, muốn lái đi xa thành Danh Kiếm. Nhưng đúng lúc này một trận gió lớn nổi lên, ngay cả linh thuyền cao cấp của bọn họ cũng lắc lư dữ dội.
Mà lúc này, Xích Ngân Tiêu vẫn luôn vùi đầu ăn thịt mới ngẩng đầu lên:
Ớ? Chuyện gì thế?

Dùng một chưởng là có thể san bằng nơi này, lại cứ phải làm trò bày ra mấy trận pháp rắc rối để nhốt người ở trong núi, việc này chẳng phải rất kỳ quái sao?

Cho nên ta phải tự đi tìm hiểu. Nếu như tìm ra vấn đề, thì ngươi có thể giải thích đúng không?

Khoa Đẩu Hỏa hừ một tiếng, không đồng ý nhưng cũng không từ chối.
Lượng Kiếm Sơn là đại phái tu chân, đệ tử trong môn vốn dĩ đã có tận mấy vạn. Mà thành Danh Kiếm, tòa thành tu chân ở quanh đó có tận gần mười vạn người, sợ rằng mảnh đất trống kia không chứa nổi. Còn những người khác đâu?
Tô Lâm An di chuyển tầm mắt xuống dưới, lúc này nàng mới phát hiện phía dưới chân núi người đó còn có một hố sâu rất lớn, thẳng xuống đến lòng đất, trong hố là máu tươi với thi thể của người chết khiến người khác nhìn đã muốn nôn mửa. Trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ, lẽ nào:
Những người khác đã bị luyện hóa rồi?

Nghĩ như vậy, cả người Tô Lâm An cũng không kìm được mà phát run.

Các đỉnh núi của Lượng Kiếm Sơn ở phía xa cũng không có người, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, còn xung quanh ngọn núi Phượng Tê đột nhiên xuất hiện kia thì mờ mịt tối tăm...

Đang nói nửa chừng, Tô Lâm An bỗng nhiên nghĩ tới chút ít niệm lực yếu ớt của mình.
Nghe nói niệm lực mạnh hơn thần thức. Niệm lực của nàng không nhiều, có thể nhìn thấy những tia trắng mỏng manh bên trong biển ý thức, vờn quanh ấn Công Đức. Tô Lâm An suy nghĩ một chút rồi để luồng niệm lực kia bám lên hai mắt mình. Khi niệm lực bám vào mắt, nàng cảm thấy đôi mắt lạnh như băng, con ngươi giống như bị ngâm trong nước suối lạnh khiến đôi mắt của nàng cũng đông cứng lại. Đợi đến khi Tô Lâm An khó khăn mở mắt ra, thì nàng mới bất ngờ phát hiện, núi Phượng Tê mà nàng nhìn thấy đã thay đổi.

Vậy giờ chúng ta phải làm sao?
Trữ Tần nói với vẻ mặt nghiêm trọng,
Đại sư tỷ, tỷ nói kỹ ra xem, Lượng Kiếm Sơn mà tỷ nhìn thấy có hình dáng như thế nào?

Lúc đầu đại sư tỷ nói tình hình không bình thường, nàng bảo trong thành không có người. Nhưng khi Trữ Tần cúi đầu nhìn xuống, thì bên trong thành lại xuất hiện rất nhiều người, bọn họ bắt đầu đi ra ngoài hoạt động làm việc. Hiện giờ cậu nhóc cũng không dám tin tưởng vào mắt của mình nữa, thật sự không biết rốt cuộc cái nào mới là thật.

Ừ, không có người, đó là một tòa thành trống không.

Linh thuyền lập tức quay đầu lại, nhưng ngay lúc này, Tô Lâm An lại phát hiện, ấn Công Đức trong cơ thể của nàng đang đè nặng xuống, suýt chút nữa thì khiến nàng ngã nhào luôn xuống đất.
Tô Lâm An hận không thể mở miệng chửi thề!
Chẳng lẽ ấn Công Đức muốn nàng đi cứu người?
Tô Lâm An chỉ nói chuyện qua thần thức với Khoa Đẩu Hỏa trong giây lát, mấy đệ tử xung quanh vẫn còn ngẩn người. Thu Mạt Lị nói với vẻ mặt hốt hoảng:
Diệp trưởng lão, Diệp trưởng lão này là giả?

Vẻ mặt của Trần Trúc Quân lại không hề căng thẳng, mà hắn vô cùng mừng rỡ:
Ban nãy là một con rối sao?

Không biết làm thế nào để chế tạo ra nhỉ, hắn lẩm bẩm nói trong lòng. Hắn quay đầu nhìn về phía đại sư tỷ, ánh mắt lại có chút oán giận.
Đại sư tỷ, sao tỷ lại đốt nhanh như vậy...

Hóa ra, núi Phượng Tê đột ngột xuất hiện ở nơi đó căn bản không phải là núi Phượng Tê thật sự, mà nó chỉ là ảo ảnh của núi Phượng Tê mà thôi, tựa như ốc đảo giữa sa mạc.
Thứ nhốt bọn họ lại không phải là núi Phượng Tê, trên thực tế nơi mà bọn họ đang ở, vẫn chính là mảnh đất trống gần cổng núi của Lượng Kiếm Sơn.
E rằng toàn bộ người của Lượng Kiếm Sơn, cũng đều đang nằm ở đó.
Hắn còn muốn quan sát kỹ hơn, nếu có thể mở ra nữa thì càng tốt.
Nói không chừng trình độ đan người cỏ thế thân của hắn có thể nâng lên một bậc ấy chứ! Hiện giờ Trần Trúc Quân đã có thể luyện chế người cỏ thế thân trung cấp, hắn cảm thấy không bao lâu nữa là mình có thể luyện chế người cỏ cao cấp được rồi.
Người cỏ thế thân cao cấp, nếu dùng ở thời khắc mấu chốt thì có thể có thêm một mạng!

Ngươi là một ngọn lửa, cũng là một ngọn lửa đặc biệt.
Tô Lâm An khen nó,
Những ngọn lử5a bình thường khác sao có thể sánh với ngươi được.


Ngươi cũng biết nhiều chuyện hơn.
Khoa Đẩu Hỏa được nịnh hót lấy lòng, ánh lửa trên người chập chờn, có vẻ vô cùng hưởng thụ. Chỉ có điều nó vừa mở miệng định nói gì đó thì cả người lại run rẩy, gắng gượng kìm nén không nói nữa, cuối cùng còn hừ một tiếng:
Dù sao thì ta cũng không thể nói nhiều, ngươi ép ta cũng vô ích.

Được rồi...

Bên trong thành có trận pháp, sao lại đột nhiên nổi gió lớn như vậy!
Trong phạm vi của thành Danh Kiếm có trận pháp kết giới, để đảm bảo khí hậu trong thành dễ chịu, nên chưa bao giờ đột nhiên xuất hiện trận cuồng phong như thế này.


Lắc lư đến nỗi canh trong bát của ông đây bị đổ hết ra ngoài rồi này.
Xích Ngân Tiêu thở phì phò quát mắng.

Ban nãy nó quá chú tâm ăn uống, bọn họ nói gì cũng không nghe vào tai. Ngay cả khi Tô Lâm An đốt Diệp Vạn Không, nó cũng có chú ý đâu! Chỉ lo ăn thôi.


Sao lại quay đầu thế? Các ngươi không đi Lượng Kiếm Sơn nữa sao?
Lúc này nó phát hiện ra điều bất thường, bởi sự chú ý của nó trước giờ vẫn luôn đặt trên việc ăn uống. Nó nhìn Trữ Tần với vẻ mặt đầy khao khát:
Đi đi mà, ta bảo bọn họ tặng quà cho ngươi.


Giờ nó rất thích cái tên nhóc mập mạp này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.