Chương 249: Thiên kiếp
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1717 chữ
- 2022-02-04 05:52:20
Chấp niệm của Khương Chỉ Khanh là giết nàng?
Vậy còn ông nội, chấp niệm của ông là cứu sống nàng, báo thù cho nàng sao?
Hít thở lấy hơi, Tô Lâm An bắt đầu xem xét tình hình cơ thể của mình.
Trừ việc gầy và suy yếu, còn bị thiếu mất một cánh tay ra, thì cơ thể nàng không bị thương tổn gì quá lớn. Có điều, Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh đều vô cùng suy yếu, đặc biệt là Sơn Hà Long Linh. Nếu như trước đó nó còn là một đám mây trong biển ý thức của nàng, thì hiện giờ chỉ là một làn khói, trông cực kỳ yếu ớt.
Hai năm này để bảo vệ nàng, duy trì sức sống của nàng, chắc chắn hai đứa nó đã phải chịu không ít khổ sở.
Điều duy nhất khiến Tô Lâm An có thể cảm thấy được an ủi đôi chút là ánh sáng xanh lục trên ấn Công Đức đã sắp đầy rồi. Và trong khoảng thời gian hai năm nay, trong cơ thể nàng lại có thêm đôi chút niệm lực, tuy không nhiều, nhưng vào những lúc quan trọng lại có tác dụng lớn.
Trảm Nhất Đao là người đầu tiên hô lên:
Mục Cẩm Vân ra ngoài rồi!
Linh khí tụ lại thành từng tầng, trên đỉnh đầu lại bỗng giăng đầy mây đen. Mây đen cuồn cuộn đè xuống đầu, giống như có thiên tướng giáng xuống, muốn nuốt lấy hết tất cả.
Những ngày tháng này, cũng không biết phải đến bao giờ mới kết thúc?
Tụ hồn vì nàng.
Báo thù vì nàng.
Ngày hôm nay, cửa điện Thông Linh được mở, có một người chậm rãi bước ra từ bên trong.
Vào khoảnh khắc hắn bước ra khỏi cửa điện, linh khí của cả Vạn Tượng Tông đều điên cuồng tụ lại phía hắn, dị tượng này tất nhiên sẽ khiến vô số người vây xem.
Trái lại, Tô Lâm An vẫn hơi tò mò xem hạt châu bị ấn Công Đức đè ép có dùng được vào việc gì không.
Nàng dùng thần thức dò xét, sau đó tức khắc cảm giác được sức mạnh thần hồn vô cùng lớn trong viên châu. Có điều sát khí ở trên đó cũng nặng, tia thần thức này của nàng vừa dò xét tới đã suýt chút nữa bị sát khí ở trong đó cuốn vào hoàn toàn, giống như một giọt nước rơi vào trong vũng bùn, sẽ bị vấy bẩn ngay tức khắc.
Ờ.
Tô Lâm An quấn chặt quần áo, khi ấy nàng sợ không còn niệm lực thì không mở được pháp bảo trữ vật, bèn lấy không ít thức ăn ra ngoài. Hiện giờ tuy rằng thức ăn trông có vẻ không bị hỏng, nhưng tất cả đều đã bị đông lại thành băng, chỉ sợ là không thể ăn nổi.
Nàng tìm một lát, thấy trong pháp bảo trữ vẫn còn một chút đồ ăn thì bèn cẩn thận lấy một ít ra ngoài, chậm rãi nuốt xuống. Có đồ ăn xuống dạ, nàng mới hơi có tinh thần.
Nó ngừng một lát rồi tiếp:
Có điều con ấn này có tác dụng thanh lọc. Có lẽ sau khi nó được thanh lọc sạch hoàn toàn thành một viên hồn châu thuần khiết, thì nguyên thần của ngươi sẽ có thể hấp thụ.
Nói xong, nó chép miệng một cái,
Tất nhiên, cho ta ăn cũng được, không cần sạch sẽ vậy cũng được.
Nó đã muốn ăn từ lâu rồi, nhưng nó không dám cướp đồ với con ấn kia.
Nàng phải làm sao mới có thể thoát khỏi lòng đất này đây?
Chẳng lẽ, chỉ có thể đợi lá cây sáng hết, sau đó hái lá xuống rồi đổi một cơ thể mới lần nữa? Nàng liếc con rối kia một cái, thầm nói:
Không phải là đổi sang con rối kia luôn chứ?
Hiện giờ không có cách nào để ra ngoài, chỉ có thể đợi.
Nhưng trông ánh sáng xanh lục kia chỉ còn thiếu một chút xíu, còn rốt cuộc phải bao lâu mới sáng lên toàn bộ, nàng lại chẳng thể tính trong lòng, chỉ có thể chịu đựng ở đây.
Tuy nói là hai người, nhưng trên thực tế chỉ có mình Văn Dụ quyết định. Hắn được lão tổ coi trọng, tu vi đã tăng lên nhanh chóng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sau này tiền đồ thênh thang.
Diệp Vạn Không và hai trưởng lão cùng tiến vào Lượng Kiếm Sơn khác đều bị thương tổn nghiêm trọng về nguyên thần, tuy rằng không chết nhưng tu vi cảnh giới lại bị giảm mạnh, sau này có lẽ không thể lên cấp nữa. Hiện giờ họ đang bế quan dưỡng thần, muốn ổn định lại tu vi. Còn Trâu Đồng Tâm thì vì đã làm trái với lệnh của lão tổ nên phải chịu phạt, bị nhốt ở cấm địa, đồng thời cũng không nói thời hạn là bao nhiêu. Đã hai năm rồi nàng chưa hề lộ mặt, cũng chẳng rõ nàng còn có cơ hội sống sót ra ngoài hay không.
Sau đó giúp ông nội cải tà quy chính, bước lên chính đạo.
Nếu là như vậy thì cũng không tồi.
Oán khí nồng đến vậy?
Lúc đầu còn nồng hơn, giờ nó bị trấn áp lâu như thế, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Khoa Đẩu Hỏa nói,
Sức mạnh thần hồn này đều bị cưỡng ép rút ra từ trong đám người ở Lượng Kiếm Sơn, ngươi nói xem oán khí có nặng hay không.
Tô Lâm An thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên ông nội của nàng, tuy rằng là phân thân của vị đại năng nào đó trên thượng giới, nhưng trên thực tế ông vẫn là một con người hoàn chỉnh? Cho dù hiện giờ ông đã tẩu hỏa nhập ma không nhận ra nàng, nhưng tất cả những chuyện mà ông làm giờ đây, không phải đều vì nàng sao?
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
Nếu như ông n9ội của ta đúng là tu sĩ thượng giới, vậy điều đó cũng có nghĩa, ông nội vẫn luôn nuôi ta lớn lên, vốn chỉ là một phân thân của một vị đ6ại năng nào đó trên thượng giới?
Tô Lâm An không thể phân rõ sự khác biệt giữa phân thân và bản thể. Dù sao thì, chỉ có tu sĩ 5đã phi thăng lên thượng giới mới có thể luyện ra được phân thân có hơi thở giống hệt với bản thể, thậm chỉ đến có thể qua mặt được cả thiên đạo. Bởi lẽ đó nàng không hề hiểu rõ về phân thân, lúc này mới hỏi:
Có phải phân thân do một luồng thần thức của bản thể khống chế hay không?
Mấy năm trước đó nàng còn có thể lay động trái tim của Khương Chỉ Khanh, khi ở chung còn có thể khiến vị kiếm tiên đó thay đổi từ mặt không cảm xúc thành ngượng đỏ chín tai không biết phải làm sao. Nhưng phân thân kia, cho dù nàng đã thi triển ra tất cả vốn liếng của mình cũng không hề bị lay động, quả đúng là một tên đầu gỗ.
Lại chẳng ngờ Khoa Đẩu Hỏa lắc đầu đáp:
Nếu như đã muốn qua mắt thiên đạo, thì về cơ bản phân thân sẽ không liên hệ với bản thể. Phân thân cũng có thể sinh ra ý thức và tình cảm của mình. Hơn nữa, phần lớn phân thân phải gánh chịu chấp niệm của bản thể, nên tình cảm sẽ cố chấp và sâu đậm hơn một chút.
Nàng nghĩ ngợi,
Giống như ta ở đây, dùng thần thức điều khiển phi kiếm giết người?
Năm ấy, phân thân của Khương Chỉ Khanh trông cứng nhắc như một khúc gỗ, cứ như một con rối không có tình cảm vậy.
Sự việc bất ngờ ở Lượng Kiếm Sơn đã khiến Vạn Tượng Tông bị tổn thương nguyên khí nặng nề, dù cho là Minh Tông hay Ẩn Tông đều phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Mà đệ tử của Vạn Tượng Tông vốn có không ít người được tuyển chọn từ châu Vân Lai ra, phải tham dự cuộc thí luyện liên quan đến sự sống chết tồn vong của một châu. Hiện giờ, những đệ tử này người thì chết kẻ thì bị thương, trong thời gian ngắn ngủi đâu thể nuôi lại được, kết quả của cuộc tỷ thí kia gần như đã có thể đoán trước.
Mọi người đều sầu bi u ám, hy vọng duy nhất đã được đặt hết lên Mục Cẩm Vân vẫn còn trong điện Thông Linh.
8Nghĩ tới đây, hốc mắt của Tô Lâm An đã hơi ẩm ướt.
Ta đã từng thấy trong sách cổ có nói, tu sĩ thượng giới không thể và cũng k3hông được xuống hạ giới, trừ phi là phân thân cầm Tiên Sứ Lệnh hạ phàm...
Vạn Tượng Tông.
Hiện giờ Ẩn Tông của Vạn Tượng Tông chỉ có hai trưởng lão quản lý. Một là Văn Dụ, hai là Trảm Nhất Đao.
Nhưng lẽ nào, một mình hắn có thể nghịch thiên sửa mệnh hay sao?
Hy vọng kia tuy rằng mỏng manh, nhưng dù sao cũng có thể cho người ta một chút ngóng chờ.
Biết được trên đời này vẫn còn có một người thân nhớ đến mình như vậy, rõ ràng đang ở một nơi lạnh lẽo âm u, nhưng trong lòng Tô Lâm An vẫn có một dòng nước ấm áp chảy qua. Điều tuyệt đối không nên xảy ra chính là tạo hóa trêu ngươi. Ông nội tẩu hỏa nhập ma thần trí không rõ, chuyện duy nhất mà ông còn nhớ có lẽ chính là nàng. Ông ở đó nghĩ trăm phương ngàn kế để tụ hồn, thế nhưng nguyên thần mà ông dùng lại là của nàng. Tô Lâm An cũng không biết mình nên khóc hay cười, hay là mắng một câu ông trời khốn kiếp, thiên ý trêu ngươi!
Nói chung, đợi sau khi ra ngoài, nàng nhất định phải nghĩ cách khiến ông tỉnh táo lại.
Lẽ nào đây là, lẽ nào là...
Thiên kiếp phi thăng?
Mục Cẩm Vân đã sắp phi thăng thượng giới?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.