Chương 252: Cứu người


Xích Ngân Tiêu là linh thú, vốn trí tuệ kém loài người một chút. Tuy rằng có rất nhiều linh thú cấp cao cũng thông minh khác thường, nhưng rõ ràng Xí8ch Ngân Tiêu không nằm trong số đó.

Sau khi nguyên thần của nó bị thương cũng không bế quan tu luyện, mà canh giữ ở gần hố xác đó, giờ lại r3a ngoài chiến đấu với hải thú, bởi vậy tới bây giờ căn bản là nguyên thần của nó chưa hồi phục, trí nhớ cũng có sự sai lệch.

Chuyện vừa mới 9nói cho nó, nó có thể quên ngay tức khắc, nói không chừng mấy hôm sau lại nhớ đến rồi lải nhải không thôi.
Khi hắn nói lời này đã để lại dấu ấn thần hồn trên người họ. Tức là dù họ có chạy mất thì hắn cũng có thể tìm về ngay lập tức.
Mấy tiểu bối nhận được sự săn sóc của hắn thì cảm động đến rơi nước mắt, nào nghĩ đến những chuyện khác, mọi người đều dồn dập dạ vâng. Đợi sau khi Mục Cẩm Vân đạp lên phi kiếm bay qua biển Vô Cấm trong nháy mắt, mọi người vẫn đều đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn bay trên trời, mà những hải thú hung tàn ở dưới kia bị uy áp của hắn chấn nhiếp, không một con nào sủi tăm.
Đợi con người có tấm lòng rộng mở đó hoàn toàn dung nhập vào bóng tối, Thu Mạt Lị mới kinh ngạc nói:
Sư phụ của đại sư tỷ...


Đúng vậy, đúng là quá lợi hại.
Trần Trúc Quân cảm thán trong lòng. Đối với kiếm đạo, hắn đã có đủ lòng tin.

Đại sư tỷ được cứu rồi.
Đây là Trữ Tần và Trữ Huy. Trên hai gương mặt mập mạp đều tràn đầy nụ cười tươi rói, chỉ có Xích Ngân Tiêu là không mấy vui vẻ,
Sao người này còn lợi hại hơn cả ta vậy?
Nó muốn mắng mấy câu, nhưng lại hơi e dè kiếm tu này trong âm thầm, cuối cùng tức giận ngồi bệt xuống boong thuyền.

Đừng giận đừng giận, chúng ta ăn một bữa lớn thư giãn một chút.
Trữ Tần nói. Hắn vừa dứt lời, Xích Ngân Tiêu bèn phấn chấn hẳn lên,
Muốn ăn cá!

Lão quái vật kia đã bao nhiêu tuổi rồi? Ngày nào cũng ở với đám người trẻ tuổi này, chẳng lẽ nàng tưởng rằng tâm thái mình còn rất trẻ hay sao?
Mấy người họ đều muốn tới tìm Tô Lâm An, tất nhiên là có quan hệ không tồi với nàng. Nếu đã như vậy, tạm thời giữ lại mấy người này, sau này nói không chừng sẽ có tác dụng lớn.
Hắn cười nhạt một cái, gật đầu nói:
Ừ.

Ông ta lại là ông nội của Tô Lâm An? Tuy rằng hơi kinh ngạc, nhưng hắn lại cảm thấy điều này là lẽ dĩ nhiên, đồng thời là chuyện mà hắn nên biết.
Mục Cẩm Vân bỗng hơi nhức đầu.
Hắn giơ tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, chân mày nhíu lại, trong con ngươi lộ ra vẻ sầu lo.
Có điều chuyện khiến mọi người yê6n tâm là, nó nhớ đại sư tỷ đã cứu Lượng Kiếm Sơn.
Cho nên, nó cũng đồng ý đi cùng mấy người họ tới biển Vô Cấm, tìm kiếm tung tích của đại s5ư tỷ.
Xích Ngân Tiêu hỏi tên của nó, Trữ Tần vội vã đáp:
Ngươi tên là Đại Thần!

Lúc này, hắn đứng trên mặt biển, hơi ngẩng đầu, nhìn hình người được điêu khắc trên cây cột đá kia.
Ở thượng giới, hắn đã từng gặp người này.
Khó trách lão tổ của Vạn Tượng Tông nói là không chọc nổi. Người này, là giới chủ của thượng giới, Ma Quân Phệ Hồn.
Cũng vào đúng lúc này, Thu Mạt Lị dường như mới chậm rãi tỉnh hồn lại, nói:
Đúng là đẹp trai thật.

Mọi người đều tưởng rằng nàng nói đối phương lợi hại, nào ngờ một lúc lâu sau vậy rồi mới thêm một câu, lẽ nào bị say mê đến thất thần bởi gương mặt của người ta?
Trần Trúc Quân:
...

Lòng hắn vô cùng kích động, có Mục tiền bối ra tay, bọn họ nhất định có thể thuận lợi vượt qua biển Vô Cấm. Nhưng đứng trước mặt người này, những lời nói ra dường như đều bị đông cứng lại, vừa mở miệng đã thở ra từng tia khí lạnh, nói một câu mà cũng phải run cầm cập.
Cho tới lúc này, Mục Cẩm Vân mới cúi đầu nhìn đám người ấy lấy một cái.
Người có tu vi cao nhất cũng chỉ mới là Nguyên Anh kỳ, hai người khác còn là Kim Đan! Ưu điểm duy nhất có lẽ chính là tuổi tác của họ đều rất nhỏ.

Tiểu Thiền, muội ở đây chăm sóc đại ca muội hay vào cùng với ta?
Hắn hỏi một câu.

Đại ca ở ngoài có gì nguy hiểm đâu, nhưng ở trong còn ẩn chứa điều gì chúng ta lại không rõ. Ca ca, muội vẫn nên đi vào cùng với ca thì hơn, còn có thể giúp đỡ được đôi chút.
Tiểu Thiền suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc đáp lời.

Ta đi trước đây.
Mục Cẩm Vân nói với mấy người Trữ Tần,
Các ngươi đợi ở đây, chú ý sự an nguy của bản thân.

Sau đó hắn giơ tay, xua tan sự mệt mỏi trên người họ, cũng tiện thể thưởng chút đồ để lôi kéo lòng người, sau đó mới nói:
Ta sẽ vào trước xem sao, các ngươi cứ đợi ở ngoài này là được, khỏi cần mạo hiểm nữa.

Ý của câu đó là, có ta ở đây, không còn việc gì của các ngươi nữa.
Đến ngay cả Xích Ngân Tiêu, hắn cũng không mang theo vào.
Hứ, phụ nữ đúng là nông cạn!

Tốc độ của Mục Cẩm Vân rất nhanh. Khi hắn tới gần hai cây cột đá kia, một con thú lớn trong biển cuối cùng không thể nhịn nổi mà nhảy ra khỏi mặt nước, phun ra một đống độc vật, khiến cho bầu trời quanh đó đã bị nhuộm thành màu xanh rêu.
Xích Ngân Tiêu hài lòng gật gù. Nó thật lòng thật dạ thích cô nương này, lại cảm thấy rất quen mắt nên bèn nhìn Tiểu Thiền vui tươi hớn hở cười ngốc nghếch. Còn Tiểu Thiền nhìn thấy bộ dạng này của ca ca, mắt đã đỏ bừng. Nàng vội vàng lấy một chút đan dược dưỡng thần ra từ pháp bảo trữ vật rồi đưa tới,
Đại ca, ta là Tiểu Thiền. Chỗ ta có một ít đan dược, ca ăn tạm trước đi.

Xích Ngân Tiêu còn tưởng sức quyến rũ của mình quá mạnh, hớn hở nhận lấy, đang định ăn lại xoay đầu nhìn đám vướng víu ở sau lưng,
Có ăn được không?

Nó ăn uống linh tinh mọi thứ, cũng chọc phải không ít phiền phức, đến nỗi sau này trước khi ăn thứ gì đó đều phải hỏi lại người khác.
Cũng không ưa bẩn.
Nên hiện giờ cách tấn công mà hắn vô cùng thích chính là, đóng băng uy hiếp tất cả, khiến bọn chúng trở thành một pho tượng trắng tinh sạch sẽ. Cho dù khi còn sống chúng có dữ dằn đến mức nào, sau khi chết, vẫn có thể mang lại mỹ cảm thiêng liêng.
Sau khi đóng băng hoàn toàn con thú kia, Mục Cẩm Vân không gặp phải sự uy hiếp nào từ trong lòng biển nữa.
Độc vật này có thể khiến tu sĩ tê liệt ngay tức khắc, rơi thẳng vào cái miệng khổng lồ đỏ lòm như máu của nó.
Lại chẳng ngờ, sau khi độc vật được nhả ra, tu sĩ ở phía trên không hề có chút khó chịu nào, kiếm khí vờn quanh người hắn tạo thành một vòng khí xoáy. Nó không những nhanh chóng xoắn nát những độc vật kia, mà còn bắn một luồng hàn độc ra từ trong cơ thể hắn vào thẳng cái miệng đang mở rộng chờ con mồi rơi xuống của thú lớn, rồi đông cứng lại ngay tức khắc.
Mục Cẩm Vân không thích máu.
Trong lòng Tiểu Thiền vừa đau lại vừa tủi thân, đại ca tin tưởng nàng vô điều kiện lại quên mất nàng rồi. Đến ngay cả đan dược mà nàng tặng, nó cũng phải hỏi người khác xem có ăn được hay không trước.
Nhìn thấy Tiểu Thiền nhíu mày, Xích Ngân Tiêu vội vàng mở bình đan dược ra đổ mấy viên vào miệng,
Ôi chao, mùi vị không tồi, giống như hạt đậu nhỏ mà Trữ Xiên Xào làm!

Trữ gì gì đấy, quên tên rồi, lấy xiên để thay tên là được.
Trữ Tần:
...

Hắn giới thiệu qua Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền cho Xích Ngân Tiêu, sau đó mới chú ý thấy Mục Cẩm Vân vẫn luôn nhìn về phương xa. Hắn đứng ở nơi ấy, cả người như tản ra khí lạnh, khiến người ta có một cảm giác lạnh giá không dám tới gần, giống như đứng cách Trữ Tần không xa không phải là người, mà là một ngọn núi băng.
Trữ Tần bất chấp hỏi:
Mục tiền bối, cuối cùng ngài cũng xuất quan rồi. Ngài cũng tới tìm đại sư tỷ sao?

Tiểu Thiền thấy vậy bèn hỏi:
Nguyên thần của ca ca lại không thoải mái sao?


Kể từ sau khi hắn bị hút vào hố đen kia, thỉnh thoảng nguyên thần của hắn sẽ đau đớn khó nhịn, không biết có để lại di chứng gì không. Nghĩ tới đây, Tiểu Thiền nói:
Muội lấy linh khí để tẩm bổ cho ca.


Nàng cũng không làm được bao nhiêu, chỉ có thể thả linh khí ra ngoài để ca ca được linh khí bao bọc lấy, có thể dễ chịu hơn một chút.


Không cần đâu.
Mục Cẩm Vân lắc đầu. Hắn không dừng lại nữa mà bay qua hai cột đá kia.

Cũng vào đúng lúc này, hình người trên hai cột đá kia như bỗng sống lại, đồng thời ra tay. Hai cây trường thương giao nhau thành chữ thập, ngăn lại đường đi của hắn, đồng thời hai chân đạp ra, tựa như ngọn núi lớn giẫm xuống đỉnh đầu hắn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.