Chương 267: Sắp xếp
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1710 chữ
- 2022-02-04 05:52:46
Sở Tài Nguyên sớm đã quen với hàn độc trong cơ thể mình.
Khi nó không phát tác, luồng hàn khí tán loạn trong cơ thể hắn vẫn c8ó thể khiến hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo bất cứ lúc nào. Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, hàn khí lại càng mạnh hơn. Xem ra,3 đó là do kẻ thù của hắn lại trở nên mạnh hơn.
Mấy năm trước hắn đã sớm bị những nỗi đau đớn này dằn vặt, ngày nào cũng hận 9không thể chết đi. Nhưng sau khi chịu đựng được, hắn không muốn chết nữa, hắn muốn báo thù.
Hắn chịu nỗi đau mà người thường6 khó mà kìm được, ngày nào cũng ăn sống một lượng lớn thịt tươi, tu luyện Khí Thôn Sơn Hà biến mình thành một con Thao Thiết, chính 5là để một ngày nào đó tu vi vượt qua Mục Cẩm Vân, xé hắn thành hai nửa rồi nuốt vào trong bụng.
Tu vi của hắn đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ! Vốn tưởng rằng hy vọng đã ở ngay trước mắt, nào ngờ, hàn độc kia lại mạnh hơn. Điều này khiến hắn nhận ra, e rằng đời này hắn cũng không thể đuổi kịp được Mục Cẩm Vân.
Chính vì nguyên nhân này, dạo gần đây hắn đã sắp mất đi thần trí.
Khi hắn nói những lời này thì giọng điệu trở nên âm u, còn nhe nanh với Tô Lâm An.
Công pháp Khí Thôn Thiên Hà này vốn chính là ma công, không có cách nào có thể xoay chuyển nó thành công pháp tu luyện bình thường. Nếu Sở Tài Nguyên muốn khôi phục lại như thường thì nhất định phải phế bỏ công pháp này. Nhưng nếu làm như vậy, những nỗi khổ sở mà hắn phải chịu mấy năm nay đều trở thành công cốc.
Sau khi về, có thể nghĩ cách phá bỏ công pháp này. Tới lúc đó không cần phải ăn thịt tươi để bổ sung linh khí nữa.
Nàng ngừng lại, rồi tiếp,
Ý trí của ngươi rất cứng cỏi, dù phế bỏ công pháp, tu luyện lại thì tu vi cũng sẽ tăng lên rất nhanh. Giờ trấn Thanh Thủy dồi dào linh khí, là nơi địa linh nhân kiệt, rất hợp để ngươi tu dưỡng.
Cầu nguyện sự che chở của nó, chẳng qua chỉ là bởi chính mình vô dụng.
Còn hắn, hắn cũng rất vô dụng.
Tu vi của ngươi cao đến vậy, rốt cuộc ngươi là ai?
Sở Tài Nguyên tò mò hỏi, chỉ có điều ngay sau đó hắn lại nói:
Thịt của ngươi nhìn rất non mềm, chắc chắn nhai sẽ có mùi vị không tồi.
Hiện giờ trên người Mục Cẩm Vân có Tiên Sứ Lệnh, là tiên khí của thượng giới.
Vũ Thương của Tô Lâm An là do ông nội nàng luyện chế, ít nhất thì có thể coi là bán tiên khí. Hơn nữa Vũ Thương còn có thể tiến hóa, và cả củ cải khiến nàng cảm thấy thần kỳ kia nữa. Nếu như nàng có thể vào lại củ cải, vạn pháp bất xâm, tất nhiên có thể bảo vệ trấn Thanh Thủy.
Chỉ là lần trước khi Tô Lâm An về trấn Thanh Thủy, nàng không vào trong củ cải được nữa, giờ vẫn chưa rõ bí pháp để nhập vào củ cải là gì. Nàng còn phải cân nhắc mọi chuyện kỹ càng.
Trước mắt Mục Cẩm Vân đang bị đóng băng, khoảng thời gian này là nàng tranh thủ được. Chỉ mong rằng có thể kéo dài được thời gian hơn một chút, để nàng có thể chuẩn bị một cách toàn vẹn.
Sở Tài Nguyên nhìn chằm chằm Tô Lâm An một hồi, lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
Ngươi đi đi.
Hắn xoa cái bụng của mình, bỗng mỉm cười,
Ta đói rồi.
Ngủ đi.
Tô Lâm An vuốt nhẹ đỉnh đầu hắn. Sau đó, mí mắt Sở Tài Nguyên ngày càng nặng, hắn thật sự rất mệt.
Sở Tài Nguyên không cố chống đỡ nữa, ngủ thiếp đi ngay tức khắc.
Tô Lâm An gọi Sơn Hà Long Linh ra, đưa từng luồng linh khí vận chuyển quanh khắp kinh mạch huyệt vị của hắn, tạm thời niêm phong công pháp của hắn lại.
Nhưng ta không đánh thắng ngươi được.
Sở Tài Nguyên tiếp tục nói,
Đợi đến khi ta phát điên muốn ăn ngươi rồi không ăn được thì bực mình biết bao.
Sở Tài Nguyên đang nói, Tô Lâm An bỗng đưa tay ra, vuốt nhẹ lên đầu hắn.
Trên người nàng có làn gió nhẹ dịu dàng, như xua tan nỗi mỏi mệt và đói khát của hắn trong giây lát. Mà loại cảm giác này khiến Sở Tài Nguyên chìm vào ký ức.
Phế bỏ đi rồi đợi đến khi Mục Cẩm Vân tìm tới cửa, chẳng phải ta không ngăn lấy nổi một chiêu hay sao?
Hắn cười,
Về rồi, hắn sẽ bắt tất cả người trong trấn Thanh Thủy để luyện thuốc thì phải làm sao?
Hắn nhìn chằm chằm Tô Lâm An, nói với giọng điệu khinh thường:
Củ cải đại tiên sẽ đối phó được với Mục Cẩm Vân sao? Ha...
Còn có ta nữa.
Tô Lâm An lạnh giọng nói,
Trấn Thanh Thủy có ta bảo vệ, trừ phi nguyên thần của ta bị hủy diệt, nhất định sẽ không để kẻ ác làm tổn hại đến một chân tơ kẽ tóc nào của trấn Thanh Thủy.
Sở Tài Nguyên nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng đã nhọn hơn người thường rất nhiều, hơn nữa còn là màu đỏ sậm, ở kẽ răng vẫn còn vụn thịt đẫm máu.
Ngươi nói với củ cải đại tiên, đại tiên tới muộn rồi.
Giọng điệu ấy rất bình thản, không hề có ý trách móc. Sở Tài Nguyên còn nói:
Thật ra nó chẳng qua chỉ là một con yêu quái nhỏ ở nơi rừng núi, thích làm chút việc thiện, được người của trấn Thanh Thủy coi là thần tiên mà cung phụng thôi...
Khi tu vi còn thấp kém, hắn cảm thấy không có việc gì mà củ cải đại tiên không làm được. Đợi đến khi thực lực ngày một mạnh hơn, Sở Tài Nguyên đã hiểu ra, cái gọi là củ cải đại tiên, chẳng qua cũng chỉ là một niệm tưởng trong lòng của người dân ở trấn nhỏ.
Lúc này hàn độc trong cơ thể hắn đã biến mất, Sở Tài Nguyên chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, đến cả thần kinh luôn căng chặt cũng được thả lỏng. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn dần khôi phục lại sự tỉnh táo, lầm bầm hỏi:
Về nhà? Trấn Thanh Thủy?
Củ cải đại tiên?
Sở Tài Nguyên lặp lại mấy câu này, cuối cùng, hắn bật cười thành tiếng.
Trong tiếng cười ấy tràn ngập thê lương, dường như nỗi xót xa và tuyệt vọng đều thoát ra từ tiếng cười đó, đè nặng lên lòng người nghe.
Trước lúc đi, Mục Cẩm Vân đã chuẩn bị cho hắn một lượng thịt lớn, đủ để hắn có thể ăn trong vòng hai ba mươi năm đổ lại. Nhưng hắn liều mạng tu luyện, ngày nào cũng tới ranh giới cực hạn, đến mức hiện giờ lượng thịt trong pháp bảo trữ vật của hắn đã không còn bao nhiêu, có lẽ chỉ duy trì được trong khoảng nửa tháng nữa.
Hắn vốn nghĩ nếu như nửa tháng sau Mục Cẩm Vân không xuất hiện, có thể hắn sẽ tấn công trận pháp trong phòng. Hoặc là phá trận xông ra, hoặc bị chết đói ở trong viện, lại chẳng ngờ, sẽ có một người con gái xuất hiện, nói là muốn đưa hắn về nhà.
Giờ, hắn còn có thể về được sao?
Bộ dạng của hắn hiện giờ đã chẳng khác gì quỷ dữ, còn ai có thể nhận ra hắn nữa?
Vậy cũng chẳng sao, nhưng trấn Thanh Thủy ở nơi hoang vu hẻo lánh, xung quanh chẳng có nổi mấy con linh thú cao cấp, hắn trở về thì ăn gì? Chỉ sợ rằng chẳng chịu nổi mấy ngày thì hắn sẽ không khống chế nổi dục vọng muốn ăn của bản thân, nuốt trọn toàn bộ sinh linh của trấn Thanh Thủy vào bụng.
Đã từ rất lâu rất lâu về trước, lâu đến mức như ở kiếp trước vậy.
Khi hắn gánh củi, chặt cây, mệt đến mức sống dở chết dở nằm nhoài trên đất, sẽ có một thanh kiếm bay tới giúp hắn. Khi ấy, hắn luôn cảm thấy bên người có làn gió mát nhẹ, quét đi toàn bộ nỗi mệt mỏi khắp người hắn.
Kiếm bà bà...
Sơn Hà Long Linh vốn rất thích người lương thiện sạch sẽ. Nếu như là Sơn Hà Long Linh bình thường, nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của Sở Tài Nguyên thì chắc chắn sẽ không ra tay cứu giúp. Có điều Sơn Hà Long Linh này của Tô Lâm An vốn suýt chết, quanh người tản ra đầy tử khí, bởi vậy lúc này nó rất thương tiếc Sở Tài Nguyên. Đợi sau khi Tô Lâm An trấn trụ huyệt vị của hắn, nó vẫn nằm bên người Sở Tài Nguyên không rời đi.
Tô Lâm An nói:
Giờ ta sẽ tới Vạn Tượng Tông ngay.
Pháp bảo trữ vật có thể chứa đồ, nhưng không thể đặt một người đang sống sờ sờ vào được, để một mình Sở Tài Nguyên ở đây thì nàng cũng không yên lòng cho lắm.
Tuy rằng không ai phá giải được trận pháp ở trong viện này, nhưng chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, giờ nàng chỉ lo cái lỡ như đó.
Nàng sợ Mục Cẩm Vân tới. Nàng đã loại bỏ hàn độc trong cơ thể Sở Tài Nguyên, chắc chắn Mục Cẩm Vân sẽ biết nàng tới tìm Sở Tài Nguyên. Nếu như hắn tới thẳng đây thì cũng chẳng tốn nhiều thời gian.
Nhưng nàng cũng không thể không tới Vạn Tượng Tông. Tô Lâm An bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Một lúc sau, nàng bắt đầu bày trận quanh người Sở Tài Nguyên, để Sơn Hà Long Linh ở lại bảo vệ hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.