Chương 273: Chính danh
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2575 chữ
- 2022-02-04 05:52:37
Vạn Tượng Tông, thây phơi đầy đồng, nhưng lại chẳng có vết máu nào bắn ra.
Hoa tuyết phất phơ rụng xuống, giống như tơ 8liễu tung bay, rơi trên những tượng băng hình người có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu. Những bức tượng này vốn đều là tu sĩ của Vạ3n Tượng Tông. Người đang sống sờ sờ bị đóng băng lại chỉ trong nháy mắt, không còn cơ hội sống sót.
Dạo gần đây tính tình của hắn rất tệ, vốn là đã tàn nhẫn khó tiêu tan, nếu như Tiểu Thiền dài dòng quá thì hắn sợ mình sẽ không nhịn nổi mà giết luôn cả Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền vẫn còn có tác dụng, phải giữ lại.
Nàng cũng không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Dù sao thì, ở trong cấm địa này chẳng hề có linh khí, lời truyền âm thiên hạ truy nã Vô Song kia cũng chẳng truyền tới đây được. Nàng không hay biết gì về bên ngoài, chỉ ngồi ngơ ngác trong góc đợi chết.
Chỉ là hôm nay, không biết có phải Trâu Đồng Tâm bị hoa mắt không, nàng nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở ngoài cấm địa.
Nếu như hắn cố tình sử dụng, con ốc này sẽ bị phá hủy.
Ngón tay Mục Cẩm Vân sờ nhẹ lên từng đường vân ốc. Hắn nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Khắp cả Vạn Tượng Tông đã chẳng còn mấy người sống sót.5 Hiện giờ đám người ấy đang đứng tụ tập lại trước chính điện, run lẩy bẩy đối mặt với sát thần, đã sớm mất đi lòng phản kháng. Chỉ vì, cơn thịnh nộ của lão tổ đã bị hắn hóa giải dễ dàng.
Mọi người đều nhìn thấy chưởng ấn của lão tổ giáng xuống từ trời cao, thế nhưng chưởng đó chẳng những không khiến hắn bị thương, trái lại còn ép lão tổ về. Sau đó, dù bọn họ có liên lạc với lão tổ thế nào cũng không được, điều này chứng tỏ...
Trâu Đồng Tâm đang bị nhốt trong cấm địa.
Hắn dùng thần thức quét một lượt, xác định vị trí của cấm địa rồi phá mở, tìm thấy Trâu Đồng Tâm bị nhốt ở nơi sâu nhất.
Nàng vội vàng đáp:
Được.
Sau khi đưa thần thức vào kích hoạt linh ốc, nàng cẩn thận đưa linh ốc qua, dùng khẩu hình nói:
Mời.
Không đợi nàng tra hỏi, giọng nói lạnh lùng của Mục Cẩm Vân đã bay tới:
Do ta giết.
Bọn chúng đáng chết.
Hắn tiếp tục tiến lên vài bước, đi vào chính điện. Lúc này, trong ống tay áo hắn có tiếng thùng thùng vang lên, đó chính là Tiểu Thiền lại bắt đầu đập hộp gỗ.
Tiểu Thiền cũng được coi như có lòng dạ lương thiện. Bình thường nàng sẽ không ngăn hắn làm bất cứ chuyện gì, nhưng lần này hắn giết hơi nhiều người nên bèn nhốt Tiểu Thiền vào trong hộp, tránh cho nàng lại ra ngoài cầu xin.
Mục Cẩm Vân.
Mục Cẩm Vân tự báo tên.
Hắn không đi tiếp vào trong nữa.
Lão tổ quyết định tha thứ cho nàng rồi sao?
Trâu Đồng Tâm vội vàng đứng lên, còn bất chấp cơn nóng, khoác thêm một lớp áo choàng lên người.
Mục Cẩm Vân không để ý đến nàng nữa, bước thẳng đến tượng lão tổ ở chính điện. Trong tay hắn không có kiếm, kiếm khí quanh người lại tuôn ra mãnh liệt, chém bức tượng kia thành bụi. Cả bàn thờ cũng bị hắn dùng Hàn Băng Diễm đốt sạch sẽ, chỉ còn lại một con linh ốc màu xanh biếc đang treo trên tường.
Hắn nhấc con linh ốc đó xuống. Con linh ốc chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng chính nó có thể phát ra truyền âm thiên hạ.
Kiếm khí tung hoàn9h quanh người Mục Cẩm Vân, những bậc đá mà hắn bước qua đều đã bị đóng băng, những nơi hắn đi tới đều biến thành trắng xóa mên6h mông.
Lúc này, Mục Cẩm Vân đã đứng trước chính điện.
Chỉ cần là nơi có linh khí, sẽ có thể nghe thấy âm thanh được phát ra qua con linh ốc này.
Cả châu Vân Lai, cũng chỉ có một con linh ốc thế này mà thôi. Nghe nói nó cũng là pháp bảo do thượng giới ban xuống, vốn được chế từ một loại linh thú chuyên dùng âm thanh để tấn công trong biển, bên trên còn phối hợp với những trận pháp tinh vi, dùng lửa cao cấp để luyện thành.
Những trưởng lão khác đều đã chết, nhưng linh ốc này chỉ có mấy trưởng lão bọn họ có thể sử dụng. Bởi vậy Mục Cẩm Vân bắt nàng tới, chẳng qua chỉ là để dùng linh ốc thi triển truyền âm thiên hạ mà thôi.
Bản thân tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng có thể truyền âm ngàn vạn dặm, nhưng không hề giống với con linh ốc này, phạm vi truyền âm của linh ốc bao gồm cả châu Vân Lai, chỉ cần là những nơi có linh khí thì đều nghe thấy.
Mục Cẩm Vân lấy tay gõ nhẹ hai cái vào hộp gỗ, nghiêm mặt nói:
Yên lặng một chút.
Động tĩnh trong hộp gỗ nhỏ đi, tằm Phù Dung trong hộp co lại thành một cục, cơ thể trong suốt đã có vài giọt nước thấm ra, đó chính là nước mắt của nàng.
Mục Cẩm Vân nói tới đây thì bỗng cười nhạt một tiếng rồi mới nói tiếp, âm cuối nâng cao:
Ta muốn thế nào ấy hả?
Hắn nhìn về phía người vừa hỏi câu đó, hơi híp mắt lại,
Muốn các ngươi chết.
Vào khoảnh khắc hắn dứt lời, giữa chân mày của trưởng lão kia hiện ra một chấm trắng nhỏ, giống như hoa tuyết bay giữa không trung rơi trên người gã. Ngay sau đó, tuyết đọng trên người gã càng lúc càng dày, chỉ một lát sau đã đắp cả người gã thành người tuyết. Sự thay đổi này khiến người khác càng thêm kinh hãi, sinh lòng tuyệt vọng.
Ngày nào nàng cũng hối hận.
Nàng đã là Độ Kiếp kỳ rồi, lại vẫn còn một chút lương tâm như vậy. Nhưng lương tâm thì có ích gì chứ, thứ mà nàng nhận được cũng chỉ là một lần trừng phạt, sự hành hạ không có thiên lý.
Giờ nàng không rõ thực lực của Mục Cẩm Vân, tất nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội với hắn.
Đợi đến khi ra khỏi cấm địa, Trâu Đồng Tâm dùng thần thức quét qua Vạn Tượng Tông thì lập tức ngây ra như phỗng.
Ngươi là?
Dùng thần thức nhìn không rõ ràng cho lắm. Điều này chứng tỏ, tu vi và nguyên thần của người vừa tới đều vượt quá nàng.
Chẳng lẽ là Văn Dụ, nhưng dáng người và hơi thở thần hồn đều không giống!
Hay là bởi lúc mới đầu nàng dẫn đường cho Mục Cẩm Vân, cho nên Mục Cẩm Vân có hảo cảm với nàng? Vào lúc nàng đang âm thầm suy nghĩ, Mục Cẩm Vân lại lấy con linh ốc treo trên tường xuống, nói:
Con linh ốc này không thể rời khỏi chính điện, ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây. Ta cần dùng nó để nói chuyện.
Giờ Trâu Đồng Tâm mới phản ứng lại.
Ngay cả lão tổ cũng không thể làm được gì hắn!
Ma đầu này!
Không ai tới đây thăm nàng.
Chẳng một ai hết.
Cả người Trâu Đồng Tâm rét run, nàng không dám hỏi bất cứ điều gì.
Đi theo ta.
Nàng cứng ngắc đi về phía trước, theo Mục Cẩm Vân tới chính điện. Lúc này, Trâu Đồng Tâm mới nhận ra, ngay cả pho tượng của lão tổ ở chính điện cũng đã bị phá hủy. Điều này chứng tỏ là chắc chắn lão tổ biết chuyện, nhưng Mục Cẩm Vân vẫn êm đẹp đứng ở đó, vậy có nghĩa...
Còn phát lời truyền âm thiên hạ, muốn tu sĩ của cả châu Vân Lai truy sát nàng.
Đồ đệ của ta đã chịu bao uất ức, tất nhiên là phải đòi lại từ chỗ các ngươi...
Hắn lạnh lùng nói,
Ai làm nàng bị thương dù chỉ là một sợi tóc, ta sẽ giết cả nhà kẻ đó...
Trâu Đồng Tâm động não cực nhanh. Nàng nhận ra, đến lão tổ cũng có thể chẳng làm gì nổi Mục Cẩm Vân, cho nên Vạn Tượng Tông mới thành ra như vậy.
Nàng cố bình tĩnh lại,
Không biết ta có thể giúp ngài chuyện gì? Xin hãy sai bảo.
Giữ lại nàng mà không giết, chắc chắn là bởi nàng có chút tác dụng? Nhưng Trâu Đồng Tâm nghĩ mãi chẳng ra, so sánh với các Độ Kiếp kỳ khác, rốt cuộc nàng thắng ở điểm nào.
Kẻ điên này, tên ma đầu này, chỉ vì đồ đệ của hắn phải chịu một chút uất ức mà đã muốn giết sạch tất cả bọn họ!
Lão tổ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trưởng lão còn sót lại của Minh Tông trừng mắt lên như muốn nứt ra, gào lớn.
Ta đưa ngươi ra ngoài.
Băng tuyết bỗng xuất hiện dưới chân hắn, mở rộng thẳng đến trong động, tới dưới chân Trâu Đồng Tâm, giống như một tấm thảm màu trắng được trải trên mặt đất.
Trong cấm địa vốn không có linh khí, nhưng vào khoảnh khắc băng tuyết xuất hiện thì tức khắc có linh khí tràn ra, chạy thẳng từ gót chân lên đỉnh đầu nàng. Trâu Đồng Tâm được luồng linh khí nồng đậm cọ rửa một hồi, như được tắm trong linh khí.
Có được linh khí, nàng bèn thi triển Thanh Phong Quyết, sửa soạn qua loa xong mới ra khỏi cấm địa. Đợi đến khi nhìn thấy Mục Cẩm Vân, mắt Trâu Đồng Tâm sáng bừng,
Ngươi đã ra khỏi điện Thông Linh rồi sao?
Chẳng lẽ ngươi cầu xin thay ta?
Vô Song tới Lượng Kiếm Sơn cứu người, các ngươi oán trách nàng.
Vô Song bị nhốt trong biển Vô Cấm, các ngươi chẳng có một ai cứu nàng.
Hắn cứ luôn cảm thấy ở nơi sâu trong cấm địa kia tràn ngập mùi mồ hôi khó mà dùng lời để diễn tả, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Tình cảnh hiện giờ của Trâu Đồng Tâm không khác với Tô Lâm An khi ở dưới lòng tổng đàn Ma giáo là mấy, khi đó sao hắn không cảm thấy Tô Lâm An hôi chứ?
Nàng sững ngay tại chỗ không hề động đậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao người trong Vạn Tượng Tông lại trở thành tượng băng cả thế này!
Yên tâm, bà ta cũng chẳng chạy thoát được.
Nói xong, hắn không do dự nữa, ra tay ngay lập tức.
Trừ vị trưởng lão kia còn cố cầm cự thêm vài hơi thở, thì những người còn lại đã bị băng tuyết che phủ hoàn toàn. Bởi những người sống vốn đều tụ lại với nhau, giờ bị bao phủ như vậy đã tạo nên một núi tuyết nho nhỏ. Đợi sau khi những người này chết hết, Vạn Tượng Tông đã biến thành một tòa thành làm từ băng tuyết, vạn vật im tiếng.
Hắn đùa nghịch con linh ốc trong tay. Sau khi nghiền ngẫm kỹ càng một hồi, Mục Cẩm Vân tiếc nuối nhận ra, hắn không dùng được con linh ốc này.
Thủ pháp để luyện chế ra con linh ốc này không quá phức tạp, có lẽ nghiên cứu được nửa tháng là cảm ngộ được tất cả. Nhưng mấu chốt ở chỗ, trên con linh ốc này có thiết lập hạn chế thần hồn, chỉ vài vị trưởng lão Vạn Tượng Tông đã để lại thần thức trên đó mới có thể dùng được, cho dù họ chết rồi thì vẫn vậy.
Bộ dạng này của nàng, không nên để người ngoài nhìn thấy.
Lại chẳng ngờ, sau khi người kia bước vào, nhiệt độ trong cấm địa bỗng giảm xuống. Nàng không những không thấy nóng nữa, trái lại còn hơi lạnh, quấn chặt áo choàng lại theo bản năng.
Đa tạ.
Nàng nói liên tục mấy câu cũng chẳng thấy Mục Cẩm Vân đáp lại. Hắn đã yên lặng bay xa, Trâu Đồng Tâm chỉ có thể đuổi theo.
Vạn Tượng Tông ta đối xử với ngươi không hề tệ bạc. Mục Cẩm Vân, tại sao ngươi lại lấy oán trả ơn!
Người nói chuyện là một vị trưởng lão của Minh Tông. Mà Minh Tông, chính là đám người tán thành việc dùng cổ Phệ Tâm để bồi dưỡng trẻ con, cũng chính là kẻ thù không đội trời chung của Mục Cẩm Vân. Hắn đã muốn chém tận giết tuyệt tất cả bọn họ từ lâu.
Lúc này, chỉ còn vài vị trưởng lão của Minh Tông có tu vi Độ Kiếp kỳ. Trảm Nhất Đao và Diệp Vạn Không của Ẩn Tông đi truy sát Vô Song vẫn chưa trở về, người còn lại là Trâu Đồng Tâm thì đã bị nhốt ở cấm địa từ lâu, bởi vậy giờ chẳng có lấy một ai có thể lôi kéo chút quan hệ với Mục Cẩm Vân. Trưởng lão của Minh Tông thấy Mục Cẩm Vân không lên tiếng, sự lạnh lùng kia khiến gã không nhịn nổi mà nói:
Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Có điều một lúc sau hắn nhớ ra, cũng đâu phải tất cả mọi người đã chết hết.
Diệp Vạn Không và Trảm Nhất Đao ở bên ngoài vẫn chưa trở về thì cho qua. Nhưng trong Vạn Tượng Tông này, vẫn có một trưởng lão đang sống.
Chẳng lẽ...
Là sắc đẹp của nàng?
Nàng không biết mình đã bị nhốt ở đây bao lâu. Có lẽ cho tới cái ngày mà châu Vân Lai bị hủy diệt, nàng cũng chẳng có cách nào ra khỏi cấm địa, chỉ có thể ở đây cùng chịu diệt vong với châu Vân Lai.
Có hối hận không?
Trâu Đồng Tâm vốn có vẻ ngoài mơn mởn như một thiếu nữ, hiện giờ, mới chỉ bị nhốt có hai năm mà trông dung mạo đã có thay đổi rất lớn. Cấm địa này âm u lạnh lẽo, hơn nữa hoàn toàn không có chút linh khí nào, còn có địa hỏa đốt thân, khiến nàng phải chịu đủ mọi sự dằn vặt. Nếu như nói trước kia nàng là một quả táo căng bóng, thì giờ khô quắt như một quả quýt già, nước khắp người đã bị bốc hơi sạch.
Bởi cấm địa này quá nóng, quần áo trên người nàng rất ít, chỉ có một chiếc áo choàng ngắn mỏng. Nếu không phải lo sẽ bị địa hỏa đốt vào da, thì nàng còn chẳng muốn mặc cả lớp áo này. Dù sao trong cấm địa này cũng không có người khác.
Mục Cẩm Vân nhận lấy linh ốc rồi nói:
Chuyện thứ nhất, Vạn Tượng Tông, nơi phát lệnh truy nã đã bị tiêu diệt. Ai làm nàng bị thương, giết không tha.
Hắn ngừng lại một lát, nói tiếp:
Chuyện quan trọng nhất là, Tô Lâm An vốn rất đẹp, nàng không cần nuôi cổ Mỹ Nhân.
Một câu nói không đầu không đuôi, thế nhưng khi Mục Cẩm Vân nói lời này, Trâu Đồng Tâm nhận ra gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nàng không dám nhìn nhiều, cúi đầu ngay tức khắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.