Chương 286: Lạc lối
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1725 chữ
- 2022-02-04 05:53:09
Điện Quang Ngũ Lôi Ấn!
Tay Tô Lâm An giống như kéo một tia chớp từ trời cao xuống, bổ ầm một tiếng xuống phong ấn Thiên Ma. Lúc này, t8rừ cách này ra, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác!
Một ấn không được thì lại thêm một ấn nữa, từng tầng lôi ấn chồng lên nhau, bộc3 phát uy lực mạnh mẽ. Ánh sáng vàng kim trên phong ấn phía dưới hơi tối dần đi, nàng thấy những phù văn trận pháp này đã dần có vết đứt gãy.
Phong ấn vốn là đã cực kỳ yếu ớt. Nếu như không có sức mạnh của nàng, cũng chẳng được thêm mấy năm nữa là nó sẽ bị mở ra hoàn toàn. Giờ c6hịu phải tác động ở bên ngoài, sức mạnh trong cơ thể Thiên Ma càng quay cuồng, máu chảy ào ào về phía trước giống như nước sông đổ về biển lớn,5 núi đá chắn trước cửa sông có vẻ lung lay sắp sụp đổ!
Nhưng Mục Cẩm Vân ở phía sau lờ đi lời nói của nàng. Hắn vươn hai tay ôm chặt lấy nàng từ phía sau, chẳng ngờ lại bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm lên miệng vết thương trên lưng nàng.
Miệng vết thương rất đau, nhưng hiện giờ nàng căn bản không thể để tâm tới vết thương trên cơ thể mình. Khi tập trung hết sức để phá giải phong ấn, nàng đã sớm quăng cơn đau từ vết thương trên lưng ra khỏi đầu. Giờ miệng vết thương bị đầu lưỡi nóng ấm liếm mút tới lui, cơ thể Tô Lâm An khẽ run lên, tức giận quát:
Rốt cuộc ngươi đang làm gì!
Hắn siết lấy nàng quá chặt, còn phát ra uy áp và sát khí ở trên người, điều này khiến Tô Lâm An càng khó tấn công hơn. Tay của nàng vừa mới nâng lên bắt quyết, lại bị cánh tay duỗi ra phía sau của Mục Cẩm Vân đè lại. Bất đắc dĩ, Tô Lâm An chỉ có thể lấy loan đao ra, lại chém lên phong ấn lần nữa.
Nàng không thể dừng công kích lại, chỉ thiếu một hai lần nữa thôi.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An nghiến răng cố chịu. Công kích đã dự liệu trước không hề xuất hiện, nàng cảm nhận được Mục Cẩm Vân ôm thẳng lấy nàng từ sau lưng, đôi môi đang ấn lên miệng vết thương vẫn chưa được xử lý trên lưng nàng.
Bởi công pháp tu luyện và cổ độc trong cơ thể của Mục Cẩm Vân, tuy rằng hắn bị ảnh hưởng bởi khí huyết Thiên Ma thì nhiệt độ cơ thể vẫn thấp hơn Tô Lâm An rất nhiều. Lúc này hắn dán lên người Tô Lâm An, khiến nàng cảm thấy mát lạnh, ngay cả cảm giác nóng bừng trong cơ thể đều được làm dịu bớt. Có điều nàng không biết Mục Cẩm Vân sẽ làm ra chuyện hoang đường gì, chỉ có thể gào lên:
Băng Hống chết rồi, mau tới giúp ta phá giải phong ấn, nếu không cả ngươi và ta đều khó mà duy trì được thần trí, sẽ trở thành quái vật chỉ biết giết chóc như Băng Hống!
Những pháp bảo công kích và trận bàn khác trong pháp bảo trữ vật đều được ném ra ngoài, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa. Rõ ràng đường vân của trận pháp trên phong ấn đã nứt gãy, nhưng lại không hoàn toàn bị phá hỏng. Ánh vàng kim yếu ớt kia tựa như đốm lửa nhỏ, có thể bị tắt lịm bất cứ lúc nào.
Phong ấn này, hiển nhiên là ngoan cố hệt như ánh sáng xanh lục trong ấn Công Đức của nàng.
Rõ ràng ánh sáng xanh trên chiếc lá ở ấn Công Đức đã đầy ắp, nhưng lại không rụng xuống, khiến nàng không thể nào thay đổi cơ thể được!
Trận chém giết với Băng Hống đã khiến Mục Cẩm Vân hoàn toàn trầm luân vào giết chóc. Theo lý mà nói, hắn nên giết chết tất cả những vật sống xuất hiện ở trước mặt. Thế nhưng khi nhìn thấy Tô Lâm An, khi kiếm trong tay hắn sắp đâm vào cơ thể nàng thì lại thu lại. Hắn chỉ ôm chặt lấy nàng, giống như ôm chặt lấy báu vật bị mất đi vừa tìm lại được.
Sát ý mãnh liệt cũng hơi rút đi, hắn nhớ tới hình ảnh xuất hiện trong ảo cảnh.
Nàng là thê tử của hắn, họ từng nương tựa lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, cùng cầm kiếm ngao du giang hồ. Thế nhưng cuối cùng, nàng chết, sau khi chết còn bị phanh thây. Lửa giận và cơn điên cuồng của hắn trào dâng từ đó, khiến hắn hận không thể giết sạch toàn bộ sinh linh trong thiên hạ này. Mà giờ, nàng ở trước mặt hắn, ở ngay trong lòng hắn.
Mục Cẩm Vân!
Không thể trông chờ hắn giúp đỡ, Tô Lâm An muốn giãy ra khỏi cái ôm của Mục Cẩm Vân. Nhưng giờ xem ra, điều ấy là vô cùng khó.
Quanh người hắn tràn ngập sát khí, kiếm khí giống như sát ý ngưng kết lại thành thực thể vờn quanh người. Hơn nữa trên cơ thể hắn lại tản ra uy áp đè nén khiến nàng không thể cử động, chỉ có thể bị hắn ôm chặt vào lòng, từ cơ thể đến linh khí đều bị giam cầm.
Hiện giờ Tô Lâm An đã ném sạch pháp bảo, còn thiếu một chút nữa mới có thể phá bỏ phong ấn kia. Trong tình huống này, Tô Lâm An cũng chẳng biết mình sẽ chống đỡ được bao lâu.
Tuy rằng nàng đã hết cách, Thiên Ma dưới phong ấn lại không từ bỏ việc va chạm. Huyết sát khí của Thiên Ma trào từ kẽ hở của phong ấn ra càng lúc càng nồng, Tô Lâm An ở gần nhất tất nhiên là không thể chống cự lại.
Chẳng bao lâu sau, cả người nàng nóng bức khó chịu, cũng không tự chủ được mà sáp lại gần Mục Cẩm Vân ở phía sau. Ý thức hoảng hốt trong nháy mắt, lại vì có ấn Công Đức mà tỉnh táo lại. Nàng quẩn quanh giữa tỉnh táo và mất lý trí, bị giày vò khó chịu.
...
Nàng lại gào lên lần nữa:
Mục Cẩm Vân!
Quay đầu nhìn lại thì tức khắc gặp phải một đôi mắt đỏ rực màu máu, Tô Lâm An run sợ trong lòng. Mục Cẩm Vân này, có lẽ sau khi chém giết với Băng Hống một hồi, đã hoàn toàn kích phát sát ý trong cơ thể, đã sớm mất đi thần trí?
Hắn vốn chính là một sát thần, giờ lại bị ảnh hưởng bởi hơi thở Thiên Ma, chỉ e rằng đã sớm rơi vào vực thẳm...
Mục Cẩm Vân...
Khi làm tất cả những chuyện này, ấn Công Đức không hề có thêm hình phạt gì với nàng!
Cả người nàng đều nóng bừng, đôi mắt đã đỏ rực, linh khí trong cơ thể bị trôi đi cực kỳ nhanh. Thấy vết nứt trên phong ấn đã lan rộng ra như mạng nhện, Tô Lâm An khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng đang chuẩn bị thừa thế xông lên, sau lưng lại có một hơi thở nóng rực truyền tới!
Sao có thể nhanh vậy được! Từ lúc ấy đến giờ, thời gian chỉ mới khoảng một nén nhang, trận chiến giữa Mục Cẩm Vân với Băng Hống đã kết thúc rồi sao?
Tô Lâm An hơi căng thẳng, lại gọi một tiếng nữa.
Chỉ thấy sau khi Mục Cẩm Vân nhìn thẳng vào nàng, lại cúi đầu liếm miệng vết thương của nàng. Mà lúc này, Tô Lâm An mới nhận thấy, vết thương kéo từ bả vai đến sau lưng của nàng chảy ra máu màu xanh thẫm. Điều này chứng tỏ trên móng vuốt của con Băng Hống có kịch độc rất đáng sợ!
Đúng vậy, loài hống vốn là thích ăn xác, trong cơ thể có thi độc vô cùng mạnh. Rất nhiều tu sĩ gọi cương thi mà mình luyện chế ra là
hống
cũng vì lẽ đó. Điều này cũng có nghĩa, nàng đã trúng độc, mà Mục Cẩm Vân thì đang hút máu độc của nàng.
Sát ý cuồn cuộn kia bị áp chế bởi một thứ tình cảm không thể nói rõ. Vào giờ phút này, hắn chỉ mong rằng nàng có thể sống tốt, chỉ muốn ôm lấy nàng thật chặt.
Trên lưng nàng có một vết thương. Trên tấm lưng trắng nõn như ngọc có một vết thương dữ tợn, máu thịt bị lật lên, máu chảy ra toàn là màu xanh thẫm.
Hắn liếm lên miệng vết thương theo bản năng, dùng hàn độc trong cơ thể để khử độc cho nàng. Hàn độc dính lên miệng vết thương theo nước bọt của hắn, hoàn toàn cắn nuốt thi độc kia. Thấy miệng vết thương kia dần khép lại, khóe miệng Mục Cẩm Vân đã lộ ý cười. Có điều, bởi lúc này vẻ mặt và ánh mắt hắn đều âm u tàn độc khiến nụ cười ấy trở nên tà nịnh yêu dị, tựa như Mạn Châu Sa Hoa ven đường Hoàng Tuyền.
Máu và vết bẩn mà hắn từng ghét nhất, vào lúc này lại trở nên nhỏ nhặt chẳng đáng nhắc đến.
Vào lúc vết thương trên lưng nàng biến mất, ánh mắt u tối của Mục Cẩm Vân đặt trên tấm lưng trần trắng bóc ấy.
Nàng chỉ mặc một chiếc yếm. Trên lưng chỉ có duy một sợi dây mỏng manh.
Trong mộng cảnh, họ là đạo lữ, còn có một đứa con gái, đã từng làm vô số chuyện thân mật khăng khít.
Vốn là không hiểu, giờ, hắn đã biết cả rồi.
Ý nghĩ kia vừa nảy lên đã điên cuồng sinh trưởng tựa như cỏ dại, chiếm lĩnh hoàn toàn suy nghĩ của hắn. Trái tim hắn đập lên thình thịch, con cổ Phệ Tâm trong người đã bốc lên sương trắng, chuyển động trong kinh mạch của hắn, đánh tan biển ý thức của hắn. Nó như một làn sương, che kín mắt hắn vào lúc hắn không hề hay biết.
Thình thịch thình thịch!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.