Chương 293: Che đậy


Mục Cẩm Vân không nuốt lời.

Hắn nhìn Tô Lâm An rồi nói:
Ta có thể ra ngoài tìm đám người châu Vân Lai kia bàn bạc qua, xem tiếp đến nên8 đối mặt với Huyết Nguyệt thế nào.



Có điều, thủ đoạn của ta rất quyết liệt.
Hắn dừng một lát rồi nói tiếp,
Nếu như có người không p3hối hợp, tự ý hành động khuấy gió đảo mưa...

Mục Cẩm Vân không cất túi vào pháp bảo trữ vật mà đặt vào trong vạt áo, tiếp đó hắn nói:
Chắc chắn là nàng không muốn ký khế ước, ta cũng không ép buộc. Có điều giờ ta cần biết vị trí và sự an nguy của nàng.


Nếu không thì ta sẽ không đi.


Mấy ngày trước ở Vạn Tượng Tông, ta đã nghiên cứu một chút, phỏng chế ra một con linh ốc.
Nàng có thể không đáp lại phù truyền âm, nhưng con linh ốc nhỏ này đã được hắn luyện chế thành ốc mẹ con với con linh ốc ở Vạn Tượng Tông, Tô Lâm An cầm ốc con có thể liên lạc với hắn. Mà hắn cũng có thể biết được chính xác vị trí của nàng.
Nàng không muốn bị cơn mưa máu kia làm ảnh hưởng trong lúc luyện chế.
Phải biết rằng, trước đó ngay cả kết giới của Vũ Thương cũng bị cơn mưa máu kia thấm qua, tuy rằng không phải toàn bộ nhưng cũng đủ để khiến nàng e dè.
Sau khi đi vào lá, nàng không hề ngơi nghỉ mà lấy trận bàn ra thôi diễn ngay. Còn Mục Cẩm Vân, sau khi rời khỏi vực băng Bắc Cực cũng chưa phát truyền âm thiên hạ tập hợp các tu sĩ Độ Kiếp kỳ để cùng thương nghị việc lớn ngay lập tức. Hắn về biển Vô Cấm một chuyến trước.
Mục Cẩm Vân ấn lên trái tim của mình,
Tạm thời nó đã bị ta phong ấn lại rồi.

Cái tạm thời này, thật ra cũng chỉ là khoảng một khắc mà thôi. Phong ấn trong một khắc này, sẽ khiến hắn phải chịu sự hành hạ khó mà tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian kế tiếp. Nhưng Mục Cẩm Vân nhất định phải làm như vậy. Có những lời, hắn nhất định không thể để cổ Phệ Tâm biết.

Ta sẽ nghĩ cách để khống chế nó.

Khoa Đẩu Hỏa:
...

Bị mắng cũng không tức giận sao?
Tô Lâm An:
Trước kia ta mắng chửi hắn còn ít hay sao? Ngày nào cũng thằng nhóc khốn kiếp, quân khốn nạn, chó má...

Kết cục chỉ có một, chết.

Chắc chắn là phải giết người.
Hắn nói tới đây thì lại9 mỉm cười, khóe miệng nhếch khẽ, phối hợp với gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của hắn lại có vẻ ngập đầy tà khí.

May là ta đã giết gần hết Vạ6n Tượng Tông, có lẽ những người khác sẽ biết điều hơn chút.

Nói nhiều như vậy, vấn đề chỉ có một, Mục Cẩm Vân hỏi:
Ta làm như vậy, có5 ảnh hưởng tới việc tích đức của nàng không?

Trên thực tế, khi nhìn thấy Tô Lâm An giết chết rắn Băng mà sắc mặt không hề thay đổi, Mục Cẩm Vân đã biết thật ra nàng không kiêng kỵ nhiều đến vậy. Lúc này hắn chủ động hỏi, cũng chỉ là tranh thủ thể hiện chút mà thôi.
Hắn thật lòng suy nghĩ cho nàng, cho nên, hắn cũng mong nàng hiểu được, hắn yêu nàng.
Vì nàng mắng hắn, cho nên hắn cảm thấy nàng đã dần thật lòng hơn, mà không diễn kịch qua loa có lệ với hắn?
Nàng thở dài một tiếng:
Ôi, đàn ông ấy mà, toàn là đồ hèn thôi.

Tô Lâm An định tạm thời ở lại vực băng Bắc Cực để cảm ngộ trận pháp, đợi đến khi trong lòng nắm chắc thì sẽ quay lại luyện chế Vũ Thương. Bầu trời nơi đây không bị Huyết Nguyệt che phủ hoàn toàn, linh khí cũng nồng đậm lạ thường, sẽ không có chuyện thỉnh thoảng có mưa đổ xuống, an toàn hơn bên ngoài một chút.
Chứ không phải kiểu, ta yêu nàng lúc nào cũng suy nghĩ cho nàng, nhưng ta không nói gì cả, khiến nàng không biết được tấm chân tình của ta, từ đó mà nảy sinh hiểu lầm.
Giống như, những hình ảnh trong ký ức không thuộc về hắn vẫn thỉnh thoảng xẹt qua, chúng khiến hắn không vui nhưng cũng đồng thời giúp hắn có được một vài bài học kinh nghiệm.
Hắn yêu nàng.

Nàng cho ốc con nhận chủ xong, ta sẽ rời đi ngay.

Tô Lâm An:
...

Khóe miệng Tô Lâm An khẽ giật,
Không phải ngươi nói hôn một cái là đồng ý rồi sao, trước khi đi còn lắm điều kiện kèm theo như vậy?

Khoa Đẩu Hỏa:
Ôi chu choa, ngươi mắng hắn cơ à.

Giờ Mục Cẩm Vân chính là tổ tông, hai người họ hợp lại cũng chẳng đánh nổi Mục Cẩm Vân có được không hả. Nếu như hắn nổi cơn điên, chẳng biết sẽ lại gây loạn gì, ngọn lửa nho nhỏ như nó không thể chịu nổi.
Lại chẳng ngờ, Mục Cẩm Vân bị mắng một câu chẳng những không tức giận, mà gương mặt vốn không chút biểu cảm còn hiện lên một nụ cười khẽ, đến ngay cả đôi mắt cũng chứa sự dịu dàng khiến người ta khó có thể phớt lờ. Sau khi cười xong, hắn cút ngay thật.
Thậm chỉ là phải trừ khử nó. Nhưng lời này, Mục Cẩm Vân không nói ra, vì hắn vẫn chưa biết mình có thể đưa ra sự lựa chọn liều chết đến cùng như vậy hay không.
Hắn không chắc chắn có thể làm được, nên không muốn nói ra bất cứ lời hứa hẹn nào liên quan đến chuyện này.
Tô Lâm An ngẫm nghĩ, rồi đặt một dấu ấn thần hồn trên tóc, bởi vậy trong chiếc túi nhỏ của Mục Cẩm Vân đã có một tia hơi thở thần hồn của nàng.
Hắn thắt lọn tóc lại, đặt vào trong một chiếc túi nho nhỏ.
Cuối cùng, hắn lại mím môi nói với Tô Lâm An:
Nào, đặt dấu ấn thần hồn đi.


Trên tóc sao?
Nàng vẫn chưa đặt dấu ấn thần hồn lên đồ vật bao giờ.
Biển Vô Cấm chính là nơi Ma giáo đóng quân ngày trước. Khi hắn ra ngoài thì đã đóng băng toàn độ tổng đàn Ma giáo ở sâu trong biển Vô Cấm.
Đến giờ băng vẫn chưa tan.
Trong băng tuyết Vô Cấm, không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại.

Cổ Phệ Tâm của ngươi...
Giờ Mục Cẩm Vân phải tạm thời rời đi, Tô Lâm An vẫn lo lắng hắn sẽ bị cổ Phệ Tâm làm ảnh hưởng dẫn đến tâm ma quấn thân, vậy nên cất tiếng hỏi.
Nàng vừa dứt lời, Mục Cẩm Vân bỗng xuất kiếm.
Tô Lâm An chỉ cảm thấy có một đường kiếm khí ập tới. Con ngươi nàng co rụt lại, sau đó cảm nhận được mình đã bị hắn chém đứt một lọn tóc.
Thì phải để nàng biết!
Tô Lâm An mỉm cười, nụ cười có mấy phần thật lòng. Nàng còn ngước cằm lên, chớp mắt giống như ngày trước, trong mắt như có khói sóng vấn vương, thêm chút phong tình,
Ta cũng chẳng giấu ngươi, đúng là ta cần tích công đức để đổi cơ thể. Lần này nếu như cứu được nhiều người, có lẽ ta có thể có được cơ thể của chính mình.


Chính là dáng vẻ mà ngươi nhìn thấy lúc đầu.


Không phải kiếm, không phải rối gỗ, không phải cơ thể của người khác, mà là chính ta.
Nàng vẫn chưa nói, có lẽ cơ thể kế tiếp là do củ cải biến thành. Miệng thì nói là không giấu giếm, nhưng đối với Mục Cẩm Vân, Tô Lâm An vẫn có chút e dè, không thể để lộ con át chủ bài cuối cùng cho hắn thấy được.

Nhưng, nếu như có kẻ nào đó tự đâm đầu vào chỗ chết, ta cũng sẽ không ngăn cản.

Muốn thống nhất châu Vân Lai để đối phó với những thợ săn tới từ bên ngoài, nhất định phải khiến họ đoàn kết lại. Nếu như nội bộ có kẻ tác oai tác quái, giết đi thì cũng có hề gì. Dù sao, dựa theo quy tắc phán đoán của ấn Công Đức, ở trên đời này đúng là không có nhiều tu sĩ chưa dính máu người.
Mục Cẩm Vân cũng không ngụy biện gì. Hắn chỉ dùng ánh mắt sáng rực nhìn vào đôi môi đỏ thắm của nàng, nói:
Hay là ta hôn trả lại nàng một cái nhé?

Tô Lâm An:
Hờ hờ...

Nàng khẽ phun ra một chữ:
Cút.

Nhưng ở trong khu vực này còn có một nơi ngoại lệ, đó chính là núi Phượng Tê mà Tô Lâm An ở ngày trước.
Núi Phượng Tê không bị băng tuyết che phủ. Sau khi tới núi Phượng Tê, hắn lấy chiếc túi ra, dùng lọn tóc trong túi để tạo ra ảo cảnh, hư cấu ra một Tô Lâm An. Hắn chỉ cần che giấu cổ Phệ Tâm một khoảng thời gian là được, đợi đến khi nó tưởng rằng mình đã giết được Tô Lâm An, chắc chắn nó sẽ bế quan. Tuy rằng chẳng bao lâu nó sẽ phát hiện ra sự bất thường, nhưng tranh thủ được chút thời gian nào hay chút ấy.
Khi cổ Phệ Tâm tỉnh lại, đến ngay cả việc suy nghĩ làm sao để trừ khử mà nó hắn cũng không thể làm nổi.
Không thể, cũng không dám!

Thứ phong ấn cổ Phệ Tâm chính là Tiên Sứ Lệnh của hắn.

Nhưng cổ Phệ Tâm vốn thuộc về hắn, đã hòa làm một thể với hắn. Nó đã có thể khống chế cơ thể và nguyên thần của hắn, tất nhiên cũng có thể sử dụng Tiên Sứ Lệnh. Bởi lẽ đó, Mục Cẩm Vân chỉ có thể tranh thủ được một khắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.