Chương 339: Sương mù


Một trong số đó được ngưng tụ từ một giọt máu tim của hắn hòa với một giọt máu Thiên Ma đã được luyện hóa, cũng chính là Mục Cẩ8m Vân.

Phân thân được luyện chế ra vốn là để che mắt thiên đạo. Chỉ cần hắn cố ý, thì dù có giấu một hoang chủ cũng ch3ẳng phải chuyện gì khó. Bởi vậy, mấy năm nay người vẫn luôn chịu hành hạ thực ra chỉ là phân thân đầu tiên của hắn.

Tấ9t nhiên, muốn qua mắt được hoang chủ thì bản tôn của hắn tuyệt đối không được lộ mặt. Mà hơi thở của phân thân lại cực kỳ giốn6g với bản tôn, thậm chí còn có thể tìm ra được tung tích của hắn thông qua tóc và máu. Bởi vậy hắn chỉ có trốn trong kẽ nứt kh5ông ổn định của hư không vô tận, đồng thời chìm vào giấc ngủ sâu để che giấu sức sống thì mới không để lộ sơ hở.
Năm xưa, vị đại năng kia muốn luyện chế ra một món thần khí, tiêu diệt cái ác giương cao cái thiện, nhưng cuối cùng vẫn chưa hề thành công. Hơn nữa pháp bảo mà ông luyện chế ra có một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là trong mắt của ấn Công Đức, cứ từng giết người thì đều là kẻ ác, đều là đối tượng mà nó muốn trừng phạt, đến ngay cả chủ nhân đã luyện chế ra nó cũng không may mắn thoát khỏi.
Nhưng thế gian này không phải cứ chẳng đen thì là trắng, tiêu chuẩn của thiện ác sao có thể phân định một cách sơ sài như vậy. Bởi lẽ đó, vị đại năng kia vẫn luôn nghĩ cách áp chế ấn Công Đức. Thế nhưng sau khi dốc gần vạn năm tâm huyết vào ấn Công Đức, thọ nguyên của ông cũng đã tới. Vốn dĩ ông luyện chế thần khí để phong thần, kết quả lại xảy ra điều bất trắc như vậy. Ông căn bản không còn thời gian để hoàn thiện nó, chỉ có thể vừa áp chế ấn Công Đức, vừa luyện chế ra dải lụa đỏ có thể trói buộc được con ấn. Cuối cùng, khi sắp chết ông đã lập ra một bí cảnh, cất ấn Công Đức vào đó.
Mấy chục vạn năm trôi qua, uy lực của dải lụa bị giảm đi. Vì ấn Công Đức là bán thần khí, bên trong có thế giới tương đối hoàn chỉnh nên dần tăng mạnh. Vừa khéo, nơi có bí cảnh ấy xuất hiện một kẽ nứt và bị đám Thu Mộc Ca phát hiện. Sau khi đánh một mạch tới cùng, hàng vạn người mà chỉ còn mấy trăm người sống sót. Vào khoảnh khắc khi mở chiếc hộp kia ra, người bên trong bí cảnh còn bị tiêu diệt toàn bộ.
Cho nên khi Khương Chỉ Khanh hồi tưởng lại cả một đời, phát hiện nguyên nhân mình có thể tránh khỏi kiếp này, lại là vì chưa từng giết người, hắn cũng hơi dở khóc dở cười.
Những cơ duyên mà hắn gặp được sau đó, gần như đều có liên quan tới ấn Công Đức.
Đến ngay cả con thú Phệ Căn này, cũng bị thương nặng bởi ấn Công Đức rồi mới bị hắn thu phục. Khi ấy suýt chút nữa ấn Công Đức đã cắn nuốt luôn thú Phệ Căn, nhờ hắn nhanh tay lẹ mắt dùng dải lụa buộc nó lại, mới có thể giữ được tính mạng cho thú Phệ Căn.
Hắn đã làm được.
Có điều, bị mất liền cả hai phân thân, cảnh giới tu vi của hắn đúng là không được mạnh như trước, cơ thể cũng hơi suy nhược. Sau này hắn phải tranh thủ thời gian để tu luyện mới được.
Khương Chỉ Khanh vỗ con thú Phệ Căn bên dưới, nói:
Dậy đi.

Mới là người may mắn thật sự.
Nghĩ tới đây, Khương Chỉ Khanh nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở nhập thiền.

Giờ nếu như thú Phệ Căn vẫn chưa tỉnh lại, tất nhiên hắn cũng không thể ra ngoài, bèn dứt khoát tu luyện ở đó. Trên người hắn có cực nhiều pháp bảo linh thạch, đủ để hắn chịu đựng rất lâu. Nếu như hắn có thể giải được những chữ kim trên dải lụa thì không còn gì tốt hơn.
Về phần Tô Lâm An, thực ra giờ hắn cũng không quá lo lắng cho sự an nguy của nàng. Có ấn Công Đức ở đó, trên đời này không có mấy ai có thể làm nàng bị thương thật sự.
Nàng...
Ở một chỗ khác trong hư không vô tận, nhà tổ bay về phía trước theo tuyến đường đã được bàn bạc sẵn.
Nhưng vào lúc này, đám Nam Ly Nguyệt đang ngồi quây lại với nhau, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Trên cái bàn trước mặt họ có trải một tấm bản đồ. Đó là bản đồ do Mục Cẩm Vân vẽ ra, bên trên có một đốm sáng xanh lục, chính là vị trí hiện tại của nhà tổ. Còn vòng tròn đỏ trên tấm bản đồ là nơi mà Tô Lâm An yêu cầu họ tới, đồng bằng Cổ Tỉnh.
Hiện giờ, rõ ràng nhà tổ của họ đang bay theo đúng tuyến đường, nhưng chấm xanh trên bản đồ cho thấy họ vẫn bay vòng ngay tại chỗ, không hề rút ngắn khoảng cách với đồng bằng Cổ Tỉnh. Sau khi phát hiện ra tình hình này, mấy Độ Kiếp kỳ còn lại của châu Vân Lai tụ lại bàn bạc với nhau. Có điều thực lực có hạn, bọn họ cũng không thể thảo luận ra được nguyên do.
Dù sao thì trong mắt ấn Công Đức, đám người kia đều là những kẻ ác ôn tay dính máu người.
Nói ra thì chắc không ai tin, Khương Chỉ Khanh có thể may mắn tránh khỏi, là bởi hắn chưa từng giết người.
Kiếm Tiên hắn, khi còn nhỏ rơi vào ổ Ma đạo nhưng chưa từng giết người, được Tô Lâm An lúc đó cứu giúp. Sau khi trốn ra thì hắn vào Tàng Kiếm Sơn, được Tàng Kiếm Sơn dốc lòng dạy bảo. Thiên phú của hắn cực cao, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã trở thành cường giả kiếm đạo, lại là trò giỏi của chưởng môn Tàng Kiếm Sơn khi đó, ai dám có ý nghĩ xấu xa với hắn.
Nếu không phải có ấn Công Đức, hắn cũng không thể thu phục được thú Phệ Căn. Nhưng ấn Công Đức lại không nhận chủ, hơn nữa rất khó để điều khiển, suýt chút nữa đã giết luôn thú Phệ Căn. Nghĩ tới ấn Công Đức, sắc mặt Khương Chỉ Khanh trở nên nghiêm trọng hơn. Hắn lấy một dải lụa màu đỏ đậm ra từ pháp bảo trữ vật, trên dải lụa viết dày những chữ nhỏ màu vàng kim nhạt. Trong mỗi con chữ đều là phù văn trận pháp, nhìn lâu sẽ bị hoa mắt chóng mặt.
Dải lụa này được đặt trong hộp đựng ấn Công Đức, cũng là pháp bảo duy nhất có thể khắc chế được ấn Công Đức phần nào.
Hiện giờ, hắn cũng chỉ giải được mấy chữ trong số đó.
Hắn vỗ một hồi mà thú Phệ Căn vẫn chưa tỉnh.
Khương Chỉ Khanh liếc qua biển ý thức của mình, nhận ra nguyên thần của thú Phệ Căn vẫn vô cùng yếu ớt, thậm chí còn bị thiếu mất vài bộ phận. Hắn lập tức hiểu ngay, là do lúc trước nó bị thương quá nặng.
Ấn Công Đức kia...
Thần thức vốn không có tác dụng trong hư không vô tận, không thể thăm dò được rõ ràng tình huống ở phía ngoài, mà ra ngoài dò đường thì chỉ có chết. Một khi ra khỏi trận pháp của nhà tổ, bọn họ sẽ bị gió bão xoắn nát, căn bản không thể sống được.

Vào lúc mọi người nghĩ mãi không ra cách gì, Trảm Nhất Đao bỗng lên tiếng:
Các ngươi, các ngươi có nghe thấy tiếng gì không? Giống như đang vọng từ trên trời xuống.



Tiếng gì vậy?
Tu vi của Nam Ly Nguyệt thấp hơn những Độ Kiếp kỳ đang ngồi đây một chút. Nàng ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.


Tiếng hát... Hình như là có người đang hát?
Khi Trảm Nhất Đao nói những lời này, ánh mắt có đôi phần cổ quái. Gã đứng phắt dậy, cũng không nói gì với người khác mà bước thẳng ra ngoài phòng. Những người khác trong phòng cũng theo sát phía sau gã, lần lượt đứng dậy ra ngoài, đến ngay cả Liễu Loạn Ngữ cũng không ngoại lệ.

Nam Ly Nguyệt bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng kéo Liễu Loạn Ngữ lại, nhưng lúc này Liễu Loạn Ngữ bỗng nhiên giãy mạnh khỏi nàng rồi đi ra ngoài. Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Liễu Loạn Ngữ chưa từng thô lỗ với nàng như vậy!

Tay nàng đã bị Liễu Loạn Ngữ bóp cho đỏ ửng. Nhưng giờ không phải là lúc để tính toán những điều này. Nam Ly Nguyệt vội vàng đi ra theo, sau đó nàng nhận ra không biết từ lúc nào, trong nhà tổ đã có một tầng sương đỏ. Còn những tu sĩ kia, lại xuyên qua làn sương như con rối. Bọn họ dừng lại ở một khoảng đất trống, tiếp sau đó, tất cả mọi người đều say sưa ngẩng đầu nhìn trời, hệt như trên trời có thứ gì đó khiến cho họ si mê vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.