Chương 350: Kim cang quyền


Không biết vì nguyên nhân gì mà hung vật kia không thể rời khỏi cây cầu, cũng không thể thi triển nhiều sức mạnh nguyên thần.

Nó ch8ỉ có thể dùng thuật nhập mộng để đối phó với những tu sĩ trong nhà tổ.

Điều này chứng tỏ giờ nó vốn không rảnh mà để tâm đến họ. <3br>
Nếu đã vậy, bọn họ sẽ rời xa nơi đây, để nó phải hao sức một phen.
Cũng giống vậy, nếu như họ không tự mình cố gắng nâng cao thực lực thì nàng cũng không thể bảo vệ được họ cả đời.
Vào lúc quan trọng nhất, con người chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Tô Lâm An định ngày kia lại tới gần cây cầu đó để thăm dò tin tức, tốt nhất là có thể nói chuyện một lúc với kẻ kia, xem có thể lần mò được chút lại lịch của đối phương hay không.
Tất nhiên, thỉnh thoảng nàng sẽ đi làm phiền đối phương,9 chỉ cần không để mình rơi vào tình huống không thể thoát thân là được.
Nghĩ vậy, Tô Lâm An bèn dời nhà tổ ra phía ngoài một chút,6 cho tới khi đến vùng kẽ nứt hư không của đồng bằng Cổ Tỉnh, ở nơi sát rìa kết giới nhất, cũng là nơi cách cây cầu xa nhất.
Nàng c5ũng luyện chế không ít hương ngưng thần, xông ngày xông đêm, phòng ngừa bị hung vật kia luồn vào chỗ sơ hở.
Dù sao thì, giờ Khoa Đầu Hỏa vẫn bị đè dưới ẩn Công Đức, chỉ có đốm lửa nho nhỏ lộ đầu ra ngoài.

Trông bạn nhỏ màu đỏ này đáng thương thật, nguyên thần cũng sứt mẻ cả rồi kìa.
Với người bạn mới, Sơn Hà Long Linh cũng chăm sóc hơn một chút, để khí linh đó nằm dưới bụng mình.
Sau khi ôm chặt lấy tất cả thì nó cũng tự ngủ khò khò.
Mà trước khi đi, tất nhiên nàng phải lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch trong lá Ngưng Băng để tu luyện một phen.
Giờ Tô Lâm An chủ yếu tu luyện thân pháp và quyền pháp.
Nàng không thay đổi thân pháp, vẫn là Mê Tung Bộ đã học từ ông nội trước kia.
Sau khi tỉnh lại thì nó nhìn xung quanh mình một lượt trước, sau đó chui thẳng ra khỏi biển ý thức của Tổ Lâm An, quấn quanh nàng mấy vòng.
Tô Lâm An duỗi tay ra, rồng nước nhỏ bèn đáp xuống lòng bàn tay nàng.
Rõ ràng nó chỉ bé tí xíu như thế nhưng lại nặng trịch.
Hai ngày sau đó, tu sĩ châu Vân Lai không gặp ác mộng nữa, điều này khiến Tô Lâm An yên tâm hơn được phần nào.
Xem ra, quả đúng là hung vật kia còn chẳng lo nổi thân mình.
Đó là bởi nó đã bị thương nặng, hay là bị thứ gì khác kiềm chế lại đây? Tô Lâm An cũng không rõ.
Cứ mấy ngày nàng lại đi làm phiền hung vật kia một đợt.
Vào lần thứ ba khi Tô Lâm An đi qua phía dưới cây cầu, lại bỏ trốn với sắc mặt xanh xao, thì nàng nghe thấy một tiếng nói vang lên với giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi:
Đừng chạy, ta không giết người.
Ta bàn chuyện giao dịch với ngươi!

Mà khi nó vừa ngủ, trong biển ý thức của Tô Lâm An chỉ còn lại tiếng thổi bong bóng và nổ bong bóng của Sơn Hà Long Linh.
Thỉnh thoảng lại bốn một tiếng, phá vỡ sự tĩnh mịch yên ắng, lại có vẻ ấm áp.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, khí linh màu đỏ dưới bụng Sơn Hà Long Linh lại động đậy.
Khoa Đầu Hỏa vốn muốn nói với Sơn Hà Long Linh mấy câu, lúc này lại bực mình ngồi một bên, không lên tiếng.
Ngàn cầu vạn lời đều tụ lại thành ba chữ, đồ nịnh hót.
Tô Lâm An quan sát kỹ càng Sơn Hà Long Linh một lượt.
Thường là ngủ xong một giấc, thế sự xoay vần, biển cả đã hóa nương dâu.
Giờ nó đã nhận chủ, cả ngày bận bịu bao việc, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi như vậy nữa.
Khoa Đầu Hỏa không có được bao lâu, cũng ngủ thiếp đi theo.

Chủ nhân An An, người lại đẹp hơn rồi.
Câu đầu tiên của Sơn Hà Long Linh chính là khen Tô Lâm An.
Lời này nghe dễ chịu vô cùng, Tô Lâm An lại vui sướng vuốt nó thêm mấy cái.
Có thực thể rồi đúng là khác hẳn, cảm giác khi vuốt ve cũng dễ chịu hơn chút.
Hiện giờ, nàng cũng đã luyện tới cấp cao, khi vung quyến ra thì nắm đấm có ánh vàng kim, uy lực cực kỳ khiếp người.
Trong khi Tô Lâm An vung nắm đấm hùng hục, hoàn toàn không biết mệt mỏi, bước vào cảnh giới vong ngã, thì Sơn Hà Long Linh bắt đầu kế hoạch tẩm bổ của nó.
Nhục thân của nó nằm trong dòng suối nhỏ ở trấn Thanh Thủy, còn nguyên thần vẫn ở lại trong biển ý thức của Tô Lâm An.
Điều này chứng tỏ, thực lực của thứ ở đối diện không thấp hơn y.
Chẳng qua y vẫn không hiểu tại sao thứ ấy lại không ra tay với đám tu sĩ cấp thấp kia.
Quỷ Khiếu nghiến răng, nhắm chặt hai mắt, bắt đầu quyết đấu một trận sống còn với quái vật ở bên kia cầu.
Nay niệm lực của nàng đã nhiều hơn trước, một phần trong đó được cống hiến bởi chính tu sĩ châu Vân Lai.
Dưới sự dẫn dắt của Nam Ly Nguyệt, càng lúc càng có nhiều người xưng nàng là tiên linh.
Tuy rằng với những tu sĩ ấy mà nói, có vài người vẫn không thể tiếp thu nổi việc cúng bái tiến linh gì đó, dù sao thì tu sĩ không dễ dụ như người phàm, nhưng mọi người đều nhớ đến công ơn của nàng, sau này cũng biết được tầm quan trọng của niệm lực và niệm châu ở thượng giới.
Sơn Hà Long Linh tỉnh dậy đúng lúc, Tô Lâm An cũng cực kỳ mừng rỡ.
Nếu như có thể giải quyết nỗi lo xa về nhà tổ, thì nàng làm việc cũng tiện hơn nhiều.
Nếu như lúc đầu nàng đã phí bao nhiêu sức để cứu người ra, thì giờ cũng không thể mặc kệ sự sống chết của họ.
Bởi vậy Tô Lâm An nói:
Tiểu Bạch, ngươi tỉnh rồi thì hãy giúp những huynh đệ tỷ muội khác đi.
Tô Lâm An chỉ vào Vũ Thương trong biển ý thức,
Khoảng thời gian này bỏ chút tinh lực để tẩm bổ cho Vũ Thương một chút, được không?
Tiểu Bạch đáp lại ngay:
Được.
Nó dù sao cũng đã chăm sóc hoa Đa Tình, giờ chăm sóc thêm Vũ Thương cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Không chỉ như vậy, nó còn muốn tìm một dòng suối nhỏ trong trận Thanh Thủy để nằm, như vậy thì linh khí trong trận Thanh Thủy sẽ nồng đậm hơn rất nhiều.
Giờ nó cực kỳ có ích đó! Nó vẫy đuôi với Tô Lâm An, rồng nước nhỏ lượn một vòng quanh trấn Thanh Thủy, chọn lấy một con suối rồi nhảy vào.

Tiểu Bạch tỉnh rồi.
Nàng dùng đầu ngón tay vuốt ve lưng của Sơn Hà Long Linh, trượt từ đầu đến đuổi.
Cơ thể của Sơn Hà Long Linh lõm xuống theo chuyển động của ngón tay nàng.
Đợi đến khi nàng vuốt đến chóp đuổi của nó, nó thoải mái đến mức vẫy đuôi, vừa khéo hất bay Khoa Đầu Hỏa vừa ra ngoài hóng chuyện.
Nguồn khí huyết sát dồi dào không dứt khiến y khôi phục nhanh chóng.
Nhưng vào lúc này, chẳng ngờ thứ ấy lại bắt đầu quay lại cướp đoạt y.
Trận chiến này, y không thể thua được! Y vốn định chia thần hồn ra để đối phó với đám tu sĩ cấp thấp kia, giờ lại không thể phân tâm, nhất định phải dốc hết sức để ứng phó! Hơn nữa cho đến tận giờ khắc này, Quỷ Khiểu vẫn không rõ, thứ ở bờ sông bên kia rốt cuộc là gì, cũng là ma tu giống y hay sao? Trong lĩnh vực Nhất Thủ Già Thiên của y mà y vẫn chẳng thể dò xét ra được bộ mặt thật của hãng vật phía bên ấy.
Sơn Hà Long Linh yên lặng nhìn những huynh đệ tỷ muội khác của mình, sau đó nguyên thần biến lớn hơn chút.
Nó nghĩ một hồi, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được, vì vậy nó ôm lấy tất cả mọi thứ trong biển ý thức vào lòng.
Đến ngay cả Khoa Đầu Hỏa cũng bị nó dùng móng ấn đầu xuống.
Cơ thể vốn đã có được chút hình người lại nhanh chóng khô quắt lại như bị mất nước.
Y lập tức liều mạng dốc hết sức trấn áp thì mới có thể ổn định lại thể cục một cách khó khăn.
Thứ đối diện bắt đầu cắn trả rồi! Y hấp thụ được mạnh từ thứ ở bờ bên kia bằng việc dựng nên cây cầu hồn.
Rõ ràng nó chỉ lớn bằng đầu ngón tay nhưng lại tạo ra một tiếng ầm vang, nước bắn cao đến mấy trượng.
Điều này khiến người dân trấn Thanh Thủy sợ hãi, còn tưởng thiên thạch trên trời rơi xuống.
Cuối cùng Tô Lâm An ra mặt trấn an một hồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, ai làm gì thì lại làm đó.
Còn Tô Lâm An chạy về đến nơi thì vào thẳng lá Ngưng Băng.

Lần này ta tới, y không chia sức mạnh thần hồn ra để nhằm vào ta nữa.
Tô Lâm An nói tiếp,
Nhưng y không chủ động để lộ cây cầu ra cho ta xem, cho dù ta có dùng niệm lực thì vẫn không thể tìm được vị trí chính xác.
Điều này chứng tỏ thực lực của ta và y chênh lệch không hề ít.

Tóm lại là phần lớn mọi người đã trở thành tín đồ của nàng.
Những điều này đều là lực lượng dự bị, hẳn cũng tiện hơn việc nàng tới thượng giới để cướp tín đồ một chút.
Tất nhiên, muốn bảo vệ họ thì nhất định phải có sức mạnh.
Khi bong bóng còn lớn hơn cả cơ thể của nó thì nổ bụp một tiếng.
Tuy tiếng bong bóng nổ không lớn, nhưng Sơn Hà Long Linh lại bỗng rụt người lại như bị giật mình, sau đó nó cứ thể mở mắt.
Lúc này Sơn Hà Long Linh chỉ lớn bằng ngón cái của nàng, được ngưng tụ lại từ nước, không phải dạng sương mù ngày xưa.
Nàng nhận ra lần này nó đã thu hoạch được rất nhiều, giờ đã có được thực thể, sơn linh trước kia đã trở thành thủy linh.
Mà trọng thủy của hồ Giới vốn là vật thuộc về thượng giới.
Nó dùng trọng thủy để ngưng luyện ra chính mình, điều này chứng tỏ giờ nếu để chia theo cảnh giới của nhân tu, thì tu vi của nó ít nhất cũng là cảnh giới Nhân Tiên, tiến một bước cực kỳ lớn.
Nhưng quyền pháp thì được nàng phát hiện ra từ trong đống thẻ ngọc mà Hồng Phù đưa cho.
Đó là quyền pháp của một vị tu sĩ luyện thể, không cần dùng đến quá nhiều linh khí, mà chỉ dựa vào sức mạnh và khí huyết của chính mình.
Vốn Tô Lâm An cũng không biết thật ra củ cải này có máu, từ sau khi bị chiếc váy đỏ kia làm đứt tay chảy máu thì nàng mới ý thức được mình có thể tu luyện môn Kim Cang Quyên này.
Tô Lâm An đang liên tục tung quyền.
Nàng không dùng niệm lực mà muốn dùng thần thức để khống chế quyền pháp, khiến cho mỗi quyền đều vào đúng một vị trí.
Trong một nhịp thở, nàng có thể đánh được ba trăm quyền.
Nàng nhất thời không chú ý, suýt chút nữa không thể đỡ chắc.
Không hổ là Sơn Hà Long Linh đã ăn một giọt trọng thủy của hồ Giới, nặng đến thế này.
Tu sĩ mà có tu vi kém chút là sẽ bị nó đè chết ngay.

Y đã bắt đầu muốn giao dịch với ta rồi.
Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi nói,
Lần sau đi qua đó, ta cũng muốn nghe thử xem rốt cuộc y muốn nói gì.
Tô Lâm An đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy Khoa Đầu Hỏa thình lình hổ lên:
Tỉnh rồi, tỉnh rồi!
Cái gì tỉnh rồi cơ? Trong biển ý thức của nàng có bao nhiêu thứ đang ngủ như vậy, nó nói tỉnh rồi thì nàng vẫn chưa phản ứng lại được xem, rốt cuộc là ai đã tỉnh dậy.
Nàng dùng thần thức quét qua biển ý thức, nhìn thấy lỗ mũi Sơn Hà Long Linh phun ra một bong bóng nhỏ.
Bong bóng ấy lúc to lúc bé theo hô hấp của nó.
Y vừa dứt lời, Tô Lâm An đã nhảy tót đi mất dạng.
Quý Khiểu tức đến mức phải gầm lên một tiếng giận dữ.
Tuy nhiên ngay sau đó, cơ thể y run lên, có máu tươi trào ra từ trong miệng.
Có lẽ là tiếng hô hấp ấy có ảnh hưởng đến giấc ngủ, ngay cả Khoa Đầu Hỏa cũng thiêm thiếp ngủ say.
Thực ra đối với những linh vật trời đất như chúng, dùng phần lớn thời gian để ngủ mới là bình thường.
Đi ngủ tức là dưỡng thần.
Nhưng khi không dùng niệm lực, điểm rơi của ba trăm quyền này vẫn có sai sót.

Chỉ có tập trung vào một điểm thì mới có thể chống lặp uy lực của quyền pháp lên mức cao nhất.

Cho nên, nàng nhất định phải luyện, luyện không ngừng nghỉ! Có lẽ do tới từ hạ giới nên dù Tô Lâm An rất xem trọng niệm lực, nhưng theo bản năng lại coi nó chỉ là ngoại lực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.