Chương 365: Hủy diệt
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1614 chữ
- 2022-02-04 05:55:03
Cái chân Thiên Ma dần lại gần, nàng cũng không cầm chắc được đồ trong tay nữa, tay run rẩy làm chúng rơi xuống rồi lăn lông lốc vào một kỹ đất.8
Lúc này nàng cũng không rảnh để quan tâm xem thịt bị rơi xuống đâu, bởi, chân Thiên Ma đã ở ngay trước mắt.
Nàng không nản lòng, lảo đảo đứng dậy đi về phía trước, muốn lại gần chân Thiên Ma để nhổ linh dịch lên người nàng ấy.
Trước đó rõ ràng là nàng sợ muốn chết, còn bị áp chế mọi mặt.
Sau đó, cái chân cong gập lại rồi đổ xuống, đè về hướng đầu nàng! Đồng tử Tô Lâm An co rụt lại.
Rõ ràng giờ chân tay nàng không hề có chút sức lực, nhưng vẫn giơ bàn tay không cầm tấm Tiên Sứ Lệnh lên muốn chắn lại.
Tô Lâm An cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá nhỏ dập dềnh giữa biển lớn, bị sóng biển đánh vào không ngừng chìm nối, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Nhưng ngay sau đó, cái chân tàn của Thiên Ma đang chắn trên đầu nàng bỗng phát ra tiếng răng rắc cực lớn, giống như xương đầu gối bị gãy trật chỗ.
Nguyên thần nàng chìm vào bóng tối ngay tức khắc, đến ngay cả ấn Công Đức cũng bị bóng tối bao phủ, chỉ có thể lóe lên ánh sáng xanh lá yếu ớt.
Cũng vào chính giây phút này, chiếc váy đỏ vẫn không hề có động tĩnh gì bỗng tung bay.
Chẳng lẽ, hôm nay nàng sẽ bị cái chân tàn của Thiên Ma này để thành củ cải nghiện hay sao?
Bản tôn chết rồi, ý thức của nàng liệu có quay về phân thân không.
Tô Lâm An chưa kịp kinh hãi thì đã cảm thấy sau lưng có một lực hút khổng lồ.
Nàng quay đầu nhìn lại thì lập tức trợn trừng mắt.
Lòng bàn tay nàng cũng dính đầy máu Thiên Ma, vừa cầm như vậy thì máu Thiên Ma cũng dính lên Tiên Sứ Lệnh.
Lúc này nàng không để ý đến rằng, máu tươi kia đã nhanh chóng thấm vào Tiên Sứ Lệnh, khiến cho tấm lệnh vài vừa mỏng vừa trong suốt bị nhuộm thành sắc đỏ.
Nhưng lúc này, nàng không cảm nhận được sát khí.
Hoặc, sát khí ấy không hề ảnh hưởng đến nàng.
Nàng ngẫm nghĩ rồi đứng dậy một cách khó khăn, nhổ một ngụm nước bọt lên cái chân tàn của Thiên Ma.
Tiếc rằng nàng không có bao nhiêu sức lực, nước bọt đó cũng không rơi lên chân Thiên Ma nổi.
Chiếc váy biến lớn, vạt váy bay lên từ phía sau lưng nàng, phủ luôn lấy cả cơ thể nàng.
Rõ ràng nó là một chiếc váy nhưng lại tạo thành hình cầu, bọc nàng ở bên trong.
Nhưng giờ khi nhìn thấy cái chân tàn của Thiên Ma khuỵu gối quỳ trên nền đất lại không hề đè vào người nàng, đã vậy còn chống lên để lại một khoảng không gian sống sót cho nàng, thì Tô Lâm An đã hơi dao động.
Nàng vừa bước được hai bước đã nghe thấy trên đầu lại có âm thanh răng rắc, đó là tiếng xương vỡ vụn.
Còn có mấy con dòi rơi xuống theo chỗ máu đó, bò tới bò lui trên người nàng khiến nàng đã quên mất nỗi sợ, cả người bỗng nhảy dựng lên.
Nàng nhún người nhảy ra ngoài, nhưng vừa nhảy lên chưa được hai thước thì đầu gối đã mềm nhũn, ngã nhào lên mặt đất.
Tô Lâm An chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng như được một luồng sức mạnh cực lớn nâng lên.
Trước mắt nàng là một vùng mờ mịt, là sương mù dày đặc cũng là hơi nước.
Nó đỏ rực giống như nham thạch rực lửa.
Nhưng một lúc sau, cái chân tan biến thành sắc xám, như một đoạn gỗ đã bị đốt sạch chỉ còn lại cặn, chạm vào là tan ra thành tro bụi.
Một mùi máu tanh 3gay mũi ập đến, hệt như Tô Lâm An đang đứng trước một vách núi dốc, hơn nữa vách núi này còn được tạo nên từ máu thịt, chồng chất vết thương. 9
Nàng có thể cảm nhận được trên đó có kiểm khí, có ánh đạo, trong máu thịt còn có ghim mảnh vụn của đủ loại pháp bảo, cùng với dòi bọ đ6ang nhúc nhích...
Tiếp sau đó, dường như tiếng hò reo kia bỗng đạt đến cao trào, hoàn toàn át đi những âm thanh khác.
Tiếng gió, tiếng mưa đều biến mất, chỉ có tiếng hò hét kia vang vọng chân trời, chọc thủng mây xanh! Ngàn vạn âm thanh đó tụ lại với nhau, gào lớn:
Về nhà!
Sóng biển cuộn trào đã đạt đến đỉnh điểm, chiếc thuyền nhỏ trong biển lớn là nàng bị đẩy lên tận trời cao.
Chẳng trách liên tục có sát khi trào ra.
Là bởi vì, trước giờ vết thương của nàng ấy chưa hề lành lại.
Nhìn nó ở khoảng cách gần khiến nàng gần như muốn nôn ra, nhưng cơ thể nàng lại là Yên La bạch ngọc, căn bản không t5hể nôn ra thứ gì.
Tô Lâm An chỉ thấy hoảng sợ trong lòng, cơ thể thì mềm oặt không còn chút sức lực nào.
Nàng muốn tránh nhưng lưng lại đang tựa vào kết giới, cơ thể thì không có sức lực gì.
Nàng vốn cho rằng mình còn có một lớp lá chắn là chiếc váy đỏ, có thể che được một chút, nào ngờ giọt máu kia lại rơi đầy lên mặt nàng, như giội cả chậu nước lên người khiến cho nàng ướt sũng như chuột lột.
Cũng vào lúc này, cái chân Thiên Ma kia bỗng nhiên bắt đầu rung lên.
Theo nhịp rung của nó, một chút máu rơi vãi xuống.
Mũi chân nó chạm đất, bàn chân dựng dậy chống thành một khoảng trống giữa đầu gối và mũi chân.
Mà lúc này, Tô Lâm An đang ở giữa khoảng trống đó, không bị chân Thiên Ma đè lên.
Nàng không rảnh để tâm đến điều này, chỉ nắm chặt lấy Tiên Sứ Lệnh trong tay.
Bên tai có tiếng ha ha vọng tới, tiếng reo hò vốn đã yếu dần giờ lại mạnh lên, trong đó còn xen lẫn một vài điệu hát cổ quái, cùng với gió thổi càng lúc càng mạnh.
Còn cơ thể của nàng bị một luồng sức mạnh kéo vào trong, trực tiếp bị kéo vào hố đen.
Trong khoảnh khắc tiến vào hố đen, Tô Lâm An chỉ cảm thấy cả người lạnh đến thấu xương, gió mạnh kia như lưỡi đao róc xương xông tới từ bốn phương tám hướng, rạch xé cắt gọt cơ thể nàng một cách hung ác.
Đến ngay cả Tiên Sứ Lệnh vẫn được nàng cất trong ngực áo cũng lăn ra ngoài, suýt chút nữa rơi vào trong kẽ đất.
Tô Lâm An vội vàng giơ tay ra bắt lấy nó.
Mảnh đất vốn đã nứt toác lại bị bổ ra một đường sâu hoắm.
Chân Thiên Ma đã trở thành tro bụi.
Nàng không biết, rốt cuộc cái chân tàn của Thiên Ma này muốn làm gì?
Lúc này, nàng chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào chân Thiên Ma.
Nàng ấy bị phong ấn đã bao năm mà miệng vết thương vẫn chưa hề lành lại.
Rõ ràng bên ngoài bị núi rừng bao phủ, nhưng bên trong vẫn đang đổ máu thối rữa.
Thế mà nàng lại không bị đè trúng? Là trùng hợp, hay Thiên Ma không muốn làm hại nàng? Tô Lâm An ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì là tư thế này nên trên đỉnh đầu nàng chính là xương chân của Thiên Ma Khúc xương trắng hếu lộ ra ngoài, vài chỗ máu thịt bị lật ra đang rủ xuống, khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi đồng thời cũng hơi khó chịu ở sâu trong lòng.
Rốt cuộc là Thiên Ma này bị thương nặng đến mức nào.
Nàng không có sức, cái chân tàn của Thiên Ma lại cực kỳ to lớn, lúc này nàng căn bản không thể tránh được.
Nhưng nàng giơ tay ra chặn thì cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe, căn bản không có chút phần thắng nào.
Hổ đen chỉ xuất hiện trong thoáng chốc.
Sau khi nuốt trọn quả cầu đỏ thì hố đen biến mất ngay lập tức, sau đó kết giới vốn đang ngăn Khương Chỉ Khanh cũng đột ngột bị thu lại.
Chẳng ngờ sau lưng nàng đã xuất hiện một cái hố đen.
Gió lốc trào ra từ trong hố đen, thổi tan cái chân tàn của Thiên Ma ở phía trước thành tro bụi.
Cuối cùng thì thanh kiếm vẫn không ngừng được hắn vung lên đã không còn đâm vào bức tường chắn kia nữa.
Kiếm khí xuyên qua kết giới vừa rồi, chém vào phần mộ ở phía trước.
Tẩm mắt của nàng trở nên mông lung, chỉ lờ mờ nhìn thấy hình như cái chân tàn của Thiên Ma đã bắt lửa, xung quanh tràn ngập ánh lửa khiến lòng người run sợ.
Cái chân đó bốc cháy một cách điên cuồng.
Cũng may nàng vừa luyện ra một phân thân, để lại đường lui cho mình! Một tiếng ẩm cực lớn vang lên, đến ngay cả mặt đất cũng rung lên theo đó.
Xung quanh càng lúc càng nhiều kẽ nứt, một bên chân của nàng đã bị lọt vào kẽ nứt, còn chần Thiên Ma trên đỉnh đầu lại khuỵu gối xuống.
Thiên Ma vốn không thể bị hủy diệt mà chỉ có thể phong ấn lại, lúc này đã bị thiếu mất một chân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.