Chương 369: Giống nhau
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1691 chữ
- 2022-02-04 05:54:58
Khi ấy nó vẫn chưa phải là con cầm đầu ở nơi đây.
Con hung thu hồi đó còn lớn hơn quái vật trước mặt rất nhiều, thực lực cũng mạnh hơn. 8
Ở đầu bên kia của vùng biển hư không này, chính là ngoại vực mà nhân tu vẫn nói đến.
Trong bóng tối, có một cái bóng đỏ trập trùng lên xuống giữa gió bão, giống như một quả cầu đỏ đang trôi dạt giữa biển lớn, bị sóng biển mặc sức va đập.
Có con chẳng thèm để ý mà vòng qua người nàng ngay, có con thì bơi đi sau khi ngửi mấy lần.
Tình cờ gặp phải một con cá có hình thể lớn.
Nó lẩm bẩm:
Ta chỉ có thể đưa người đến đây.
Quãng đường tiếp theo, người phải tự đi thôi.
Ở phía trên hồ nước xanh biếc, quả cầu đỏ bỗng vỡ toang, hóa thành vô vàn mảnh vụn.
Nó phải hộ tống chủ nhân trở về quê hương.
Nhưng khi nó tỉnh lại, ý thức của chủ nhân lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Còn hắn hiện giờ, thì phải hấp thụ và luyện hóa những khí huyết sát bỗng ào vào cơ thể kia.
Sau khi chết đi tu lại nhục thân, những pháp bảo trước kia của hắn đã mất sạch.
Có mấy lần nó đã suýt bị chìm hẳn xuống, mất tăm giữa gió bão.
Nhưng một hồi lâu sau, nó lại khó nhọc giấy ra khỏi gió bão, đi về phía ngoại vực một cách gian nan.
Đây là một quãng đường dài đằng đẵng.
Dù có gian khổ bao nhiêu, cho dù thịt nát xương tan, nó cũng phải đưa nàng, về nhà.
Cơ thể của nó đã sắp vỡ vụn, nguyên thần đang trong cơ nguy khốn.
Kiên trì cho tới tận giờ, thứ mà nó dựa vào có lẽ là nghị lực.
Làn sương đó cực kỳ có hại với nhân tu, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị sương máu gây ảnh hưởng đến thần trí.
Thấy sương máu lan tràn vươn ra ngoài cấm vực, Đô Trọng Sơn không dám vào sâu hơn.
Đó là một ốc đảo ở tận cùng hư không, nơi mà nhân tu gọi là ngoại vực, cũng chính là quê hương của nàng, là nơi mà nàng sinh ra.
Chiếc váy trên người nàng được luyện chế từ tơ của tằm Băng trên núi tuyết, đóa hoa ở trước ngực là tảo Thâm Lam dưới đáy biển, những đồ châu báu đang sáng lấp lánh kia là vảy của yêu giao dưới biển sâu.
Sau khi kiểm tra xem kết giới có bị ảnh hưởng không thì gã nhanh chóng bỏ chạy.
Đợi khi tới được cửa vào tầng tám, Đồ Trọng Sơn cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Gã không nhịn nổi, cũng lo rằng động tĩnh ở trong quá lớn sẽ gây nguy hiểm đến kết giới của vực Cửu Cực, bởi vậy lúc này cũng không thể ngồi yên nữa mà đi vào gần cấm vực ở trong sâu.
Nhưng vừa mới đến ven vùng cấm, gã đã nhìn thấy đàn hung thú bạo động và sương máu phủ đầy trời.
Chiếc váy được chủ nhân luyện chế ở quê nhà, nhưng hoa văn trên chiếc váy lại được luyện chế ở nơi có nhân tu.
Bởi vì ở đó, chủ nhân đã gặp được loài hoa mà người thích nhất, rồi thêu nó lên tim.
Sau khi sắp xếp lại đám sâu, hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Sâu muốn khôi phục lại thì đơn giản chỉ cần ăn và ngủ.
Nơi đây không có bất cứ sinh linh nào, đến ngay cả thú Phê Căn cũng không thể xuyên qua khoảng hư không này.
Hiện giờ nơi đây vẫn là khu vực mà tu sĩ nhân loại không thể tới được.
Sau khi xuyên qua một dòng thiên thạch, cuối cùng gió bão cũng nhỏ lại.
Dường như chiếc váy đỏ có thể nhìn thấy phía xa xa có một vùng xanh mướt.
Hiện giờ, đã càng lúc càng gần quê nhà.
Nhưng nó cũng sắp không thể chịu được nữa.
Chỉ thấy làn sương máu tỏa ra, giống như sóng lớn cuộn trào ập đến mọi nơi, san bằng cả khe núi.
Tiếng nổ cực lớn khiến cho cả vùng đất rung chuyển dữ dội, trập trùng như sóng.
Nhưng vào lúc nó tự nổ thì con hung thú đó cũng dao động trong thoáng chốc, để cho nó có cơ hội thoát thân.
Không ngờ lần này d3ùng chiêu cũ lại không hề có tác dụng.
Một con quái vật nho nhỏ chẳng bằng nổi hung thú kia ở mặt nào, lại có thể làm nó bị thương đến 9mức này, đến ngay cả cơ hội thoát thân cũng không cho nó.
Thấy không còn hy vọng chạy trốn, nhện đen rít lên một tiếng thảm thiết, sau 6đó uỳnh một tiếng, nguyên thần và nhục thân của nó đều phát nổ! Cũng vào chính khoảnh khắc đó, một con hung thủ cực lớn bổ nhào tới, che kín tr5ên người Mục Cẩm Vân.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong cấm vực! Vậy mà lại có động tĩnh khác thường như thế? Lẽ nào lại là hung thú cấp cao tranh cướp địa bàn? Nhưng dù là chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì e rằng tên điên họ Lý và Lạc Hiên kia đã lành ít dữ nhiều.
Có điều, hẳn là hai người đó đều có đèn hồn tâm huyết.
Hồi lâu mà âm thanh ấy vẫn chưa hề ngừng lại, vang vọng liên tiếp mấy canh giờ mới yếu đi.
Đồ Trọng Sơn canh gác ở cửa vào tầng tám bị động tĩnh này làm sợ ngây người.
Tô Lâm An nằm ở trong chỉ mặc một lớp áo lót, rơi xuống từ trời cao, lọt vào giữa hổ phát ra một tiếng ùm.
Chủ nhân, ta tên là Hồng Phi.
Dường như Tô Lâm An đã nghe thấy một tiếng nói khẽ bên tai như vậy, nhưng ý thức của nàng mơ hồ, cho dù đã chìm vào làn nước cũng vẫn không tỉnh lại.
Gãy răng rồi! Con cá nhỏ khác không tin có chuyện quái dị như vậy, cũng nhe răng ra cắn.
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc vang lên, đó là tiếng vô số răng nhọn bị gãy.
Thực lực của nhện đen cường hãn, cho dù là thực lực nhục thân của nó không phải là mạnh nhất ở tầng tám vực Cửu Cực này, nhưng sức mạnh nguyên thần của nó lại hoàn toàn xứng đáng để đứng đầu.
Lúc này uy lực khi nó tự nổ nguyên thân cũng không thể coi thường.
Khi đàn cá nhỏ phát hiện ra thứ này không thể cắn được, chúng cũng mất hứng, dồn dập tản đi.
Không bao lâu sau, lại có một đàn cá bơi tới.
Một đàn cá nhỏ vây quanh nàng.
Rõ ràng chúng chỉ dài mấy tấc, vảy cá màu hồng trên người khiến chúng trông vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu.
Đợi lần này nguyên thần khôi phục, thần thức của hắn sẽ mạnh hơn, tới lúc đó chắc sẽ có thể vạch mở được đáp án.
Hư không vô tận, đường đi vô tận.
Nàng cứ vậy rơi thẳng xuống đáy hồ, lần nữa lại chìm vào hôn mê.
Trong hồ có cá.
Nó không rõ cái hồ ấy rốt cuộc ở đâu.
Lúc này, nó không còn sức để dò tìm nữa rồi.
Đi thêm một lát nữa, cuối cùng ốc đảo cũng đã thật sự xuất hiện trong tầm nhìn của nó.
Đó là một vùng hồ.
Khi linh của váy đỏ vì bị thương quá nặng mà vẫn chưa hề tỉnh lại.
Nó chưa từng nói một lời nào với Tô Lâm An.
Bởi lẽ đó, nó lại nhố phì một cái ra ngoài.
Chưa được mấy ngày, đám linh ngư trong hồ đã bắt đầu truyền nhau một tin tức.
Vẫn còn một cơ hội sống? Đang lúc buồn bực, thẻ ngọc truyền âm của Đồ Trọng Sơn bỗng phát sáng.
Thu hoang chủ liên lạc với gã vào lúc này...
Xung quanh là gió bão kẽ nứt cực kỳ khủng bố, đâu đâu cũng có những hố đen có thể nuốt lấy người ta, còn cả luồng đá Thiên vẫn chảy loạn bay lung tung khắp mọi nơi.
Cho dù là tu vi cảnh giới Nhập Thần, nếu muốn sống sót trong khoảng không gian này thì cũng cực kỳ khó khăn.
Nó bổng hút mạnh một cái, những cá những tôm nho nhỏ ở xung quanh đều bị nó hút vào trong bụng, đến ngay cả Tô Lâm An cũng không phải ngoại lệ.
Có điều sau khi nuốt vào miệng nó lại cảm thấy vật cưng cứng này hơi kệnh răng, cứ như đang nhai một hòn đá lớn vậy.
Trong nguyên thần hắn là một vùng sương máu hỗn độn, vết nứt phủ đầy khắp nơi.
Hắn cũng không chắc rốt cuộc trong biển ý thức còn lại thứ gì, nhưng rất rõ ràng, sức mạnh thần bí kia đều tới từ nơi đó.
Nhưng khi sáp lại vật thể không rõ vừa rơi xuống, đám cá nhỏ đã đồng loạt mở miệng, để lộ ra hàm răng sắc nhọn ở bên trong.
Một con cá bơi tới nhanh nhất, cắn mạnh xuống đầu ngón tay của Tô Lâm An, kết quả...
Tuy rằng nó muốn nói với nàng mấy câu nhưng cũng hiểu, nó không thể đánh thức nàng.
Gió bão kẽ nứt trong hư không vô tận quá lớn, việc nàng tỉnh dậy trái lại không hề có lợi.
Nếu như bọn họ chết đi, ắt hẳn người nhà của họ sẽ tìm đến đây.
Giờ không thấy ai tới, chẳng lẽ là...
Cho dù là sau này, nó điều khiển cơ thể của Tô Lâm An khiến nàng tới gần Thiên Ma, đó cũng chỉ là tàn niệm của khí linh đang ép nàng hành động.
Cho đến khi cái chân tàn của Thiên Ma dùng máu để hiển tể, dùng sức mạnh của huyết tế ấy để mở ra một kẽ nứt làm lối đi thì khí linh của váy đỏ mới hoàn toàn tỉnh lại, đồng thời hiểu rõ được sứ mệnh của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.