Chương 391: Bồi thường


Khi nàng bước qua, đầu vừa khéo chạm vào lòng bàn tay của tượng đá, như đang được một bức tượng đá xoa đầu.

Không hiểu vì sao, sức mạn8h khí huyết vốn đang cực kỳ cuồng bạo dường như đã được vỗ về, nàng...
Nghĩ một lúc, lão Tuân hơi khom người, nói với giọng điệu cung kính thận trọng:
Tổ tiền bối, đây là tinh thạch khí huyết của tên áo đen mà người vừa giết.
Ta thấy khí huyết tản ra thì vô cùng đáng tiếc, nên tự quyết định nhặt nó lại, giờ vật cũng nên quy về chính chủ.
Tinh thạch khí huyết, Tô Lâm An biết đó là thứ gì.
Người bên dưới kêu lên sợ hãi, dồn dập tránh ra, còn có hai người dân vì không kịp chạy mà bị đá rơi trúng vào người.
Tô Lâm An cũng không kịp rời đi.
Nương hắn, đã không còn nữa.
Diệp Kiếm Gia bị ánh mắt này của hắn làm cho run lên, sau đó lại mạnh miệng nói:
Họa do ai chọc tới, thì nên tìm kẻ đó để báo thù!

Đúng vậy.
Hạng Dục Đình cúi đầu nhìn thi thể của nương mình,
Chính ta đã đưa nàng ấy về, cho nên, nguồn cơn của tất cả là do ta đúng không?
Diệp Kiếm Gia nào ngờ tới Hạng Dục Đình sẽ chui vào ngõ cụt như vậy, nàng ta vội vàng nói:
Không, đều do ả Tô Tô kia...
Giọng nói của nàng ta vốn nhỏ, cha con Bàng gia bận dọn dẹp căn nhà bị chém nát nên không để ý bọn họ đang nói gì.
Thứ này đại khái có thể tăng thêm mấy tầng tu vi cho tu sĩ cảnh giới Man Huyết, khả năng thức tỉnh được sức mạnh huyết mạch càng lớn hơn.
Tất nhiên, đường tắt kiểu này có tác hại nhất định.
Thực ra trước kia trong nhà hắn có rất nhiều thứ tốt, dù sao thì khi ấy cha hắn cũng là cao thủ đứng thứ hai trong thôn.
Cho dù cha hắn đã mất tích, trong nhà cũng có không ít đồ tốt, nhưng hắn đã lấy đưa cả cho Diệp Kiếm Gia.
Nàng ta ngồi xuống trước mặt Hạng Dục Đình, đưa tay ấn nhẹ lên vai hắn.

Kiêm Gia...
Kiêm Gia nói ngay:
Ắt hẳn mục tiêu của gã áo đen kia là ả Tô Tô, sao lại làm liên lụy đến cả dì Hạng chứ.
Cơ thể Hạng Dục Đình lập tức căng cứng.
Vốn dĩ, sau khi trưởng thôn làm lễ tế vào đêm rằm tháng Giêng thì cuộc thức tỉnh mới có thể bắt đầu.
Sau khi6 bắt đầu, tượng đá sẽ phát sáng, mỗi dân làng muốn thức tỉnh đều sẽ tới trước tượng đá để nhận sự chúc phúc.
Sắp xếp như vậy, không biết Tố tiền bối cảm thấy có ổn thỏa hay không?
Lúc này Tô Lâm An đã thay quần áo, nàng đáp một cách thờ ơ:
Nếu đã tặng cho các ngươi, vậy thì các ngươi tự sắp xếp là được, không liên quan gì đến ta.
Bước ra khỏi phía dưới tượng đá, Tô Lâm An vẫn mang dáng vẻ nhỏ bé gầy yếu như trước.
Nhưng lúc này, không ai dám khinh thường nàng nữa.
Có điều cánh tay phải bị gãy của bức tượng che chắn trên đầu nàng, dựng nên cho nàng một lá chắn an toàn, tuy rằng nàng không tránh kịp nhưng cũng chẳng hề bị thương.
Lúc này Tô Lâm An đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, trên người vẫn mặc bộ quần áo trong mỏng manh bị cắt rách kia, miễn cưỡng che được cơ thể của mình.
Giẫm lên bước chân của người phía trước mà đi thì sẽ bị hạn chế cực lớn, hơn nữa hấp thu càng nhiều thì sức mạnh khí huyết sẽ càng bị pha lẫn, tạp nham chứ không tinh khiết.
Đây không phải là chuyện tốt.
Nàng ta nói khẽ:
Huynh yên tâm, sau này ta sẽ báo thù thay cho huynh.
Ngừng lại một lát, Diệp Kiếm Gia lại nói:
Giờ ta chỉ còn cách cảnh giới Chân Huyết một bước nhỏ nữa thôi.
Nếu như huynh nhường cơ hội vào cảm ngộ tinh thạch khí huyết trong ngày đầu tiên lại cho ta, chắc chắn ta có thể thức tỉnh được.
Cho dù không có lời chúc phúc của tượng đá thì ta cũng có cơ hội cực lớn.
Bởi đó là sức mạnh khí huyết của cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh, vốn đã nhận được lời chúc phúc huyết mạch.

Huynh nhường cho ta, sau này ta sẽ báo thù thay huynh, được không?
Cho đến lúc này, Hạng Dục Đình mới ngẩng phắt đầu dậy, nhìn thẳng vào Diệp Kiêm Gia.
Diệp Kiếm Gia lập tức thấy tủi thân vô cùng, nước mắt lã chã.
Những giọt lệ nóng bỏng ấy khiến cho nương nàng ta mềm lòng, nhưng lúc này, bà vẫn không dám thả người ra.
Bởi vậy, nàng ta dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía Hạng Dục Đình.
Nhưng chẳng ngờ, Hạng Dục Đình lại không hề nhìn nàng ta mà ôm lấy thi hài của nương mình, đi về phía cửa thôn.
Lúc này, nghe thấy tên mình được rất nhiều người nhắc đến, hắn vẫn hơi mờ mịt, chỉ sững sờ nhìn thi thể đã lạnh của nương ở ngay trước mắt, vẻ mặt đờ đẫn.
Hắn và nương đã nương tựa vào nhau nhiều năm đến vậy, hiện giờ, bà cũng đi rồi.
Giọng nói này, cuối cùng đã khiến mí mắt hắn khẽ động đậy.

Người chết không thể sống lại, huynh phải giữ gìn sức khỏe, hãy nén đau thương.
Trong mắt Diệp Kiếm Gia long lanh ánh lệ.
Bồi thường cho thôn.
Món lợi này, nên chia thế nào đây? Ông nhíu mày nghĩ ngợi, nói:
Viên đá này tạm thời được đặt trong nhà thờ tổ của thôn để thống nhất bảo quản, đến lúc thì sẽ để mọi người luân phiên vào cảm ngộ.
Ông ngừng một lát rồi nói tiếp:
Hạng Dục Đình đã mất mẫu thân, nó sẽ là người vào đầu tiên.
Điều này là tốt hay xấu? Mọi người đang sững ra thì chợt thấy xung quanh tượng đá có vết nứt.
Ngay sau đó, tượng đá đổ xuống
rầm
một tiếng.
Mà sức mạnh huyết mạch được thức tỉnh của hoàng tộc ở thành Thất Tinh là tinh khiết nhất, bọn họ cũng là những người có hy vọng được phong thần lẫn nữa nhất.
Hiện giờ, tượng đá lại phát sáng trước? Mà những đốm sáng kia, hình như đều chui vào người của Tô Tô.
Nếu nói Tô Lâm An cũng chẳng hề liên quan gì đến Thiên Ma, chính nàng cũng không tin nổi.
Vấn đề là, giữa nàng và Thiên Ma rốt cuộc có mối liên hệ gì chứ? Ngay lúc này, một giọng nữ chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng.
Nàng cũng không có lòng dạ để mà trò chuyện với dân làng, chỉ nói:
Ta đi xem linh mộc bảo vệ thế nào.

Tiểu Lục vẫn luôn không có động tĩnh gì, chẳng biết giờ ra sao.
Nếu là trước kia, nàng đã sớm lấy quần áo mới ra thay, nhưng lúc này nàng chỉ ngẩng đầu nhìn lá chắn đang che trên đầu mình, hơi ngẩn người.
ở đồng bằng Cổ Tỉnh, cái chân tàn của Thiên Ma cũng từng che chở nàng như vậy.
Diệp Kiêm Gia đứng trong đống đổ nát sau khi tượng đá đổ vỡ, hung tợn gào lên với Tô Lâm An:
Do ngươi! Đều do người làm hại!
Trong thôn có không ít nhà bị sập, tượng đá bị vỡ vụn hoàn toàn, nhiều dân làng bị thương, và cả, cả nương của Hạng Dục Đình cũng đã chết.
Tất cả những điều này đều do Tô Tô kia gây nên! Nàng ta chửi rủa:
Ngươi là đồ sao chổi, đã hại thôn làng của chúng ta đến nông nổi này! Phải đuối ả ta đi, để ả ta ra ngoài thôn, bị trùng Huyết Duyên ký sinh là được!

Hình như nàng đã bắt đầu thu nhỏ lại? Trong khi Tô Lâm An đang3 biến đổi, người trong thôn cũng căng thẳng nhìn chằm chằm tượng đá.
Tượng đá này, có liên quan đến việc người trong thôn có thể thức9 tỉnh hay không.
Chỉ có linh mộc bảo vệ của trấn Mãng Sơn, hoa linh Tường Vi mới có thực lực mạnh đến vậy.
Hiện giờ, nàng cá thể tặng luôn viên tinh thạch khí huyết này cho thân họ sao? Diệp Kiêm Gia vốn đang khóc lóc cũng sửng sốt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía viên tinh thạch khí huyết kia.
Cho dù chỉ còn lại một chút thì cũng đủ cho hắn dùng rồi.
Hạng Dục Đình đang quỳ ở cách đó không xa, phía trước là thi thể của nương hắn.
Thi thể ấy đã lạnh giá từ lâu.
Trên cõi đời này, chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
Hài cốt nương đã lạnh, mà lòng hắn, còn lạnh hơn.
Nàng ta muốn lên tiếng nhưng miệng vẫn đang bị bịt kín không mở ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt long lanh nhìn viên đá trong tay lão Tuân.
Lão Tuấn cũng cảm thấy viên đá trong tay nóng đến bỏng rát.
Những câu này của nàng ta lại hơi lớn, Bàng Binh nghe thấy thì xông ngay ra, tụng một quyền tới.
Tu vi của cậu cũng tương đương với Diệp Kiêm Gia, nhưng quyền pháp của cậu đã được Tô Lâm An chỉ dạy.
Nàng ta chính là người có hy vọng thức tỉnh huyết mạch nhất trong thôn, kết quả là hiện giờ tượng đá đã bị hủy, nàng ta phải thức tỉnh thế nào đây? Diệp Kiếm Gia còn muốn mắng chửi tiếp nhưng lại bị nương nàng ta ở bên cạnh giữ chặt lấy, đồng thời bịt miệng lại.
Nàng ta căm phẫn bất bình, ra sức giãy giụa, kết quả còn bị lão Tuấn trùng cho một cái.

Bao giờ trưởng thôn mới quay về? Tượng đá này sụp rồi thì phải làm sao đây?
Có rất nhiều người không quan tâm đến vết thương trên cơ thể mình, chạy thẳng đến chỗ tượng đá, nhìn đống đá vụn kia mà hoang mang.
Có người muốn đi thu dọn, ít nhất thì cũng đặt lại cái đầu chưa bị vỡ vụn hoàn toàn cho tử tế, kết quả lại bị người khác kéo về,
Việc này, đội trưởng thôn về rồi hãy động đến.
Còn có người đã chú ý đến tinh thạch khí huyết,
Tu vi của thằng nhóc Hạng Dục Đình kia thấp đến vậy, để mình hắn vào hấp thụ chẳng phải là quá lãng phí hay sao?

Xếp hắn ra sau đi.
Diệp Kiếm Gia bất ngờ không đề phòng nên trúng chiều, loạng choạng lui lại mấy bước.
Nàng ta tức giận nói:
Bùng Binh, người điên rồi!
Bàng Bình nói với vẻ mặt lạnh lùng:
Ngươi còn nói xấu tỷ ấy thêm một lời nào nữa, ta đánh...
Ngừng một lát, cậu mới nghĩ xong lời uy hiếp, nói năng đầy khí phách:
Đánh vỡ đầu ngươi!
Vừa rồi ở trong trận đấu kia, Tô tiền bối đã dùng nắm đấm đánh vỡ cơ thể của tu sĩ cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh, còn đánh nổ đầu gã luôn! Chỉ vẻn vẹn là một nắm đấm, vậy mà khi nhìn thấy, cậu cảm thấy dường như dòng máu khắp người mình cũng đang sôi trào! Cậu cũng muốn khổ luyện quyền pháp, để mình trở nên mạnh mẽ như Tô tiền bối!
Ngươi...
Diệp Kiêm Gia chịu uất ức, nhưng lúc này nàng ta cũng hiểu rằng làm ầm lên chẳng được lợi gì, vòi vĩnh với Hạng Dục Đình mới là quan trọng nhất.
Nào ngờ khi nương tới đòi lại, người Diệp gia còn đẩy ngã nương.
Ánh mắt của hắn lạnh buốt, giọng nói đều đều chẳng hề lên xuống, nghe giữa màn đêm khiến người ta vô cùng kinh hoàng,
Báo thù cái gì?
Kẻ giết nương hắn đã chết.
Vừa rồi Tô Tô kia có thể giết chết tu sĩ cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh.
Đứa nhóc Kiêm Gia này bị cơn giận dữ làm mờ mắt, còn dám chỉ thẳng vào mặt người ta mà mắng, đúng là không muốn sống nữa.
Vì tư chất của nàng tốt hơn, vì hắn thích nàng.
Mấy hôm trước, hắn cũng để lại phần thịt tim được chia cho nàng.

Hạng Dục Đình.

Hạng Dục Đình.
Giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai.
Lão Tuân ra hiệu bằng mắt, ý bảo dân làng xung quanh hãy yên tĩnh lại.
Ông nhặt viên đá Huyết Tinh kia lên,
Tô...
Ông vốn muốn gọi nàng là cô nhóc nhưng bỗng thấy không ổn lắm.
Vừa rồi hắn được người Bàng gia kéo ra ngoài.
Khi ấy suýt chút nữa nhà hắn đã sụp, hắn cũng chẳng kịp phản ứng.
Tu sĩ ngoại vực tu luyện chủ yếu nhờ việc hấp thụ sức mạnh khí huyết.
Khi tu sĩ cảnh giới Chân Huyết kia chết, khí huyết trên người nổ tung rồi bị viên đá này thu hết lại, sau này người khác có thể hấp thụ được sức mạnh khí huyết bên trong.
Tô Lâm An chẳng có chút hứng thú nào với viên tinh thạch khí huyết này, nàng nói luôn:
Viên đá này, đưa cho thân để bồi thường đi.
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của dân làng đã tập trung cả vào viên đá trên tay lão Tuân.
Đó chính là tinh thạch khí huyết của tu sĩ cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh, cực kỳ quý giá! Từ trước đến nay, thôn Cổ Mộc bọn họ chưa từng có tu sĩ cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh nào, đến ngay cả trấn Mãng Sơn hiện giờ cũng chẳng có ai.
Nói đoạn, nàng nhón mũi chân, cơ thể bay vọt lên cao rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
Đợi sau khi nàng bay khuất dạng, dân làng mới lại ầm ĩ lên.
Nếu như được tượng đá ch5úc phúc, người đó sẽ thức tỉnh được sức mạnh huyết mạch trong cơ thể ngay, có thể nhận được năng lực biến hình.
Tới lúc đó mới có thể được coi là con cháu của thần huyết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.