Chương 394: Thay thế
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1923 chữ
- 2022-02-04 05:55:37
Đợi đến khi có được sự thừa nhận của tiền bối rồi phá bỏ trận pháp, thì chúng ta có thể ra ngoài.
Khi nàng nói đến đây thì8 giọng rất lạnh lẽo, tựa như nước suối giữa trời đông, mang theo sự buốt giá khiến cho người ta không dám lại gần theo bản3 năng, chỉ biết rằng lúc này tâm trạng nàng không tốt.
Sau khi ra ngoài.
Giọng nàng có hơi ngập ngừng.
Nàng cười khanh khách đứng dậy, bước lại gần rồi chỉ tay vào tim hắn,
Khương Chỉ Khanh, tim ngươi đập hơi nhanh đấy.
Đôi mắt nàng tỏa sáng rạng rỡ, ánh mắt như lưỡi câu móc chặt lấy trái tim hắn, lại không phải là sự ngọt ngào và rung động đơn thuần, mà còn có một cảm giác âm u lạnh lẽo khó mà khống chế được.
Khương Chỉ Khanh? Không, hắn mong rằng cái tên được thốt ra từ miệng nàng không phải là phương Chỉ Khanh, mà là Mục Cẩm Vân.
Ở nơi sâu nhất trong tầng tám của vực Cửu Cực, Mục Cẩm Vân ngồi yên không cử động.
Hắn dần khai thông linh khí chậm lại, nhưng linh khí trên đỉnh đầu không hề giảm đi mà vẫn không ngừng trào tới.
Vốn dĩ trạng thái của hắn có vẻ không tồi, hiện giờ, lại cảm thấy cả người hắn đều bất thường.
Con hung thú canh giữ bên cạnh cách hắn gần nhất cực kỳ lo lắng.
Kẻ nào đã làm ảnh hưởng đến hắn, khiến cho hắn muốn thay thế người khác?
Không, hắn không muốn thay thế người khác.
Hiện giờ nếu nó hành động bừa bãi, e rằng sẽ gây bất lợi cho sâu nhỏ.
Rốt cuộc sâu nhỏ làm sao vậy, cớ gì mà bỗng nhiên ngủ thiếp đi? Sâu nhỏ chìm vào giấc mộng gì rồi hay sao? Thỉnh thoảng nó cũng nằm mơ.
Điện Thanh ở bên cạnh sốt ruột đến mức kêu gào, hận không thể xé nát nhục thân này, lôi sâu nhỏ trong đầu ra.
Nhưng nó không làm được, nó không làm được...
Hu hu hu..
Rõ ràng nó là một con mãnh thú nhưng lại phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở, khiến cho đám mãnh thú ở bên cạnh cũng gào khóc theo.
Một trận gào khóc thảm thiết lại vang lên, trời long đất lở.
Ấy, nhìn thấy ta nên hồi hộp hả?
Bước đi cùng tay cùng chân rồi kìa!
Khương Chỉ Khanh, người bị ngốc rồi hả?
.
Nàng hỏi liền ba câu, lại khiến cho Mục Cẩm Vân đứng ngay tại chỗ.
Ôi, ngươi tỉnh lại rồi!
Điện Thanh nhìn thấy Mục Cẩm Vân mở mắt thì lập tức vui mừng lấy đầu đi vào tay hắn.
Mục Cẩm Vân miễn cưỡng mỉm cười, muốn nói mình không sao, nhưng sau lần độ kiếp này trạng thái của hắn không hề ổn.
Hàng mi dài chớp khẽ tựa như cọng lông chim nhẹ nhàng rơi xuống hồ nước trong lòng hắn.
Khương Chỉ Khanh không hề đáp lời, trực tiếp nhắm mắt lại không nói chuyện.
Vào lúc bị khí lạnh cắt vụn, hắn ta đau đớn xin tha mạng,
Ta không muốn chết, ta còn có nương.
Ta...
Giọng nói bỗng nhiên im bặt.
Vóc dáng của nó không lớn, lúc này lượn vòng quanh Mục Cẩm Vân giống hệt một con chó nhỏ.
Sâu nhỏ ngủ thiếp đi rồi sao? Thậm chí nó còn cảm nhận được một luồng hơi thở không phải của sâu nhỏ tản mát ra từ trong cơ thể này, khiến nó thấy bất thường theo trực giác.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy mối liên hệ giữa mình và phương Chỉ Khanh càng lúc càng chặt chẽ.
Hắn giật mí mắt, thậm chí híp một mắt lại, ngón tay gập lại hay động đậy cũng dần linh hoạt.
Ôi...
Mục Cẩm Vân nghe thấy tiếng gào thét loáng thoáng.
Hẳn chưa từng đặt tên cho sâu trắng lớn.
Cho nên, dù là sau khi nó không còn thì hắn vẫn chỉ có thể gọi nó là sâu trắng lớn, có lẽ chính vì như vậy nên trong lòng hắn có chút tiếc hận.
Tiếng của vô vàn hung thủ tụ lại với nhau, suýt chút nữa đã lật tung cả vùng trời của tầng tám này.
Đến ngay cả Đồ Trọng Sơn canh gác ở ngoài tầng tám cũng nghe thấy được động tĩnh ở trong này.
Vì hắn vừa bị lạc lối nên nhục thân vô cùng yếu ớt.
Quanh người chú sâu nhỏ đầy những vết nứt.
Khi người còn sống, ta có thể giết ngươi!
.
Trong tâm kiếp, ta cũng có thể giết ngươi lần nữa!
Kiếm khí bỗng bắn ra khỏi cơ thể hắn, sự lạnh lẽo phủ đầy cả không gian, chút tàn niệm hơi yếu ớt kia không đường né tránh.
Lúc trước hắn không muốn bị Khương Chỉ Khanh thay thế, không cam lòng làm một phân thân.
Mà hiện giờ, hắn cũng không hề muốn thay thế Khương Chỉ Khanh.
Hắn không thể làm phương Chỉ Khanh được.
Rồi sẽ có một ngày, cái tên được nàng gọi thắm thiết, là Mục Cẩm Vân! Vào khoảnh khắc ý nghĩ này ập đến, ý thức của hắn dần rút ra khỏi cơ thể của Khương Chỉ Khanh.
Nhưng cũng vào đúng lúc này một bóng đen bỗng xông tới, lao về phía nguyên thần của hắn.
Trong tâm kiếp, tàn niệm của Lạc Hiển mạnh hơn, kết hợp với sự gột rửa của linh khí bên ngoài đã đem đến cho Mục Cẩm Vân một áp lực chưa từng có.
Lượng linh khí lớn tụ lại khiến cho bốn bề đều xanh ngắt.
Giữa vẻ xám xịt vốn có, vùng sáng xanh kia lại lộ rõ sự tăm tối và âm u.
Âm thanh đó truyền tới từ thế giới bên ngoài, rõ ràng không hề đồng đều nhưng cực kỳ có khí thế, giống như sóng biển cuộn trào ập tới từng lớp.
Đúng vậy, cái tên này, đã từng khắc sâu trong trái tim hắn.
Cảnh vật phía trước hơi vặn vẹo, giống như bị bao bọc trong một chiếc bong bóng, lúc to lúc nhỏ, khi sáng khi tối.
Còn người thì lại càng xinh đẹp động lòng hơn.
Hắn biết Điện Thanh đang gọi mình.
Giống như từ lúc bắt đầu, hắn đã biết đây là ảo cảnh vậy.
Nó muốn xua đuổi, thậm chí là hủy diệt luồng hơi thở kia, nhưng hiện giờ, nó không thể hành động.
Hơi thở ấy vốn đi cùng với cơ thể này, mà sâu nhỏ mới là kẻ ngoại lai.
Bất cứ ai, đối với hắn mà nói, đều chỉ là một công cụ mà thôi.
Đến ngay cả Lạc Hiên cũng là như vậy.
Nó mơ thấy khi sâu trắng lớn vẫn còn sống, cướp rất nhiều thịt đến đút cho nó ăn.
Có những giấc mơ quá vui sướng, khi bị đánh thức dậy nó còn nổi cáu.
Mục Cẩm Vân không hề dao động, xuống tay cực nhanh chuẩn ác.
Mục Cẩm Vân:
Ta không có trái tim.
Hắn ta muốn nắm lấy con đường sống này.
Chỉ là hắn ta không ngờ, cho dù lúc này con sâu kia trông cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn mang theo sát khí ngập trời.
Có con miễn cưỡng phát ra được vài âm, có con dù uốn lưỡi thể nào cũng chẳng thể phát ra được âm tiết như vậy, chỉ có thể gào loạn lên.
Nhất thời, cả tầng tám như ngập trong tiếng ma khóc quỷ hờn.
Cuối cùng, hắn nắm tay lại rồi chậm rãi thả ra.
Lặp lại vài lần, niềm vui chậm rãi lan tràn trong lòng hắn.
Mục Cẩm Vân đã đặt tên cho con sâu dính người này.
Khi nó mở đôi cánh trong suốt ra thì trên cánh có chút màu xanh lơ mờ nhạt, bởi vậy hắn bèn gọi nó là Điện Thanh.
Sau đó, người hắn ngã nghiêng sang một bên, quanh thân thể như bị nứt vỡ, máu tươi trào ra liên tục.
Mà hắn rõ ràng đã hôn mê nhưng miệng vẫn nôn ra máu, trạng thái có vẻ cực kỳ tệ.
Mà sau khi đợi Khương Chỉ Khanh nhắm mắt trầm ngâm, Mục Cẩm Vân mới cẩn thận thăm dò, thử khống chế cơ thể.
Giờ hắn đang ở trong trạng thái nguyên thần? Hắn tưởng tượng mình chính là con sâu có thể ký sinh kia, đang điều khiển phương Chỉ Khanh.
Nguyên thần của hắn suýt nữa đã bị chôn vùi trong ảo cảnh, trở thành Khương Chỉ Khanh ở đó.
Mục Cẩm Vân, kẻ vừa nói mình không có trái tim, muốn an ủi Điện Thanh một chút, nhưng vừa mở miệng lại phun ra một ngụm máu.
Hắn lạc lối trong ảo cảnh quá lâu.
Đến nỗi cơ thể sắp không đựng nổi nữa, nguyên thần cũng phải chịu chấn động cực lớn.
Nhưng cách quá xa, gã cũng chẳng biết đám hung thú kia đang gào thét gì, chỉ hơi lo lắng mơ hồ.
Lẽ nào, lũ hung thú đã sắp không bị trấn áp nữa? Chuyện này, một mình gã đi thì không ổn.
Dẫn đầu là giọng của Điện Thanh.
Điện Thanh là con sâu dính người nhất kia, trước đó dính lấy sâu trắng lớn, giờ thì bảo vệ hắn.
Hắn chỉ muốn thông qua Lạc Hiên để ra khỏi vực Cửu Cực, ra ngoài kiếm tìm Tô Lâm An.
Cái tên Tô Lâm An này được vô số hung thú gào lên.
Những linh khí chưa kịp được dẫn đường giống như vô vàn lưỡi kiếm lần lượt cắt lên cơ thể hắn, lăng trì nguyên thần hắn.
Mà tàn niệm của Lạc Hiên cũng đột nhiên tập kích vào đúng lúc này.
Rõ ràng hắn muốn thay thế Khương Chỉ Khanh, nhưng vào lúc này, khi hắn đang miễn cưỡng điều khiển cơ thể, nghe thấy nàng gọi hắn là Khương Chỉ Khanh thì một luồng lệ khí bỗng trào lên từ đáy lòng, khiến mày hắn nhíu chặt lại, dừng bước không đi nữa.
Hắn muốn thay thế Khương Chỉ Khanh sao? Tại sao hắn lại có ý nghĩ như vậy? Rõ ràng, nghe thấy tên của người khác được thốt ra từ miệng nàng thì hắn cực kỳ khó chịu, hận không thể xóa đi nó ngay tức khắc.
Nhưng ý nghĩ thay thế Khương Chỉ Khanh tựa như triều dâng, hắn căn bản không thể nào ngăn lại.
Khoảnh khắc này, hắn nhìn về phía người ngồi cách đó không xa, đứng dậy một cách cực kỳ khó khăn rồi đi về phía nàng.
Đồ Trọng Sơn vẫn bẩm báo lại tình huống cho hoang chủ.
Gã có dự cảm rằng khoảng thời gian sắp tới, e là Thu Hoang sẽ không thể yên bình.
N9àng nghiêng người ngồi xuống, nhướng mày nhìn hắn,
Ngươi có qua cầu rút ván, ra tay với ta không?
Không đâu.
Khương Ch6ỉ Khanh đáp lại, mặt chẳng hề có biểu cảm gì.
Ta chính là yêu nữ ma đạo mà người người đòi giết.
Khi nàng cười k5hẽ, vừa khéo chớp mắt.
Hiện giờ sâu nhỏ cũng như vậy sao!? Rốt cuộc đứa nhỏ này đã mơ thấy gì! Nó bỗng nghĩ ra, trước khi hôn mê hắn còn gọi một cái tên! Bởi vậy, con hung thủ này tức thì mở miệng gào lên.
Nó hét:
Tô Lâm An!
Nó vừa mở miệng thì những con hung thủ khác cũng gào lên theo.
Mục Cẩm Vân đã chìm vào hôn mê.
Đến ngay cả nguyên thần cũng vô tri vô giác.
Trong lúc lạc lối, nhìn thì hắn chẳng gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nguyên thần lại sa vào tâm kiếp, nhục thân chịu phải tổn thương cực lớn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.