Chương 397: Chuyện vặt


Thiết Mộc Lẫm lập tức nhận ra trong thôn hẳn đã xảy ra chuyện.

Lão không tiếc tiêu hao rất nhiều sức mạnh khí huyết để về gấp, lại8 nhìn thấy cảnh tượng thần đã hỏng hoàn toàn và thôn làng tan hoang, tức khắc khí huyết công tâm, nhịn không được ngửa mặt lên trời hét d3ài:
Là kẻ nào! Kẻ nào hủy thôn ta!
Tiếng hét này đã gọi tất cả dân làng ra, còn lão Tuân thì đã bay luôn tới trước mặt trưởng thôn, bí 9mật trao đổi một hồi với lão.

Sắc mặt trưởng thôn không ngừng biến đổi, cuối cùng, tầm mặt dừng ở túp lều đơn sơ do nhà Bàng Binh6 vừa dựng lên.
Nếu viên tinh thạch khí huyết của cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh có thể làm cho vài người trong họ thức tỉnh, vậy nàng thật lòng muốn bồi dưỡng đàn em của mình, thì tất nhiên sẽ có tinh thạch khí huyết cho bọn họ dùng.
Muốn thức tỉnh cũng đâu phải việc khó khăn gì?
Về phần ngươi, với cái phẩm hạnh và tướng mạo này ấy à, chỉ sợ dù tượng đá còn thì ngươi cũng chẳng nhận được sự chúc phúc của Thần tộc đâu.
Muốn thức tỉnh, mơ đẹp nhỉ?
Nàng không vui ra mặt, quanh thân đã có một luồng khí thể vô hình.
Nhưng bọn họ đi chưa được bao lâu, Diệp Kiêm Gia đã chạy tới chỗ Thiết Mộc Lẫm cáo trạng, cũng cầu khẩn được làm người đầu tiên cảm ngộ tinh thạch khí huyết.
Sau khi Tô Lâm An phát hiện ra thần thức mình mạnh lên thì đã thử thăm dò dân làng lần nữa, nhưng họ đều không có phản ứng.
Xem ra, độ nhạy với thần thức của họ có hạn, chờ đến khi thần thức nàng càng mạnh hơn thì hạn chế cũng càng nhỏ.
Nàng ta cũng chẳng còn lòng dạ tu luyện nữa, mà thay một bộ đồ đẹp đẽ rồi chạy đến cửa thôn đợi Hạng Dục Đình, đợi tới chạng vạng cũng không thấy hắn trở về.
Đến lúc này, mọi người đều hơi nóng lòng, thằng nhóc Hàng gia sẽ không gặp chuyện bất trắc gì ở bên ngoài chứ? Cuối cùng, trưởng thôn dẫn người ra ngoài tìm một vòng.
Bọn họ tìm thấy ngôi mộ của Hạng thị được Hạng Dục Đình đắp bên cạnh hồ, cũng mang về một tấm bảng gỗ có khắc chữ.
Thật ra bọn họ rất sợ trưởng thôn trở về sẽ gây phiền toái cho Tô Tố.
Tình thể lúc này, ngược lại khiến họn họ đều trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Thiết Mộc Lẫm khách sáo trò chuyện với Tô Lâm An một lúc rồi rời đi, không hề đề cập tới chuyện tượng thần bị hủy.
Lần này Hạng Dục Đình đi ra ngoài, lành ít dữ nhiều.
Nhưng người đã đi, bọn họ cũng không dám mạo hiểm đi theo bắt người trở về, chỉ có thể khóc lóc trở về làng.
Sau khi cách ly một ngày, họ về thôn, công bố chuyện này xong thì sắp xếp lại thứ tự dân làng vào cảm ngộ tinh thạch khí huyết.

Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ lần này, cứu giúp người dân thôn Cổ Mộc trong lúc nguy nan.
Lão không hề đề cập tới chuyện chính Tổ Lâm An đã dẫn kẻ mạnh bên ngoài tới.
Việc đã xảy ra, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm.
Chính lão cũng biết, bọn họ không đắc tội nổi người trước mặt.

Huynh ấy cứu ngươi, lại vì thế mà nhà tan cửa nát!

Kẻ lấy oán báo ân như người, không xứng đáng ở lại thôn Cổ Mộc của chúng ta!
Nếu như không phải bởi nàng ta, thì mình nhất định có thể thức tỉnh thành công, không cần cảm ngộ tinh thạch khí huyết thì cũng có thể thức tỉnh sức mạnh huyết mạch nhờ vào sự chúc phúc của tượng thần.
Kết quả thì sao, tượng thần bị hủy, nàng ta còn không phải người đầu tiên được đi vào cảm ngộ tinh thạch khí huyết.
Đợi đến khi Bàng Binh hấp thu hết sức mạnh khí huyết bên trong rồi, đến lượt nàng ta thì còn lại được bao nhiêu? Nàng ta vốn có tu vi ngang với Bàng Binh, thậm chí còn hơi nhỉnh hơn một chút.
Sau đó lão bước lên một bước, thân hình đã di chuyển đến bên ngoài lều chỉ trong nháy mắt.
Tô Lâm An đặt d5ược thảo trong tay xuống, vén rèm đi ra ngoài, đứng trước mặt trưởng thôn.
Thiết Mộc Lẫm đã được lão Tuân cho biết Tô Tô này thần bí khó lường nên cũng không dám khinh thường.
Không chỉ không thể đắc tội, mà họ còn phải cung phụng cho tốt.
Lão thấy tâm địa nàng không tệ, nàng còn đang sắc thuốc giúp người khác, hẳn là một vị dược sư! Những điều quan trọng nhất là nàng đã đưa cả viên tinh thạch khí huyết của tên sát thủ cảnh giới Chân Huyết tột đỉnh ra để bồi thường cho thôn họ.
Cha con Bàng Binh trong lều cũng thở phào một hơi.
Trưởng thôn Thiết Mộc Lẫm có vẻ rất quan tâm đến Diệp Kiêm Gia, đã nói tốt vài câu với lão Tuân.
Nhưng tính tình lão Tuấn rất ương bướng, thậm chí còn chẳng nể mặt cả trưởng thôn, chết sống không chịu đồng ý.
Cuối cùng ông còn nói:
Giờ ai cũng không được vào cảm ngộ, chờ thằng nhóc Hàng gia về rồi nói tiếp.
Vì vậy Diệp Kiêm Gia chỉ có thể nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cho nên nàng không cần thiết vì trút cơn giận tức thời mà giết người để rồi chính mình chịu khổ.
Nhưng nàng ta cứ chạy tới khiêu khích hết lần này tới lần khác, cái tính cách thối tha này Tổ Lâm An sao nhịn nổi.
Chính nàng không ra tay được, vậy người khác ra tay thì được chứ hả? Trong cái quy tắc nát bét của ấn Công Đức có nhiều như lỗ hổng như vậy, luôn có chỗ để lách luật.
Lúc này thấy người đi ra, tuy rằng nàng thấp hơn lão không chỉ một cái đầu, lão cúi xuống là có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng, nhưng lão lại không hề vì vậy mà mảy may xem thường nàng.
Lão ở cảnh giới Chân Huyết tầng hai, giờ lại hoàn toàn không nhìn ra được thực lực của đối phương.
Nhìn thấy người thật, vẻ mặt Thiết Mộc Lẫm càng thêm kính cẩn.
Nhưng bây giờ, rõ ràng nàng ta sẽ bị Bàng Binh bỏ lại phía sau, làm sao nàng ta cam lòng cho nổi! Trong lòng Diệp Kiếm Gia hận người phụ nữ trước mắt này sao không chết luôn đi, nhưng cũng biết mình không phải là đối thủ của ả.
Nàng ta chỉ hi vọng có thể xúi ả ra ngoài tìm người, bị nhiễm phải trùng Huyết Duyên rồi vĩnh viễn không thể trở lại! Chết sớm luôn ở bên ngoài mới tốt! Không phải ngươi lương thiện lắm sao! Không phải người giúp mọi người sắc thuốc, giúp cái này giúp cái kia hay sao! Tại sao ngươi không đi tìm ân nhân cứu mạng của ngươi đi? Nàng ta hận không thể lớn tiếng gào lên,
Ngươi đi đi, mau đi mau đi đi!
Nếu như Tô Lâm An thật sự là loại tiểu bạch hoa hiền lành như thế, lúc này không chừng sẽ bởi vì hổ thẹn mà đi thật, đâm đầu vào chốn sâu thẳm mù sương không lối, không màng nguy hiểm để tìm kiếm Hạng Dục Đình.
Tiểu Lục từng nói, trùng Huyết Duyển bên ngoài cực kỳ hung hiểm, ngay cả hoàng tộc bị ký sinh vào cũng không thể xua đuổi chúng triệt để mà chỉ có thể áp chế.
Hiện giờ nàng có thể dùng thần thức, việc tìm hiểu tin tức đã tiện lợi hơn nhiều.
Diệp Kiếm Gia cầu mong được làm người đầu tiên cảm ngộ tinh thạch khí huyết, nói rằng nàng ta đã thương lượng xong với Hạng Dục Đình, Hạng Dục Đình cũng đã đồng ý.
Nhưng Hạng Dục Đình rời thốn căn bản chưa trở về, tất nhiên lão Tuân không đồng ý.
Diệp Kiếm Gia chẳng hề có ý tốt.
Thế nhưng, Tô Lâm An nàng quả thực không phải người lương thiện gì.
Người không phải do nàng giết, hà cớ gì nàng phải tự chui vào chỗ bế tắc.
Vạn vật tương sinh tương khắc, thiên địch của bọn họ chính là trùng Huyết Duyên.
Có ai ngờ đến, chỉ một con côn trùng bé nhỏ như vậy, lại có thể khắc chết bọn họ chứ! Mà ngược lại, những linh thực bảo vệ của bọn họ lại có khả năng xua đuổi trùng Huyết Duyên.
Một khi đi khỏi thôn, tiến vào vùng sâu thì sẽ gặp nguy hiểm.
Hạng Dục Đình...
Hắn nói hắn đi tìm cho mình.
Bên ngoài không chỉ có trùng Huyết Duyên, mà còn có những kẻ bị điện bị trùng Huyết Duyển lây nhiễm.
Vốn dĩ Hạng Dục Đình được xếp đầu tiên, giờ sau khi thương lượng, Bàng Binh nhận được suất đầu tiên đi vào cảm ngộ.
Diệp Kiếm Gia tức giận không chịu nổi bèn chạy đi tìm người tranh cãi, cuối cùng còn tìm đến bên ngoài lều của Tô Lâm An, lớn tiếng chất vấn:
Ngươi hại chết Hạng bá mẫu còn chưa đủ, còn làm hại Hạng Dục Đình rời khỏi làng.
Người là người được huynh ấy cứu về, sao còn không ra ngoài tìm huynh ấy!

Nghĩ như vậy, Tô Lâm An liếc sang cha nàng ở bên cạnh thì thấy ông đã sải bước tới, trong tay xách theo một cái chổi, vung mạnh về phía trước,
Có kẻ nào nói chuyện kiểu đấy với đại ân nhân của toàn thôn ta như ngươi không hả?


Cút xa chút, đừng có ở trước cửa nhà chúng ta cho ngứa mắt!
Cha Bàng vung chổi lên đánh, Diệp Kiêm Gia không tránh, bị cái chổi đánh trúng mặt.
Nàng ta có từng phải chịu ấm ức như vậy bao giờ, bèn thở hổn hển nói:
Bàng Kiện, người già thế rồi còn cam lòng làm chó sẵn cho kẻ khác, không sợ xấu hổ hay sao?

Ngươi cho rằng người đi theo ả ta là có thể ngóc đầu lên sao? Chỉ dựa vào người, một kẻ bỏ đi không thể thức tỉnh được huyết mạch...
Nàng ta còn chưa dứt dứt, Tô Lâm An đã cau mày ngắt lời:
Đi theo ta, ta đương nhiên sẽ có cách để ông ta thức tỉnh huyết mạch, để ông ta mạnh mẽ hơn.
Nàng không chỉ nói mạnh miệng cho có.
Dù gì nàng cũng là nữ ma đầu tiếng tăm lẫy lừng trong giới tu chân, có cảnh gì mà nàng chưa từng gặp qua chứ! Trước giờ nàng chẳng buồn để ý đến Diệp Kiếm Gia, là bởi vì tuy con nhóc đó trông rất đáng ghét nhưng chỉ là một cô gái nhỏ chưa từng bước chân ra khỏi thôn, ắt hẳn chưa từng giết ai.
Nàng mà giết Diệp Kiêm Gia, nhất định sẽ bị phạt.
Ấn Công Đức bắt nàng trừng ác dương thiện, nhưng tuyệt đối không để nàng ra tay giết hại người vô tội.
Cha Bàng tức thì hiểu ra mình ra tay hơi nhẹ, bèn tức giận quát lên:
Còn không mau cút đi!
Thực ra tu vi của ông chỉ cao hơn Diệp Kiêm Gia một chút, còn bị thương chưa khỏi hẳn.

Nếu Diệp Kiêm Gia bất chấp sống chết đánh nhau với ông, thì ông cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Ông vốn săn bắn trên núi quanh năm, gầm một tiếng có thể làm kinh sợ cả linh thú thông thường.

Lúc này ông nổi giận đùng đùng quát lên làm Diệp Kiếm Gia cũng hốt hoảng, trực tiếp khóc tu tu.

Thế này, ông cũng không tiện ra tay tiếp, chỉ có thể lúng túng nhìn sang Tô Lâm An.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.