Chương 413: Ra tay


Sau khi bị trùng Huyết Duyên khống chế, bọn họ cũng không mất tự chủ hoàn toàn, trở thành quái vật chỉ biết đến giết chóc.

Ít nhất thì Hạ8ng Vũ Ninh này không như vậy.
Không một ai lên tiếng.
Chưa kể, hiện giờ người đầu tiên phá tan sự tĩnh lặng này sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với phán đoán tiếp theo của họ.
Trừ Tô Lâm An và Bàng Binh ra, còn có mười lăm người mới gia nhập vào Đồng Mộc Quân.
Hiện giờ đám người đang tỏ ra kinh hoảng luống cuống chính là nhóm này.
Vừa nghĩ đến đây, mặt hắn tái mét, cả người run rẩy, miệng kêu khóc thảm thiết.
Nhưng lúc này, chẳng một ai để ý đến hắn.
Nếu thực sự như vậy, một người đang sục sôi ý chí muốn tới thành Kim Đồng để thi triển tài năng lại bị bạn đồng 9hành vứt bỏ, từ chín tầng mây rơi thẳng xuống vực sâu vạn dặm.
Tâm lý chỉ cần hơi yếu ớt chút, e rằng lúc này tinh thần đã hoàn toàn sụp6 đổ.
Nàng ta sợ sau khi bị trùng Huyết Duyên lây nhiễm sẽ mất sạch thần trí, muốn chết cũng chẳng xong, trở thành một công cụ của trùng Huyết Duyên hoặc võ giả sa đọa, chĩa mũi đao vào tất cả những người đã từng là đồng đội.
Nàng ta nên lựa chọn thế nào đây! Vào đúng lúc này, một tiếng quát đầy khí thể phá vỡ sự yên tĩnh,
Sứ mệnh của Đồng Mộc Quân chúng ta là gì? Giết sạch tất cả võ giả sa đọa trong thiên hạ, thà rằng chết trận chứ tuyệt không lùi bước, càng không thể vì bo bo giữ mạng mà vứt bỏ chiến hữu!
Những người mà Mộc Tường Vi đưa theo lần này đều là lính dưới trướng của nàng ta, còn lại chính là mấy võ giả vừa thức tỉnh mới được thu nạp.
Con trai cả mang huyết mạch Bích Lam, còn có tiền để tốt đẹp phía trước...
Con trai út còn bé như vậy, lại vừa mới mất mẹ.
Vừa ra ngoài, cơ thể Mộc Tường Vi bỗng biển lớn, bộ giáp lưới trên người vẫn bao lấy toàn thân, đảm bảo tác dụng phòng ngự.
Mỗi tay nàng ta cầm một thanh đại đao, cùng tấn công về phía dây xích và xúc tu của con rối xác kia.
Khi đám người Mộc Tường Vi xông ra chiếu rọi một vùng chói sáng, nàng cũng lặng lẽ lẩn ra ngoài, đồng thời núp ở chỗ này.
Người ngoại vực không giỏi dùng thần thức, chỉ cần nàng không chủ động giải phóng thì quanh thân sẽ không có chút sức mạnh khí huyết nào, cũng không ai nhìn ra được tu vi của nàng.
Còn nếu là cảnh giới Thuần Huyết, thực lực chắc chắn sẽ khủng bố hơn nhiều, phần thắng của nàng không hề lớn.
Thế nhưng, chuyện bị trùng Huyết Duyên lây nhiễm thì nàng lại chẳng sợ.
Thuyết phục một tu sĩ khí huyết đã sa đọa mà chỉ dựa vào chút giao tình vào mấy năm trước? Đúng là mơ mộng hão huyền.
Thế nhưng, ông có thể nhảy vào chỗ chết cùng Tô Tô, các con của ông thì còn quá nhỏ.
Tuy Tô Lâm An đã để ý thấy những giờ nàng chẳng hề biết họ có ý gì.
Mà trong nhóm người mới kia, lập tức có người sắc mặt tái nhợt, cả người mềm oặt ngã bệt xuống đất, đồng thời khóc lên:
Không, ta không muốn chết!
Hắn có người thân trong Đồng Mộc Quân, biết thứ đó là một loại thuốc mà Đồng Mộc Quân mới nghiên cứu ra dạo gần đây.
Tô Lâm An âm thầm phỏng đoán sự chênh lệch về thực lực giữa mình và đối phương.
Hiện giờ nàng chỉ mới tiếp xúc được với cản5h giới Chân Huyết, con hung thủ bị nàng đánh chết lần trước cũng là cảnh giới Chân Huyết.
Giọng của ông ta vốn đã khàn đặc, lúc này quát ra câu đó thì giọng nói như bị xé rách, dáng vẻ càng điên cuồng hơn, có cảm giác dường như ông ta từng phải chịu kích thích tương tự.
Tô Lâm An núp ở cổ lính giáp đồng, nàng đang quan sát cái móc sắt kia.
Nếu tách ra rồi chạy, tốc độ của nàng không hề chậm hơn lính giáp đồng.
Cho dù không phải là đối thủ của gã to con kia, nhưng nếu chạy trốn thì nàng vẫn khá chắc chắn.
Chủ nhân ở đâu, ta sẽ ở đó? Nàng ta cũng là tùy tùng của nàng Binh, đã từng lập lời thề với tượng thần rằng sẽ đi theo cậu nhóc.
Mà giờ, nhanh như vậy nàng ta đã phải thực hiện lời hứa sinh tử này hay sao...
Kiều Nhất Miêu đeo rìu trên lưng, lưỡi rìu ngang với búi tóc của nàng ta.
Hai tay nàng ta ôm lấy đứa bé sơ sinh, dáng vẻ đầy lúng túng, lúc này nghe thấy lời của nàng Binh thì trong lòng hơi dao động.
Muốn cho những người khác thoát thân một cách thuận lợi, nhất định phải khiến lính giáp đồng thoát khỏi sự trói buộc.
Những binh lính khác cũng làm như vậy.
Nàng không có cơ thể máu thịt thật sự, cơ thể này của nàng chính là Yên La bạch ngọc, được coi là linh thực.
Nàng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện trùng Huyết Duyên có thể ký sinh lên linh thực! So sánh với những người khác, nàng an toàn hơn rất nhiều.
Mục tiêu của họ đều rất thống nhất, đó chính là khiến cho lính giáp đồng khôi phục lại khả năng hành động.

Nếu như các ngươi đều muốn chết, vậy ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện!
Hạng Vũ Ninh nói với giọng lạnh lùng.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Bàng Kiên đã đỏ ửng.
Ông không dám nhìn Tô Lâm An nhưng vẫn nói:
Ta nhất định sẽ liều chết bảo vệ ngài.
Thế nhưng Bàng Binh lại lạnh mặt, gằn từng chữ:
Chủ nhân ở đâu, ta sẽ ở đó.
Khi cậu nói những lời này thì không nhìn vào bất cứ ai, tầm mắt xuyên qua ô cửa sổ, găm chặt vào gã khổng lồ mắt đỏ bên ngoài.
Mấy người này đều là chiến sĩ có giáp lưới.
Tuy rằng sáu bộ giáp lưới kia không cao cấp như của nàng ta nhưng cũng có sức phòng ngự rất mạnh.
Bàng Kiện sực tỉnh lại, môi run rẩy mấp máy.
Ông nhìn con trai mình rồi lại nhìn Tô Lâm An, nhắm chặt mắt, rồi lại mở bừng ra, nói:
Ta muốn cùng đi với ngài!

Ta và Hạng Vũ Ninh còn có chút giao tinh, để ta thử xem có thể thuyết phục được ông ta hay không.
Nói ra lời này, nhưng chính ông cũng chẳng có chút tự tin nào.
Đương lúc nàng suy tư, gã khổng lồ kia lại mở miệng,
Cho các ngươi suy nghĩ trong ba nhịp thở.

Giao nộp nàng ta ra, hoặc là...
Ông ta cười khoảnh khắc quái dị,
Mọi người cùng chết!
Nhất thời, Tô Lâm An nhìn thấy có rất nhiều gương mặt biến hóa khó lường.
Vẻ mặt của họ khác nhau, nhưng từng ánh mắt đều ghim chặt lên người nàng.
Nàng ta không cam lòng.
Nàng ta chỉ muốn ở bên cạnh Bàng Binh, tận dụng cơ hội để cảm nhận sức mạnh khí huyết của huyết mạch Bích Lam, ai ngờ còn chưa nhận được lợi ích gì đã phải đánh cược cả mạng sống! Nàng ta không sợ chết, chẳng qua...
Chỉ cần giáp lưới không bị rách, không gặp phải trùng Huyết Duyên cao cấp thì họ sẽ không bị ký sinh!
Mấy người họ vẫn có đủ sức lực để đánh một trận, Mộc Tường Vi định dốc hết sức lực cản gã võ giả khí huyết sa đọa ngoài kia lại, để những người không có năng lực chiến đấu khác có cơ hội bỏ trốn.

Chiến!
Sau khi Mộc Tường Vi quát lên một tiếng, bộ giáp vàng kim trên người bỗng lóe sáng chói mắt.
Tiếp sau đó, bóng người nàng ta loáng cái đã xông thẳng ra khỏi lính giáp đồng, ngoài ra còn có sáu luồng sáng vàng khác lao ra ngoài cùng nàng.
Trên mặt Tô Lâm An không có biểu cảm gì, trong lòng nàng cũng chẳng có quá nhiều áp lực, trái lại nàng còn đẩy mở hẳn cánh cửa đang khép hờ kia ra, khiến nó kêu két một tiếng.
Tiếng động ấy vốn không quá lớn, nhưng giữa bầu không khí căng thẳng này, dường như nó đã đã xé toạc ra một lỗ hổng trong không gian tĩnh mịch.
Ăn nó trước khi chết, nhục thân sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn rồi biến thành nước, như vậy thì sẽ không bị trùng Huyết Duyên ký sinh và lợi dụng.
Bởi vậy, khi nhìn thấy đoạn rễ cây đen sì kia là người nọ biết ngay, có lẽ họ chẳng thể sống nổi.
Ông ta vẫn còn lý trí.
Mục tiêu của ông ta hiện giờ chỉ là nàng! Hơn nữa, ông ta còn ép những ngườ3i khác phải từ bỏ nàng.
Nghe thấy lời của Mộc Tường Vi, sắc mặt các binh lính đều không có gì thay đổi.
Có mấy người lấy một thứ màu đen sì giống như một đoạn rễ cây ra, cầm chắc trong tay.
Bởi lẽ đó, lúc này nàng có ra ngoài cũng không bị người ở ngoài phát hiện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.