Chương 415: Chuột đào hang


Mộc Tường Vi không do dự nữa! Tuy rằng không biết võ giả khí huyết sa đọa kia đã có chuyện gì, nhưng nàng ta biết, đây chắc chắn là cơ 8hội chạy thoát thân mà Tô Tô tạo ra cho họ.

Tô Tô đã chạm phải trùng Huyết Duyên, nàng ấy đã...
Nắm đấm của nàng không thể đập vỡ quả cầu, nàng cũng không đứng vững được trong đây.
Quả cầu không ngừng quay cuồng khiến nàng cũng hơi hoa mắt chóng mặt theo.
Đám trùng Huyết Duyên cao cấp đều để lại một chút ý thức cho người bị ký sinh, bởi, chúng nó muốn hiểu được nhân tính...
Cho dù ông ta vẫn còn một chút ý thức, nhưng cũng chẳng nói chắc được lúc nào sẽ mất khống chế hoàn toàn.
Trong đầu lính giáp đồng, Bàng Binh cũng muốn đi ra, thế nhưng hiện giờ lính giáp đồng đã đóng kín lại hoàn toàn.
Vừa rồi cậu không bắt kịp thời cơ ra ngoài cùng với họ, hiện giờ, muốn đi ra cũng chẳng còn kịp nữa.
Tốc độ của ông ta cực nhanh, khoảng cách vốn đã bị kéo giãn lại thu ngắn chỉ trong nháy mắt.
Một cơn sóng lớn bỗng nhiên trào đến từ lòng biển, như tạo nên một bức tường chắn thật cao.
Đợi đến khi đưa được người về, ông ta muốn hành hạ thể nào chẳng được.
Quả cầu nước di chuyển, liên tục xoay vòng! Tô Lâm An hiện giờ chẳng khác gì một con sóc đang bị nhốt trong một chiếc lồng hình tròn.
Chỉ cần nàng chạy, quả cầu nước bèn xoay tít.
Hạng Vũ Ninh không dám dây dưa thêm nữa, ông ta đã cảm nhận được, có cường giả đang nhanh chóng lai gần.
Nhiều năm như vậy, ông ta cũng chẳng về thôn lén nhìn bà lấy một lần.
Mà hiện giờ, bà hiện ra trước mặt ông ta.
Bởi vậy ông ta lại chìm vào trong nước, đồng thời kéo quả cầu nước xuống theo, đẩy nó di chuyển nhanh chóng.
Chỉ cần xuống sâu trong biển chết, giữa đàn trùng Huyết Duyên, chắc chắn kẻ đang truy kích kia chỉ có thể từ bỏ.
Họ vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một người yếu ớt nhỏ gầy, nhưng chẳng ngờ, nàng ấy lại mạnh đến vậy.
Mà điều họ càng không ngờ tới chính là, nàng sẵn lòng hy sinh chính mình vì người khác.
Tiếc rằng, tuy trong cơ thể nàng đã có linh khí nhưng có rất nhiều pháp thuật trước kia vẫn không thể sử dụng được.
Còn kinh mạch khí huyết thì cũng có, nhưng nàng chỉ nắm được một phép thần thông.
Tuy rằng lòng đầy bi p3hẫn, nhưng chắc chắn nàng ta phải tận dụng cơ hội lần này.
Nếu họ không thể chạy thoát, vậy há chẳng phải Tô Tô đã hy sinh vô 9ích hay sao! Mấy võ giả mặc giáp lưới vừa ra ngoài kéo ngay lấy lính giáp đồng rồi dồn sức đẩy mạnh lên trên.
Đâu có người phụ nữ nào, chẳng qua là ông ta bị lừa gạt bởi ảo thuật mà thôi.
Thế tử của ông ta, đã chết rồi, được chôn ở bên hồ nhỏ ngoài thôn Cổ Mộc! Trước kia ông ta chưa bao giờ dám trở lại, bởi vì ông ta biết, ông ta không thể điều khiển được chính mình.
Lúc này nàng bị nhốt trong cơn sóng cứ như bị sa vào vũng bùn, không thể phá sóng mà ra.
Nàng càng giãy giụa, lực hút xung quanh lại càng lớn.
Người đó đã biến thành khổng lồ, vận chuyển toàn bộ sức mạnh khí huyết, đạp biển mà tới.
Nhưng xung quanh đã có rất nhiều trùng Huyết Duyên không ngừng bay lượn.
Tất cả những điều này đều liên quan tới Tô Tô kia.
Cho nên, sao ông ta có thể bỏ qua cho nàng.
Có không ít người đã đỏ mắt, lệ tuôn như mưa.
Dưới đáy biển, hai tay Tô Lâm An bóp mạnh, muốn nghiền chết hai con trùng trong tay luôn.
Ông ta thở hổn hển, không khí thở ra cũng có màu đỏ tươi.

Tiểu Vi...

Quanh cơ thể cao lớn như núi có ánh vàng lóe lên chói mắt.
Cơ thể người đó đột nhiên uốn cong thành cung, ánh vàng ngưng tụ lại thành mũi tên.
Nghĩ đến đây, Tô Lâm An lập tức bắt lấy mấy con trùng Huyết Duyên còn sót lại, nắm chặt trong tay không buông ra rồi nhanh chóng chạy đến phía ngược lại với lính giáp đồng.
Sau lưng nàng, Hạng Vũ Ninh phát ra vài tiếng gầm gừ như dã thú từ trong cổ họng.
Ông ta phải xé xác nàng, cắn nuốt từng miếng một.
Cảm nhận được lính giáp đồng và Tổ Tô chia ra chạy trốn về hai hướng, Hạng Vũ Ninh lập tức đuổi về phía Tô Tô.
Bọn họ đã xông ra khỏi mặt biển.
Còn Tô Tô, nàng vẫn còn ở lại dưới đáy biển.
Màu mắt đó, cực kỳ giống với nước biển ở quanh ông ta.
Một vài ký ức vốn đã bị phủ bụi dần hiện lên trong đầu ống ta, nhưng một khi ông muốn nhớ rõ lại thì đầu lại đau đớn dữ dội.
Nói chính xác ra, ông ta còn yếu hơn con sâu trong thân thể mình.
Con sâu đó thích xem thần thức của ông ta giãy giụa, đấu tranh.
Hạng Vũ Ninh nhận ra điều bất ổn, lông tơ trên người đã dựng thẳng lên.
Ông ta muốn né đi, nhưng lúc này không phải ông ta cứ muốn là được.
Càng vào sâu trong biển chết, người đó càng cảm nhận được nguy cơ rình rập ở khắp mọi nơi.
Thấy võ sĩ khí huyết sa đọa kia đã sắp tiến vào trong một vùng sương mù dày đặc, người nọ bỗng dừng lại.
Cảnh giới Thuần Huyết áp chế nàng quá mạnh, giờ nàng nên làm sao đây! Tốc độ của Hạng Vũ Ninh trong nước cực kỳ nhanh, đã sắp xuống đến nơi sâu nhất trong biển chết.
Võ giả khí huyết đang truy kích tới cũng có cảnh giới Thuần Huyết.
Bà ấy đã chết.
Con trai của họ cũng đã bị nhiễm trùng Huyết Duyên.
Phép thần thông đó tuy mạnh, nhưng giờ lại chẳng có ích gì.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là sự chênh lệch về cảnh giới.
Lấy mình làm cung, dùng khí huyết làm tên, giương cung lắp tên, ánh vàng bắn mạnh tới! Vào một tiếng, mũi tên đâm thẳng xuống, bắn về phía Hạng Vũ Ninh ở dưới đáy biển.
Tên vàng vào nước, xé biển ra làm hai nửa.
Giống như vừa rồi, khi nhìn thấy vợ mình, ông ta lại mở miệng ra hồng nuốt sống bà, như vậy, bọn họ sẽ mãi mãi được
bên nhau.
Tốc độ của Tổ Lâm An cực kỳ nhanh, đột nhiên nhìn thấy cơn sóng lớn xuất hiện trước mặt thì suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Có dừng hay không? Không được dừng lại! Nàng bất chấp tất cả, liều cái cơ thể mình đồng da sắt này, ra sức xông về phía trước.
Vào lúc bóng hình ấy còn chưa tan biên hoàn toàn, ông ta lại bông mở miệng ra căn lây.
Đợi sau khi cắn vào khoảng không, Hạng Vũ Ninh bỗng bừng tỉnh.
Tuy rằng cơn sóng kia không làm Tô Lâm An bị thương tổn quá nặng, nhưng nàng cũng bỗng nhiên nhận ra có điều không ổn.
Nước, có thể cứng, có thể mềm.
Cơ thể ta ông đau đớn dữ dội, nhào mạnh về phía trước theo nguồn lực kia.
Hạng Vũ Ninh và quả cầu nước cùng lao vào trong làn sương mù dày đặc.
Tiếp sau đó, một cánh tay giáng xuống từ trên trời, trong bàn tay có một quả cầu nước khổng lồ.
Sau khi nó đập mạnh xuống, Tô Lâm An chỉ cảm thấy cơ thể nặng nề chìm xuống, nàng đã bị nhốt ở trong nhà lao được làm từ quả cầu nước ấy.
Nào ngờ ngón tay siết đến khó chịu mà trùng Huyết Duyên lại chẳng hề hấn gì.
Cứng vậy sao! Có điều nàng không bóp chết được trùng Huyết Duyên, chúng nó cũng chẳng cắn nổi nàng.
Dưới sự đồng tâm6 hiệp lực của mọi người, cuối cùng lính giáp đồng đã xông được lên mặt biển, đồng thời chạy băng băng về phía
doanh trại gần n5hất.
Ông ta muốn giơ tay ra chạm vào, nhưng đầu ngón tay vừa thoáng cử động thì trong đầu đã vang lên tiếng răng rắc, ý thức lại dần trở nên mơ hồ.
Khuôn mặt Hạng Vũ Ninh vặn vẹo, đẩy giằng xé, có điều ông ta cũng không giãy giụa như vậy quá lâu.
Cậu cố gắng giãy giụa, lại bị lính dưới trướng Mộc Tường Vi đánh ngất ngay lập tức.
Giờ mọi người đều đứng ở đây, nhìn xuống mặt biển phía xa.
Cơ thể củ cải này của nàng, không đến nỗi không xông qua nổi cả một cơn sóng chứ! Muốn dùng thứ này để cản nàng lại, đúng là mơ tưởng hão huyền.
Tô Lâm An không hề dừng lại, lao thẳng vào giữa con sóng lớn.
Quả cầu nước trong tay ông ta nặng nề bay ra, đập thẳng vào bóng hình xinh đẹp trong làn nước.
Cũng vào lúc này, ông ta gầm lên một tiếng.
sức mạnh khí huyết quanh thân thể ông ta nổ bùng lên, một bức tường được ngưng kết từ khí huyết chắn ở phía sau lưng như một lớp mai rùa.
Ông ta không né không tránh mà vẫn mải miết xông xuống dưới! Một tiếng
nhập
vang lên, mai rùa bị đâm thủng, mũi tên vàng kia cắm thẳng vào lưng khiến ông ta lạnh thấu tim.
Ông ta nhìn thấy...
Trong biển, có một người phụ nữ mang sắc mặt tái nhợt, đang mở to đôi mắt màu lam nhạt nhìn ông ta đầy u oán.
Ông ta quay đầu lại, cười gắn với võ sĩ khí huyết đang truy kích kia.

Ông ta nói:
Ngươi tới đây.
Cơ thể ông ta ẩn giữa làn sương dày đặc, tựa như một ngọn núi bị mây mù che phủ, khóe miệng dữ dằn hé mở rõ ràng hơn bất cứ bộ phận nào khác.

Đó là sự khiêu khích và giễu cợt với kẻ bên ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.