Chương 446: Xì
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1584 chữ
- 2022-02-06 09:54:09
Nàng còn tưởng tượng ra cảnh, người tới sẽ là một mỹ nam tử xuất trần thoát tục, có thể khiến hai mắt nàng sáng lên.
Nói thật, nàng ở ngo8ại vực quá lâu, nhìn quá nhiều những người đàn ông cao lớn vạm vỡ, tâm đã tĩnh như nước lặng.
Nàng luôn mong rằng, sự xuất hiện của Mục 3Cấm Vân sẽ giúp nàng được rửa mặt, nào ngờ hắn lại biến thành một con sâu.
Khi nàng trở thành đại sư tỷ, đó cũng không phải là gương mặt của chính nàng.
Mà lúc này, cuối cùng nàng đã có được cơ thể của chính nàng, xuất hiện ở trước mặt hắn một cách sinh động.
Hắn rất muốn ôm nàng.
Ngoài miệng thì chê bai nhưng ngón tay nàng vẫn nhẹ nhàng chạ9m vào con sâu.
Hơn nữa lúc nàng làm thế, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, giống như nắng sớm đã phản chiếu sự ấm áp vào trong đôi mắt nàng6.
Thế nhưng nàng không hề nhận ra những chi tiết này.
Có khí huyết của nàng và tinh hoa sinh mệnh, chắc chắn Mục Cấm Vân có thể hồi phục nhanh chóng.
Một tay cầm lấy cái chén, Tô Lâm An định tiếp tục đi về phía trước.
Được rồi, bây giờ đi thế nào nhỉ? Dòng sông ngầm giống như hồ Giới này thông tới chỗ nào? Tô Lâm An không đi theo hướng của Tùng Trúc Kiếm.
Giống như cảnh tượng đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn rất nhiều lần.
Chỉ có điều cơ thể vừa động đậy, Mục Cẩm Vân lập tức ý thức được bây giờ hắn chỉ là một con sâu.
Hắn...
Đó là niềm khát khao có thể thấy được bằng mắt thường, nhưng lại là hư vô vĩnh viễn không cách nào chạm tới.
Khi ở Lượng Kiểm Sơn, nguyên thần của nàng vỡ vụn trước mắt hắn, hóa thành vô số mảnh vụn rồi biến mất.
Hắn còn nhớ rất rõ nỗi khủng hoảng và đau đớn trào dâng trong lòng khi đó.
Nàng không quay đầu lại mà tiếp tục đi thẳng xuống dưới.
Khoảng nửa canh giờ sau Mục Cẩm Vân được nàng đặt trong chén bắt đầu cử động.
Mục Cẩm Vân ngâm mình trong cái chén đầy linh khí, vết thương quanh thân nhanh chóng khép lại, thần thức chịu tổn thương cũng hồi phục rất nhanh.
Con sâu chui vào trong ống tay áo, bò lên cánh tay nàng.
Động tác của hắn rất nhẹ, lướt qua làn da của nàng, mang đến cảm giác ngứa ngứa, tê dại.
Nếu là sâu bình thường thì nàng sẽ đập chết nó luôn, nhưng lúc này nàng lại sợ hắn quá yếu ớt, chỉ có thể túm chặt lấy ống tay áo ngăn hắn tiếp tục bò lên.
Mặc dù trên người nàng có mùi hương khiến hắn không thoải mái, ngay cả thần thức cũng choáng váng, nhưng lúc này đây Mục Cẩm Vân vẫn muốn thân thiết với nàng hơn chút.
Hắn chưa lên tiếng mà uống hết sạch toàn bộ chất lỏng ở trên trong chén, sau đó nhanh chóng bò lên ngón tay của Tô Lâm An.
Tốc độ của hắn cực nhanh, giống như một luồng sáng trắng thoáng xẹt qua rồi biến mất luôn, hắn đã chui vào ống tay áo của nàng! Tô Lâm An trợn to hai mắt, vội vàng nói:
Này, người làm cái gì vậy!
Nàng chỉ biết, hắn có thể sống sót, rồi từ giới tu chân tìm tới ngoại vực,5 thì nhất định đã trải qua trăm nghìn cay đắng.
Chỉ cần còn sống, cho dù là thân thể gì cũng không sao cả.
Thật ra nàng không hề nghĩ rằng, hắn thật sự có thể tới bên cạnh nàng.
Lại chẳng ngờ ngón tay vừa mới tới gần, nàng lại thấy Mục Cẩm Vân nhanh nhẹn xoay mình, có người ở bên thành chén.
o...
Chẳng lẽ hắn cảm thấy hình tượng của mình bây giờ quá khó coi, không muốn đổi diện với nàng? Nàng đang suy nghĩ thì nghe thấy Mục Cẩm Vân nói:
Trên người nàng có mùi gì vậy.
Hắn lách qua một cách dễ dàng.
Vốn dĩ hắn muốn bò dọc theo cánh tay lên trên cổ nàng, nhưng lúc bò tới bả vai lại đột nhiên đổi hướng, cuối cùng bò về phía tim nàng.
Tô Lâm An:
...
Xì, đồ háo sắc! Cảm giác giống như có lông chim nhẹ nhàng lướt qua ngực, khiến tim nàng đột nhiên đập mạnh, gò má cũng hơi đỏ lên.
Gã không ở đây cũng tốt, nàng cũng đỡ thấy bất tiện khi làm vài chuyện.
Nàng lấy một chén rượu nhỏ ra, đổ một giọt tinh hoa sinh mệnh vào, tiếp đó đặt Mục Cẩm Vân vào đó.
Nàng thoáng ngẫm nghĩ rồi lại phóng một chút sức mạnh khí huyết của bản thân ra, hòa vào trong chén.
Mau ra ngoài.
Kết quả con sâu kia chui tiếp vào áo trong của nàng, chầm chậm dịch người mấy lần.
Tô Lâm An cắn môi, giận dỗi nói:
Còn làm trò nữa là ta không khách sáo đâu.
Mục Cẩm Vân:
Ta đang leo núi.
Hắn vẫn bình thản nói:
Núi trơn quá.
Tô Lâm An:
...
Tuy rằng da mặt nàng dày, nhưng lúc này nàng cũng chẳng thể nào không biết xấu hổ mà nói, đó là vì da ta đẹp.
Mở đầu bất lợi.
Nàng là củ cải, có điểm tương tự với linh mộc bảo vệ ở ngoại vực.
Hơi thở của linh mộc bảo vệ có thể xua đuổi trùng Huyết Duyên.
Nói cách khác, bây giờ Mục Cẩm Vân vô cùng ghét nàng! Bọn họ không phải bạn cũ gặp lại, mà là kẻ thù trời định.
Hội quá, nàng mau rút tay ra đi!
Rõ ràng là hắn rất muốn thân thiết với nàng, nhưng quả thật trên người nàng có mùi mà hắn cực kỳ ghét.
Thấy ngón tay kia lại thò tới, tâm tình Mục Cẩm Vân bỗng nóng nảy vô cớ, muốn cắn đầu ngón tay nàng.
Tô Lâm An:
...
Phải rồi, Mục Cẩm Vân là trùng Huyết Duyên.
Sự bồi bổ này giống với những lần hắn cảm nhận được trước đây, nhưng so với lúc đó thì lần này mạnh mẽ hơn nhiều, khiến hắn cực kỳ thoải mái.
Cho nên hắn không đoán sai, những lần trước đều là nàng giúp hắn.
Hắn tìm thấy nàng rồi! Mục Cẩm Vân đột nhiên mở mắt.
Nhưng cảm giác hốt hoảng này nhanh chóng bị nàng che giấu.
Tô Lâm An nhếch khóe miệng lên, nói:
Ta nói cho ngươi biết, ở đây, loại sâu như người bị người người đòi đánh.
Nếu ngươi không an phận thì sớm muộn gì cũng bị những người ta tiêu diệt.
Nàng vỗ nhẹ lên ngực mình, định khiến Mục Cẩm Vân yên phận.
Chị ta hôi?
Tô Lâm An tức giận, trừng mắt nhìn Mục Cẩm Vân, thò tay vào trong chén ấn một cái, sờ soạng con sâu tròn vo kia một lượt, cuối cùng mới nói:
Vậy ngươi làm gì được ta?
Trước kia Mục Cẩm Vân mạnh hơn nàng, trên người còn có cổ Phệ Tâm.
Lúc ở bên cạnh hắn, nàng không thể lơ là mất cảnh giác, nếu không là toi cái mạng này ngay.
Còn giờ, hắn chỉ là một con sâu nhỏ bé, chẳng phải mặc nàng vẫn và sao! Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ lên cái chén,
Nểu giờ ngươi là sâu, thì có phải có thể nhận chủ không?
Tô Lâm An đưa cái chén tới trước mặt, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm,
Cho ngươi một cơ hội, có muốn làm sâu của ta không?
Mục Cẩm Vân:
...
Trước mắt hắn giỏi nhất là chuyện ký sinh, chiếm đoạt nguyên thần, khống chế người khác, nhưng tất cả những thứ này đều không thể áp dụng với nàng.
Hắn chỉ là một con sâu.
Ồ, ngươi tỉnh rồi?
Tô Lâm An nhìn thấy Mục Cẩm Vân ở trong chén đã lật người, nằm ngửa giống như đang tắm.
Nàng cười hỏi:
Giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Trong lúc nói chuyện, nàng còn thò ngón tay vào trong chén muốn sờ con sâu.
Nàng quát khẽ:
Đi ra!
Tuy bây giờ hắn mang hình hài sâu bọ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là đàn ông.
Hắn bò sát da thịt nàng thế này, cảm giác hơi quái dị.
Nàng túm chặt ống tay áo rồi, nhưng cũng không ngăn cản được Mục Cẩm Vân.
Cho dù hắn đã biến thành một con sâu, thì đây cũng là cuộc tương phùng đầy đẹp đẽ khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Trước khi chuẩn bị chữa trị, Tô Lâm An quay đầu nhìn lại.
Đáy sông u ám không có ánh sáng, không biết Tùng Trúc Kiếm đã chạy đi đâu.
Hắn đã nhìn thấy nàng.
Nàng đã từng chỉ là một nguyên thần, mặc dù hắn có thể nhìn thấy nhưng lại không thể chạm tới nàng.
Bàn tay hắn sẽ xuyên qua cơ thể của nàng, phá hư sự xinh đẹp ấy.
Trước đây nàng từng trêu đùa Mục Cẩm Vân, cũng được coi là muốn gì được nấy, thế mà lúc này lại để cho con sâu kia chiếm thế thượng phong! Giọng nói của Mục Cẩm Vân vẫn lạnh như băng, thế nhưng cơ thể trong suốt lại hơi ửng hồng, cánh xòe ra nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng.
Nhưng rồi chính con sâu nhỏ đã run rẩy cả người, giống như quả tim của nó đang đập bình bịch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.