Chương 471: Nửa mặt


Sau khi chỗ máu thịt màu đỏ ấy dần nảy nở được chút ít thì lại trông giống như đã từng bị một lưỡi đao vô hình róc đi từng lớp một.

Cho đến k8hi trên bộ xương chẳng còn chút máu thịt nào, thì lại có máu thịt mới mọc lên, Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không ngừng hủy diệt và sinh ra.
Thực lực của đám hồ ly ảo này hơi vượt quá tưởng tượng của hắn, máu thịt đã trải qua tôi luyện của hắn cũng bị móng vuốt cào rách.
Phép thần thông tuy mạnh, nhưng vẫn cần phối hợp với tu vi của bản thân thì mới có thể phát huy ra được uy lực lớn hơn.
Từ đòn tấn công kia, chúng cũng có thể phán đoán ra được gã kiếm tu thần bí trên cầu gãy đã hành động.
Kiểm khí vờn quanh người hắn, như biến xung quanh hắn thành một cái hố đen khổng lồ, hóa giải và nuốt trọn mọi công kích, khiến cho cả đám hung thú kinh hồn bạt vía.
Từ đôi mắt của con hung thủ ấy, Xích Viên Hà đã nhìn rõ người trên cây cầu gãy, cũng đã nhìn rõ được kiểm khí tinh diệu không gì sánh nổi đang lượn vòng quanh thân hắn.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy rõ, Xích Viêm Hà mất hồn mất vía!
Không thể để hắn niết bàn thành công!
Hắn đã lĩnh ngộ được phép thần thông huyết mạch của Thần tộc, một khi niết bàn thành công thì thực lực sẽ tăng cao, tới khi ấy bọn chúng có lẽ không phải là đối thủ của hắn nữa.
Bởi vì trong sức mạnh huyết mạch còn sót lại ở nơi đó của Thần Hoàng còn ẩn chứa cả phép thần thông Quy Thiên, cho dù chỉ liếc qua thôi thì chúng cũng có thể mất mạng ngay lập tức.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng công kích của chúng không hề ngừng lại.
Đuôi của nó căng lên đến mức, vùng mông cũng hơi nhói đau, tựa như cái đuôi đó muốn tách khỏi cơ thể rồi bay về phía cây cầu gãy.
Lúc này, hồ ly hơi hối hận về việc luyện đuôi thành kiếm.
Mục Cẩm Vân nhíu mày, một ý nghĩ nảy lên trong đầu hắn, vết xước do bị cào lập tức lành lại, nửa mặt bị cào rách lại trắng muốt, nõn nà như trước.
Đây chính là uy lực của phép thần thông Niết Bàn, chỉ tiếc rằng việc khôi phục này cần tiêu tốn sức mạnh khí huyết.
Thật ra đám thú ở dưới cầu không nhìn thấy hắn.
Không phải chúng không nhìn thấy được, mà là bọn chúng không dám nhìn về hướng cây cầu gãy.
Hắn liên tục tung kiể9m, kiểm khí xoay quanh người chống lại áp lực tới từ bầy thú.
Rõ ràng hắn đang đối phó cực kỳ khó nhọc, nhưng vẫn cố thi triển ra một mặt gư6ơng nước, vừa soi mình trong gương vừa nhìn Tô Lâm An đang hôn mê dựa vào cột cầu.
Mà cơ thể của chính nó thì lại ẩn vào trong người con nghê, cứ như đã bị con nghề nuốt vào trong bụng.
Bảy con hồ ly cùng rít gào nhảy vọt về phía cây cầu gãy, nhanh đến mức chỉ để lại chút bóng mờ.
Hắn chỉ mới đi về phía trước ba bước, mỗi bước, hắn đều đang đối kháng với cuộc tấn công che trời lấp đất.
Mỗi bước, hắn đều cần phải đánh tan từng đòn công kích.
Nó đã luyện đuôi của mình thành kiếm, võn nó tưởng rằng kiếm thuật của mình đã xuất thân nhập hóa, đám tu sĩ nhân loại kia căn bản không thể sánh kịp.
Nào ngờ gã kiếm tu đầu tiên mà nó gặp được lại đáng sợ tới mức ấy.
Thoáng cái, cuộc tấn công càng thêm mãnh liệt, cả dòng sông máu phía dưới rung chuyển dữ dội tựa như sắp phá vỡ bí cảnh từ bên trong.
Gã kiểm tu kia cho rằng kiểm pháp của hắn có thể ngăn cản tất cả sao? Bảy con hồ ly cùng vươn bộ móng vuốt sắc bén ra, tư thế như muốn xé xác đối phương ra thành trăm mảnh! Chúng không biết đau, từ lúc sinh ra đã được giao cho một sứ mệnh duy nhất, giết chết gã kiếm tu trên cầu.
Thêm nữa, dùng sương mù của con nghê để vẽ tranh thì uy lực mà Họa Ánh Thuật phát huy ra được sẽ tăng mạnh.
Hiện giờ, Xích Viêm Hà và con nghề không giữ lại tí sức mạnh nào nữa, chúng định dồn sức một lần giết chết kiểm tu kia ngay! Sau khi nó tấn công còn gào lên giận dữ,
Đã là lúc nào rồi, tung hết sát chiêu mạnh nhất ra đi!
Đám thú này đều đã sống không biết bao nhiêu năm, có con ngu ngốc nhưng cũng chẳng ít con thông minh, có con ngoài mặt thì nghe theo lệnh nó nhưng lại âm thầm không phục.
Ôm nàng vào lòng, hắn đã chờ đợi giây phút này từ lâu.
Cơ thể của nàng rất mềm mại, tuy nhiên, lúc này hắn cũng không dám suy nghĩ lung tung.
Bởi vậy, có rất nhiều con đều giữ lại chút sức mạnh.
Lúc này, sau khi đã rõ ràng tình hình thì chúng cũng không dám nương tay nữa.
Ban đầu nó cho rằng, thực lực của Tô Lâm An không hề mạnh, đối phó với nàng thì cực kỳ dễ dàng, nào ngờ đủ mọi biến cố xảy ra khiến giờ chúng lại rơi vào thế yếu.
May mà quá trình niết bàn của hắn đã bị gián đoạn, cơ thể vẫn chưa được tái tạo hoàn chỉnh.
Cũng vào lúc ấy, sương mù quanh người con nghê càng dày hơn.
Trong làn sương, bóng hình của con hồ ly đỏ từ một tách ra làm hai, cuối cùng có đến bảy cái bóng.
Vừa nhìn, hắn vừa nhíu mày.
Khi vung kiếm lên, Mụ5c Cẩm Vân lặng lẽ điều chỉnh tư thể để bên mặt hoàn chỉnh hướng về phía Tô Lâm An.
Cũng chẳng rõ đám hung thú kia đã sinh sống ở dưới này bao năm, quả đúng là không thể coi thường.
Tất nhiên, nói cách khác thì, hắn vẫn còn quá yếu.
Trong sức mạnh huyết mạch mà hổ ly Xích Viêm Hà thức tỉnh được cũng có kiểm đạo, nó cũng chẳng rõ là do vị tổ tiên nào đã cắn nuốt kiểm tu.
Trong biết bao phép thần thông, Xích Viên Hà thích kiếm pháp nhất.
Hắn lo rằng mình chỉ bất cẩn một chút thì những đòn tấn công đó sẽ giáng xuống người Tô Lâm An.
Hai tay hắn chưa lúc nào ngơi, không có cả thời gian để thi triển Đại Cầm Nã Thuật.
B3ên phải tuấn mỹ không một tì vết, tựa như thần tiên hạ phàm.
Bên trái máu thịt dữ dằn, giống hệt ác quỷ Tu La.

Xoet, xoet, xoet...
Mục Cẩm Vân không kịp né, trên mặt lập tức bị cáo thành mấy vết xước, sâu tới mức thấy được cả xương.
Nửa bên mặt vốn chưa hoàn thiện bị cào thì cũng thôi, thế nhưng nửa bên mặt mà hắn cẩn thận nghiêng về phía Tô Lâm An cũng bị cào nát bươm...
Nó rất muốn biết, kiểm khí kia rốt cuộc là thế nào! Người dùng kiếm kia đến cùng là sao.
Quan sát học hỏi kiếm pháp và kiếm ý của hắn, liệu có lợi cho kiếm đạo của nó hay không? Nó là một kẻ cuồng kiểm, niềm khao khát đối với kiếm đạo giờ lại át đi cả ước vọng mãnh liệt muốn rời khỏi nơi đây.
Phép thần thông này có tên là Họa Ảnh Thuật, tiêu hao cực nhiều khí huyết của chính nó, sau khi thi triển thì nó gần như mất khả năng tự bảo vệ, nhất định phải cẩn thận núp đi.
Bảy con hồ ly hư ảo này không cần thần thức của nó khống chế, chúng chỉ là vật chết khi chưa đạt được mục tiêu thì sẽ không chịu bỏ qua, bởi vậy sẽ không bị ảnh hưởng bởi phép thần thông Quy Thiên.
Mà đợi đến khi bước được bước thứ ba, cơ thể Mục Cẩm Vân bỗng khuỵu xuống, một đường kiểm khí chém ra từ trong tay hắn, xông thẳng lên trời.
Kiếm khí tạo thành một lớp bằng giữa không trung, bao phủ lấy cả màn trời, cũng vào lúc ấy, hắn nhào đến bên Tô Lâm An, ôm lấy nàng rồi lăn trên mặt đất.
Đuôi của nó không tự chủ được run rẩy như muốn thần phục dưới kiếm của đối phương.
Hồ ly nhớ tới một câu, vạn kiểm triệu tổng.
Nếu như nàng bỗng dưng tỉnh dậy, vậy thứ đầu tiên mà nàng nhìn thấy được chính là góc mặt nghiêng tương đối hoàn mỹ của hắn.
Hắn vừa hành động thì đám hung thú ở bên kia cầu đã cảm nhận được.
Xích Viêm Hà và con nghề liếc nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Nó nhảy ngay lên lưng con nghê.
Điều đó cũng có nghĩa, không phải thật sự cứ thích là được.
Từ khi hắn bị gián đoạn quá trình niết bàn rồi bò dậy cho đến giờ, thật ra cũng chỉ mới qua mấy nhịp thở.
Đôi mắt khôn khéo của Xích Viêm Hà đảo quanh, sau đó chẳng ngờ nó lại ra tay với một con hung thủ không hề đề phòng gì ở bên cạnh mình, khiến cho đối phương bất ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía cây cầu gãy ở phương xa.
Hai mắt như gương, phản chiếu tình hình ở trên cây cầu gãy.
Sống chết đang ở ngay trước mắt, phải lấy đại cục làm trọng.

Lớp băng trên đầu chỉ chống đỡ được một chốc đã bị đánh tan.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.