Chương 502: Rửa đi
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1994 chữ
- 2022-02-06 09:56:07
Trong lúc gã không ngừng học tập pháp thuật hệ kim thì cũng đã tự mình nghĩ ra một số pháp quyết mới.
Trong Loạn vực chỉ c8ó vài mống người, cũng chẳng có truyền thừa nào lâu đời, tất cả mọi người đều còn trong giai đoạn khám phá, tìm hiểu, mà gã chính3 là một kẻ xuất sắc trong đó.
Gã chạy thẳng về phía trước, khi tung bước quanh thân còn xuất hiện sau bóng người tương tự nhau, mỗi người đều khoác giáp kim loại lấp lánh, mỗi người bay về một hướng khác nhau.
Khu vực hệ kim đầy khắp kim loại, phản xạ ra những ánh sáng đủ mọi màu sắc rực rỡ.
Sáu bóng người Ly Kiến vừa xuất hiện đã bị vô số kim loại phản xạ, khiến người ta loạn hết cả mắt, có cảm giác khắp nơi đều là cái bóng của gã.
Hiệu quả mê hoặc này có tác dụng với người và tinh mị khác hệ nhiều hơn.
Bản thân gã
thuộc hệ kim, muốn đánh lừa được người kim loại khổng lồ hoàn toàn là điều không thế.
Gã chỉ hy vọng có thể kéo dài chút thời gian, cho gã tìm được cơ hội thoát khỏi nơi này.
Nó nói trái tim nó chính là để chỉ tinh mị hệ kim cấp cao trong cơ thể nó, cũng chính là nội hạch được tạo ra nhờ việc hấp thụ từ vô số kim loại trên người nó, và được đám người Ly Ngộ Viễn gọi là kim hạch.
Kẻ muốn cướp lấy kim hạch của nó là đám người Ly Ngộ Viễn, việc đó chẳng hề liên quan gì tới Ly Kiên, nhưng nhìn cảnh này sao nàng vẫn thấy vui thế chứ! Cùng với đó, nàng còn thấy phía sau lưng Ly Kiên có một tinh mị hệ thổ đang bám dính lấy, có lẽ đây cũng chính là cách để người kim loại khổng lồ phán đoán được đâu là người thật.
Ly Kiến nheo mắt.
Gã biết đối phương đã phát hiện ra vị trí của cá Kim Lân, bèn nói:
Nếu không phải ta đã bị người kim loại khổng lồ kia bắn bị thương, chỉ bằng chút thực lực của người thì có thể làm gì được ta?
Trong mắt gã, khí tức của Tô Lâm An có chút khó dò đoán, gã không nhìn ra được tu vi nàng.
Đó đã là chuyện của cả trăm năm trước, nàng chỉ là một người mới tới mà lại biết! Tô Lâm An không để ý tới gã, tiếp tục hỏi chuyện của mình:
Tinh mị hệ kim cấp cao, người muốn tự mình giao ra, hay để ta tự tìm?
Ly Kiển bình tĩnh trở lại.
Muốn cướp cái đó à? Nó thuộc về bộ lạc, trước khi linh vật của cả năm hệ được tập hợp đầy đủ, đều sẽ do dũng sĩ ưu tú nhất trong bộ lạc tạm thời bảo quản, ngươi muốn cướp nó cũng tức là đối địch với cả bộ lạc.
Tô Lâm An dùng thần thức quan sát Ly Kiến từ trên xuống dưới một lần.
Nếu ở ngoài Loạn vực, vậy danh tiếng của gã đã sớm vang vọng cả thành Thất Tinh.
Bởi vậy, gã không cho là nữ nhân này có thể giỏi hơn gã, nếu không, nàng cũng không cẩn trốn dưới lòng đất rồi âm thầm hại gã.
Nhưng gã vô cùng tin tưởng vào bản thân, ở trong bộ lạc, gã là một trong ba người mạnh nhất.
Đại tổ ti cũng từng nói, với thực lực của gã, dù có là ở thành Thất Tinh thì cũng có thể được xếp vào hàng mười người mạnh nhất.
Xem ra, hẳn là gã đã nuôi dưỡng nó trong cơ thể.
Trong máu thịt? Tầm mắt của nàng chuyển sang người gã, cuối cùng, dừng lại ở vị trí xương sườn của gã.
Nhưng không ngờ là, người kim loại khổng lồ không hề bị ảnh hưởng, vô số vảy kim loại trên người bay ra, lơ lửng giữa không trung, sau đó bắn thẳng về phía gã, dày đặc như mưa, dù cho gã đã kim loại hóa hết cả da dẻ nhưng vẫn bị đập cho choáng váng đầu óc, khổ không thể tả.
Tên cướp!
Cướp Kim Liên!
Còn cướp trái tim ta...
Nhưng trên người Ly Kiên đã có không ít vết thương, tất cả đều là do bị người kim loại khổng lồ ném trúng! Tô Lâm An ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng đã nảy ra một ý.
Lúc này nàng không muốn trêu vào người kim loại khổng lồ đang trong cơn cuồng bạo, bởi vậy nàng chạy trong lòng đất, sau Ly Kiên một đoạn, khi Ly Kiên đã tạm cắt đuôi được người kim loại khổng lồ kia rồi, nàng sẽ ngầm ra tay, kéo thắng gã xuống lòng đất.
Ngụy trang bản thân mình thành vật thể do tinh mị hệ kim tổ hợp thành, lén ẩn núp trong núi9 kim loại để hái lấy Kim Liên, đây vốn là một cách hoàn hảo, gã cũng đã dùng cách này mà lấy được lượng lớn Kim Liên.
Nào6 ngờ hôm nay gã lại bị bại lộ, còn bị người khổng lồ kim loại phát hiện!
Trên người gã không có pháp bảo trữ vật, chỉ có những cái túi được làm thành từ lá cây gì đó không biết tên, trong túi có một ít ngọc ngũ hành, không hề có
linh vật hệ kim cấp cao nào.
Bọn họ đều không tu luyện thần thức, cho nên không thể giấu trong biển ý thức được.
Phụt...
Tô Lâm An đang đứng bên dưới nhìn lén, nghe thấy câu này liền bật cười, ai mà ngờ người kim loại khổng lồ kia lại hài hước thế chứ.
Mà điểm chết người là, gã thấy được trên thân ng5ười kim loại khổng lồ có vết tích bị lửa đốt, trước ngực còn có một cây đao đang hòa tan một nửa, một nửa chuối đao có khảm huỳnh hóa thạch vẫn lộ ra ngoài, đó chính là vũ khí của người trong bộ lạc.
Cũng có thể nói, người kim loại khổng lồ này vừa bị tộc nhân của gã tấn công, giờ đang trong trạng thái phát cuồng.
Gọi mẹ dậy đánh nàng được không nhỉ?
Mẹ của tinh mị hệ thổ cũng chính là bổn nguyên ngũ hành ở Loạn vực, cũng là tức nhưỡng, nhưng không phải loại bùn được phân tách ra, mà là đá khởi nguyên tạo ra Loạn vực, vùi sâu trong lòng đất, vẫn luôn trong trạng thái ngủ say và vô thức tăng trưởng.
Gọi không dậy.
Haizz.
Vừa kéo được gã xuống, mặt đất chớp mắt đã khép kín lại, bằng phẳng cứ như vừa bị thứ gì đó cán phẳng, không có một chút khí tức kim loại nào lọt ra ngoài được, người kim loại khổng lồ chạy tới đó liền đứng ngẩn tại chỗ.
Nó bị cắt đuối rồi? Nó bị cái tên kia cắt đuôi rồi? Tuy rằng không nhìn thấy nhưng nó biết gã kia đã bị thương, chạy không xa được, thể nào cũng sẽ tìm thấy, nó còn đánh dấu lên lưng gã đó, tại sao giờ lại không thấy nữa chứ? Người kim loại khổng lồ tức giận rít lên, hai tay nâng cây thương dài lên ngang ngực, mạnh tay bẻ cái rắc, mỗi tay cầm một nửa.
Lớp phòng ngự kim loại mà gã luôn lấy làm tự hào bỗng trở nên yếu ớt chẳng khác nào một tờ giấy, bị một đầu ngón tay của nàng chọc thủng Ly Kiên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi:
Ngươi ngươi ngươi!
Ngay tiếp theo, gã thấy trên đầu ngón tay nàng có một đốm lửa lóe ra ánh sáng bổn màu, nháy mắt đã hòa tan làn da của gã, đồng thời thiêu đốt vào tận máu thịt bên trong gã.
Gã đau đớn gào thét lên thảm thiết, muốn giãy giụa, nhưng cơ thể lại bị giữ chặt cố định, căn bản không thể nào động đậy nối.
Nhìn cây thương dài do người kim loại khổng lồ đâm tới, trong đầu Ly Kiên chỉ còn lại một suy nghĩ, chết tiệt, gã gặp hạn rồi.
Một thương này gã không đỡ nổi, chỉ có thể né tránh! Lúc này ngay cả Kim Liên đã gần chín mà gã cũng chẳng đoái hoài gì nữa.
Mà cùng lúc đó, Ly Kiến đã bị Tô Lâm An bắt giữ, đang hung ác nhìn chằm chằm vào nàng,
Ngươi là kẻ mới tới?
Một kẻ mới tới như người, đúng là không biết quy củ nên mới dám giết người ở nơi này.
Lúc này gã vẫn chưa cảm thấy sợ hãi,
Dù sao cũng chỉ là đàn bà, bây giờ chỉ cần người mang ta về thôn, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện, cho phép ngươi sống trong thôn, dạy cho ngươi biết quy tắc sinh tồn trong Loạn vực này.
Ngươi còn dám giết người, sao ta lại không được?
Tô Lâm An liếc gã một cái, lạnh nhạt hỏi vặn.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Ly Kiến thoáng chốc trắng bệch, trong mắt lóe qua nét hoảng hốt,
Sao ngươi biết?
Nhiều năm trước, gã đã từng giết người vì muốn cướp đoạt tinh mị hệ kim cấp cao, cũng bởi vậy mà bị trừng phạt nặng nề.
Một đám tinh mị hệ thổ bô bô nói không ngừng, tuy Tô Lâm An không nghe được lời trao đổi giữa chúng, nhưng nàng có thể thấy những bọt khí đang tung bay tưng bừng trên đống bùn phía trước.
Nàng thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:
Cám ơn các ngươi.
Từng bọt khí cứ thế lộp bộp nổ tung, ngay sau đó, đám thổ nhưỡng này bỗng im bặt.
Cùng lúc đó, Tô Lâm An cũng không ngờ Ly Kiên lại chạy trốn về phía nàng, chẳng bao lâu nữa gã sẽ lao qua mặt đất phía trên đỉnh đầu nàng đang đứng.
Người khổng lồ vẫn đuổi theo, nhưng tốc độ đã chậm hơn hẳn, đã bị kéo giãn một khoảng cách.
Ngay sau đó, vũ khí trong tay vội vã hấp thu một lượng kim loại lớn, biến thành hai cây chùy khổng lồ.
Nó giơ cao hai cây chùy, đập rầm rầm xuống mặt đất để trút giận, trút hết cơn giận rồi nó mới quay đầu, bỏ về nhà.
Một kẻ vừa mới vào Loạn vực, tất nhiên sẽ không tinh thông công pháp ngũ hành ở nơi này, mà những pháp quyết khác thì hầu như đều không thi triển được trong Loạn vực.
Ngay cả cơ thể bằng kim loại của gã mà nàng còn không thể phá nổi, nói gì tới việc cướp đi ca Kim Lân! Ly Kiên cười gằn,
Cho ngươi một cơ hội cuối cùng...
Lời còn chưa dứt, gã đã thấy nàng đưa ngón tay ra, chạm ngay vào xương sườn thứ hai của gã, nhẹ nhàng móc một cái.
Nghĩ tới đây, nàng liền vỗ nhẹ mặt đất, cười tủm tỉm khen một tiếng:
Ngoan.
Đám tinh mị hệ thổ:
Khen tụi tui ngoan thì có ích lợi gì, đại ma vương ngài mau đi đi!
Chúng nó cũng muốn chạy lắm chứ, nhưng bất cứ nơi nào bị hơi thở của nàng bao trùm đến thì tinh mi hệ thổ đều bị áp chế mạnh mẽ, muốn chạy cũng chẳng chạy nối.
Chúng như một lớp bùn dính dưới chân của nàng, chỉ cần nàng không chủ động lau đi, chúng nó vẫn sẽ mãi mãi bám trên đó, lặng lặng gồng gánh mọi gánh nặng.
Ly Kiến bò rạp trên mặt đất như một con thằn lằn báo đốm, cơ thể gã trở nên mềm mại, như biến thành chiếc lá mỏng như cánh ve, chui tọt qua cái khe giữa hai ngọn núi.
Vừa chui qua khe xong, cơ thể gã đã trở lại như thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.