Chương 519: Phản sát


Chỉ là rừng trúc ảo kia, tạm thời đã cản lại được cuồng phong kẽ nứt trong hư không, tạo điều kiện để đúc lại cây cầu.

Kh8ông thể không nói, vì để cứu nữ vương trở về mà Ly Ngộ Thiên đã phí trọn tâm huyết, hắn gần như đã suy tính kỹ càng về tất cả mọ3i mặt.


Ngươi đã nhìn thấy chưa, thành Liên của giới tu chân đã không còn xa nữa.

Bởi vậy nàng nói:
Ngươi có thể dùng Ly Hạo Thiên để đúc cầu thì sao ta không dùng được ngươi chứ!


Ngươi nhìn xem ta cắm kim đã đúng chưa!
Chỉ là khi nói hai câu này, Tô Lâm An cũng đã cắm toàn bộ kim châm vào cơ thể Ly Ngộ Thiên, động tác của nàng thậm chí còn nhanh và chuẩn hơn Ly Ngộ Thiên trước đó.
Nàng vốn là đan dược sư, cũng giỏi dùng kim châm, lại thêm việc tu vi cao hơn, khi thi triển tất nhiên là xuất sắc hơn Ly Ngộ Thiên.

Thời gian không còn nhiều nữa!
Vào lúc này, điều mà Ly Ngộ Thiên quan tâm vẫn là cây cầu, lão gào lên,
Ngươi không thấy cây cầu mới mọc ra đang sụp tiếp sao? Nếu như không tu sửa nữa thì sẽ thành công cốc!


Đúng vậy, đại tế ti muốn cứu nương ta đến thế, chắc chắn là sẵn lòng lấy thân tế cầu!
Tô Lâm An lạnh lùng nói xong, tay đã xẹt qua hông Ly Ngộ Thiên, tiện thể lấy luôn hộp kim châm của hắn.
Ly Ngộ Thiên hoảng loạn nói:
Ta không có huyết mạch Thần tộc, xác thịt của ta căn bản là không thể dùng được, rất có khả năng sẽ khiến cây cầu bị hủy hoàn toàn! Ngươi đừng có làm bừa!

Cơ thể nghiêng về phía trước, đầu cúi xuống, sự đề phòng phía sau lưng bị giảm bớt. Cũng vào đúng lúc này, một sức mạnh khổng lồ truyền tới từ sau lưng, lão nhất thời hoảng loạn, thân hình đã để lộ sơ hở.
Sau khi Tô Lâm An rơi xuống cầu đã lập tức thuấn di ra sau lưng Ly Ngộ Thiên.
Thực lực của nàng mạnh hơn lão ta, nhưng nếu thật sự đánh nhau, nàng cũng không thể khống chế hoàn toàn được lão ngay lập tức. Trận chiến giữa hai kẻ mạnh kinh thiên động địa, một chút hư hại với cây cầu nàng cũng không thể chịu trách nhiệm được, cũng chẳng còn thời gian mà trì hoãn. Bởi lẽ đó, nàng giả làm kẻ yếu trước, khi đối phương hạ thấp sự đề phòng thì sẽ ra tay bất ngờ.
Tô Lâm An cưỡng chế ấn lão xuống, trong đầu hiện lên động tác châm cứu vừa rồi của Ly Ngộ Thiên, cảnh tượng đó hiển hiện trước mặt nàng, đến ngay cả động tác nhỏ nhất cũng không buông tha, tất cả đều lặp lại toàn bộ trong đầu nàng.
Sau đó, nàng làm theo hướng dẫn, hung hăng mà cắm kim châm vào người Ly Ngộ Thiên.
Cùng lúc ấy, nàng còn làm thêm việc khác, dùng thần thức tìm nơi mà Mục Cẩm Vân giấu nhục thân, để ý tới tình hình mặt cầu, mỗi việc đều tiêu tốn tinh thần của nàng cực nhiều, nàng cũng thấy hơi quá sức.
Giờ nghĩ lại, mình cũng bị ảnh hưởng, đó là số mệnh do trời cao sắp đặt, bởi, ấy chính là nương của nàng. Nữ vương cao quý, cho dù phải chịu lấy cơn hành hạ đau đớn, bị phanh thây phong ấn, cũng chưa từng rên đau bao giờ.
Người chỉ rơi kệ vì con gái và mình không thể nhận ra nhau mà thôi.
Sau khi nói xong, Ly Ngộ Thiên bỗng ra tay, nắm chặt lấy cổ tay Tô Lâm An, tay trái lão nâng Mục Cẩm Vân, tay phải kéo lấy Tô Lâm An, huyết khí trên tay phải cuộn trào, kim châm giấu trong ngón tay đâm vào ngón trỏ của Tô Lâm An, sau đó, lão hất mạnh Tô Lâm An xuống dưới.
Động tác của nàng quá nhanh, đến nỗi mà thời gian đau đớn của Ly Ngộ Thiên cực kỳ ngắn. Khi cơn đau do huyết mạch nghịch chuyển trong cơ thể ập đến, lão còn chưa kịp phản ứng lại, còn tưởng rằng Tô Lâm An đã dùng thêm thủ đoạn gì đó với mình, đợi đến khi nàng nói xong, Ly Ngộ Thiên mới hãi hùng nói:
Ngươi, ngươi…

Cơn đau buốt khiến lão không thể nói nên lời, vừa mới nhả ra được hai chữ thì miệng đã nôn ra một ngụm máu lớn.
Hắn đã được trải nghiệm sự đau đớn mà Ly Hạo Thiên phải chịu đựng trước đó, đúng là chẳng thể ngờ, quả báo lại tới nhanh đến vậy.
Khi hắn nói, chóp tai còn giậ9t giật vài cái,
Ta dường như đã nghe thấy tiếng rên đau đớn của a tỷ nữ vương, tỷ ấy đang khóc, đang chờ ta đến cứu tỷ ấy.

Tô Lâm An:


Trong lòng đại tế ti ngươi nhiều kịch bản thật đấy.
Trước kia chưa hay thân phận của mình, T5ô Lâm An đã từng ở cùng với nhục thân của nữ vương trong phong ấn một khoảng thời gian dài, mới đầu là chân, sau đó là đầu. Nàng chỉ thấy nữ vương khóc đúng một lần, nước mắt lẳng lặng chảy qua gương mặt, khiến nàng cũng buồn theo trong một chốc.
Cơ thể này của nàng bách độc bất xâm, chỉ là kim châm kịch độc, căn bản không xi nhê.
Vào khoảnh khắc ra tay, ngón tay nàng khóa chặt xương bả vai của Ly Ngộ Thiên, đẩy người ra rồi lập tức kéo về trong nháy mắt. Cũng vào lúc ấy, ngón tay nàng dùng sức xuyên qua xương vai, đồng thời đưa một lượng tinh mị hệ mộc lớn vào cơ thể Ly Ngộ Thiên, khiến bên vai lão bị hóa gỗ. Ngay tức thì, làn da ở bả vai lão đã có màu xanh biếc như cây trúc, còn mọc ra vài lá trúc xanh xanh.
Lão ta vốn cộng sinh với linh trúc bảo vệ, bởi vậy Tô Lâm An mới ra chiêu này, vào khoảnh khắc Ly Ngộ Thiên để lộ sơ hở thì khống chế lão ngay.
Cả bờ vai Ly Ngộ Thiên đã hóa gỗ. Từ vai đến cổ cứng như đá, lão căn bản không thể quay đầu lại.
Tay trái lão bỗng vồ lấy, định đâm vào ngực Mục Cẩm Vân, bóp lấy đá khí huyết của hắn. Nhưng lão lại chẳng ngờ, một luồng lực khí huyết khổng lồ bất chợt ập tới, khiến cho động tác của lão bị ngừng lại một chốc, đợi đến khi sực tỉnh lại, con tin trong tay đã bị cướp đi.
Rừng trúc mà lão giẫm dưới chân, giờ cũng không nghe lời sai bảo, lại để lộ ý thân thiết với Tô Lâm An.

Ta chết rồi thì chẳng ai có thể cứu a tỷ về nữa!
Mắt lão như muốn lồi ra, liều mạng giãy giụa, cơ thể bắt đầu phình lớn, không ngờ lão đang bắt đầu phản kháng trấn áp khí huyết của nàng, đồng thời cũng đã có một hiệu quả nhất định.
Tô Lâm An thiếu chút nữa không khống chế nổi.
Đến ngay cả tinh mị hệ mộc mà nàng đưa vào người lão cũng bị lực khí huyết trong cơ thể Ly Ngộ Thiên khuấy động. Trong cơ thể lão tựa như có một cối xay khổng lồ, giờ phút này nó đang điên cuồng chuyển động, dùng chính xác thịt bản thân mình làm lực đẩy, muốn nghiền nát tất cả tinh mị hệ mộc.
Tô Lâm An thật sự dễ đối phó như vậy sao?
Độc trong ngân châm của lão có thể khiến cả người nàng tê liệt, không thể cử động, nhưng với thực lực hiện giờ của nàng, dược hiệu không thể nhanh như vậy được, ít nhất thì cũng phải giãy chết một hồi, cho nên lão ta mới bắt buộc phải lấy Mục Cẩm Vân ra làm con tin, lão cũng chẳng nghĩ là sẽ suôn sẻ tới mức đó. Nàng cứ vậy mà không có hành động gì, dễ dàng bị ném khỏi cây cầu.
Lão hơi lo lắng thò đầu xuống xem xét.

Đi đi.

Khi thấy Tô Lâm An không hề đề phòng mà rơi khỏi cây cầu, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn mình, lão không hề dời mắt, mà là nhấc Mục Cẩm Vân ở tay trái lên, nói:
Đừng có hòng giãy giụa, sẽ ổn ngay thôi.

Nhìn nàng rơi vào con sông máu, Ly Ngộ Thiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cơ mặt vẫn giật nảy. Lão cứ cảm thấy mọi chuyện diễn ra thuận lợi quá mức, dường như mình đã bỏ qua điều gì đó?

Trúc, trúc…


Nếu như lão bị đá xuống, rừng trúc trong hư không sẽ bị mất khống chế, sẽ bị gió bão ở kẽ nứt hủy mất. Tới lúc đó, cây cầu đang được đúc lại tuyệt đối không thể chống đỡ được gió bão kẽ nứt.

Ly Ngộ Thiên không sợ chết!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.