Chương 532: Ma quân
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1503 chữ
- 2022-02-06 09:56:47
Mấy năm trước còn tưởng chết cả rồi, ai ngờ vẫn sống nhăn đấy thôi.
Thấy khuyên cũng vô dụng, Tô Thỏ không nói thêm gì nữa. Nó tung 8tăng quay trở lại suối nước nóng ngoài trấn Thanh Thủy,
Ùm
một tiếng nhảy vào trong, ung dung ngâm mình trong suối nước nóng. Suối nước n3óng này được tạo ra từ linh dịch của hoa Đan Chu cùng với sông linh của Tiểu Bạch Long, ngâm mình trong nơi này cực kỳ thoải mái.
Cũng có những giọt nước dịu dàng rơi xuống trên người Hồng Phù, khiến cho vết thương của nàng ta thoáng giảm bớt. Nhưng ánh mắt Hồng Phù ướt đẫm, nàng ta cúi đầu nhìn ngực mình biến thành màu đen, chậm rãi lắc đầu.
Cả người Ma quân Phệ Hồn toàn là độc.
Thành kính thật đấy.
Tô Thỏ đang cảm thán bỗng nhiên cảm nhận được mặt đất dưới chân lại chấn động thêm một lần nữa.
Mắt thấy mây đen giăng đầy trên đỉnh đầu, Tô Thỏ cảm thấy sợ hết hồn hết vía, nó ý thức được rằng bọn họ đã gặp phải kẻ địch quá mạnh. Áp lực mà hai hoa yêu Hồng Phù và Lục Ý gây ra cho nó còn lâu mới bằng…
Nó đảo mắt một cái, đã định mang hoa Đan Chu chạy trốn.
Tô Thỏ cụp tai ai oán:
Có gì mà phải lo lắng, người tốt mệnh ngắn, tai họa gieo mười triệu năm!
Nhưng bọn họ là người tốt mà.
Giọng nói ngọt ngào vang lên lần nữa, Tô Thỏ mấp máy môi, nhưng rồi cũng không lên tiếng phản bác.
Rõ ràng nàng ta cảm thấy hắn đáng ghét như vậy, nhưng lúc này, nhìn hắn kiên quyết lao thẳng lên bầu trời, nàng ta cảm thấy bóng dáng hắn vẫn cao lớn dị thường như trước vậy, khiến cho sự ghét bỏ trong lòng nàng hóa thành mây khói, chỉ còn lại cảm giác tim đập thình thịch khi lần đầu nhìn thấy hắn.
Thấy Sở Tài Nguyên đánh trúng bóng đen, mắt Hồng Phù sáng lên, nhưng một khắc sau tim nàng ta đã giống như bị dao cắt.
Người tìm thấy bọn họ chính là Ma quân Phệ Hồn, là Ma quân Phệ Hồn đó. Tất cả bọn họ cộng lại cũng không đủ nhét kẽ răng của Ma quân Phệ Hồn. Ông ta được gọi là Ma quân Phệ Hồn, am hiểu nhất chính là cắn nuốt nguyên thần của người khác. Rơi vào tay ông ta, không chỉ thân xác bị hủy diệt mà ngay cả nguyên thần cũng bị diệt sạch, không còn cơ may sống sót.
Nàng ta muốn ngăn cản Sở Tài Nguyên nhưng đến một đầu ngón tay Hồng Phù cũng không thể nhúc nhích được. Pháp khí đèn hoa sen có thể câu nguyên thần của nàng ta đã nổ tan tành, có một mảnh vụn của nó găm trúng lòng bàn tay của nàng ta nhưng nàng ta cũng không có sức để gỡ mảnh vụn đó ra, không có cách nào cầm máu.
Mà lúc này ở cửa trấn bọn họ dựng thẳng pho tượng bằng bạch ngọc điêu khắc theo hình dáng Tô Lâm An, pho tượng dựng đứng lên cũng có thể sóng vai cùng với cây cổ thụ ngàn năm ở cổng trấn.
Bọn họ làm từ khi nào thế? Đám người này thật là...
Đệch, mới vậy mà bọn họ đã bị để ý rồi sao?
Lúc thú Phệ Căn rời đi chẳng phải nói nơi này rất an toàn ư, ở trong mắt gió có thể tránh được ba đến năm năm, nó mới rời đi chưa được một ngày! Tên lừa gạt đáng chết.
Nhưng nó ngẩn người một lúc, không ngờ đám người trấn Thanh Thủy lại bắt đầu ồn ào, pho tượng to lớn đã được mọi người đẩy ra cổng trấn Thanh Thủy. Dưới tán cây chỗ cổng trấn vốn có một quán trà, sau nó trở thành quán bán đồ trang sức của Củ cải đại tiên, sau nữa vì không có người ngoài vào trấn, cái quán nhỏ đó cũng bị dỡ đi, biến thành một cái đài cầu nguyện nhỏ. Bên trên thường xuyên có một ít hạc giấy cùng vòng hoa, đến lễ Thất Tịch, sau khi bọn họ sắp xếp hạc giấy cùng đèn hoa đặt trên đài cầu nguyện, còn phải thả xuống sông linh xuôi cho trôi đi, cuối cùng...
Vào bụng của Tiểu Bạch cả.
Nó ngẩng đầu nhìn trấn Thanh Thủy phía xa xa, hồi lâu mới lên tiếng:
Cứ cho là vậy đi.
Đối với rất nhiều người, ai có thể nghĩ tới, nữ ma đầu khiến cho châu Vân Lai vừa nghe đã sợ mất hồn mất vía, lại là người tốt theo ý nghĩa chân chính chứ.
Tu vi của nàng ta đã là Thiên Tiên, nhưng lại chỉ cầm cự được chưa tới một nén nhang.
Lúc này tu sĩ trong trấn Thanh Thủy cũng phát hiện ra điều khác thường, trong tay Sở Tài Nguyên đã cầm một thanh kiếm bản rộng. Sau khi thanh kiếm vung lên, một luồng kiếm phí phi thẳng lên trên trời, cùng lúc đó tay trái của hắn siết chặt thành quyền, người giống như một mũi tên đã trên dây, vọt thẳng lên trời cao. Tuy nói là đã theo Khương Chỉ Khanh học được kiếm thuật chân chính, nhưng Sở Tài Nguyên vẫn tin tưởng nắm đấm của mình hơn!
Cũng vào lúc này, con sông chảy qua trấn Thanh Thủy đột ngột dựng ngược, giống như thác nước treo trong không trung.
Tiểu Bạch ngân một tiếng dài, người run rẩy một cái, lao thẳng về phía bóng đen trên trời. Lúc nó uốn mình bay đi, vô số giọt nước trên người nó rơi xuống, tựa như những ám khí, bắn như mưa về phía đám mây đen trên đỉnh đầu.
Nhưng bây giờ căn bản không có chỗ nào để chạy trốn, ra ngoài chính là hư không vô tận, nó căn bản không dám chạy loạn.
Phải làm sao giờ phải làm sao giờ? Giờ đầu hàng còn kịp hay không?
Đừng đi!
Hồng Phù ngã trên mặt đất, run run nói.
Ông ta là Ma quân Phệ Hồn...
Ngay sau đó nó thấy hai luồng sáng nhảy lên từ trên đảo, phóng lên trời cao, mạnh mẽ lao tới va chạm với điểm đen ở trên không trung.
Trong lòng Tô Thỏ lập tức trở nên căng thẳng lo lắng, ngay sau đó nó thấy chấm đen kia giống như nổ tung, lan ra giữa không trung. Bầu trời trong kết giới vốn quang đãng đột nhiên giăng đầy mây đen, trong chớp mắt bị khí đen bao trùm hoàn toàn.
Cánh tay trái tung quyền của Sở Tài Nguyên đã gãy, mà cho tới lúc này, giữa bóng đen phủ kín bầu trời, bóng hình của Ma quân Phệ Hồn mới dần hiện ra. Tuy chỉ là một cái bóng nhưng lại giống như một ngọn núi lớn không thể leo tới, nặng nề giáng xuống lòng mọi người.
Cái bóng đó chậm rãi giơ tay lên, hướng về phía Sở Tài Nguyên.
Lúc Thỏ gấp đến mức xoay mòng mòng, bỗng thấy trên đỉnh đầu vô số cánh hoa lả tả rơi xuống, ngay sau đó một bóng người mặc đồ đỏ rơi xuống từ không trung,
uỵch
một tiếng ngã vào bụi hoa.
Hồng Phù đã bị thương.
Cuối cùng tay của Hồng Phù đã có thể cử động, nắm thật chặt thứ có thể nắm được, nàng ta nắm được một nắm bùn.
Trong bùn hình như có cái túi.
Trúng phải một chưởng này, nàng ta không chết ngay lập tức đã là kỳ tích, nhưng cho dù vậy nàng ta cũng chẳng sống nổi.
Chẳng lẽ ông trời muốn nàng ta trơ mắt nhìn Sở Tài Nguyên chết ngay trước mặt?
N9hưng nó ngâm chưa được bao lâu, Tô Thỏ đã cảm thấy nước nóng quá mức. Lớp lông trắng trên người nó có cảm giác như bị đốt cháy vậy, từ thỏ 6trắng biến thành thỏ đỏ. Thỏ ta đau đến gào khóc quát to một tiếng,
Tiểu Hồng!
Ta là linh thú của ngươi, ngươi còn luộc ta!
Trên núi, hoa Đan Chu to như một căn nhà màu đỏ hơi lay động, một giọng nói vừa ngọt ngào lại giòn giã vang lên,
Ta cũng lo lắng cho bọn họ.
Hồng Phù chợt nhớ ra, trong túi kia là đan dược Tô Lâm An cho bọn họ.
Ban đầu họ cảm thấy dù là thuốc cũng có ba phần độc cho nên tùy tiện nhận lấy nhưng không hề uống. Bọn họ là hoa yêu, thích đất đai, vì thế chôn túi trong đất cũng chẳng có gì kỳ quái.
Nhưng lúc này căn bản không để ý được nhiều như thế, Hồng Phù gian nan moi chiếc túi ra khỏi mặt đất, run rẩy cầm viên đan dược trực tiếp nhét vào trong miệng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.